HNI 21/10:
📕 Bài thơ chương 39
Kinh tế hòa hợp với thiên nhiên – nền văn minh mới
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Khi con người biết cúi đầu trước đất mẹ,
Nền văn minh thật sự mới bắt đầu nảy nở.
Không còn kẻ thống trị thiên nhiên,
Mà là người bạn đồng hành của sự sống.
Cây cỏ, chim muông, nước và gió,
Đều là cổ phần trong nền kinh tế mới.
Không còn lợi nhuận làm thước đo,
Mà là sự hài hòa – chuẩn mực của thịnh vượng.
Một giọt mưa rơi cũng có linh hồn,
Một chiếc lá úa cũng là lời dạy nhẹ nhàng.
Thiên nhiên không nói, nhưng luôn nhắc nhở:
Đừng lấy nhiều hơn những gì con cần.
Khi lòng tham lắng xuống, đất trời sẽ nở hoa,
Khi con người trả lại rừng biển tiếng cười.
Năng lượng sạch, nông nghiệp tái sinh,
Là hạt giống của nền văn minh tử tế.
Không còn nhà máy phun khói che mặt trời,
Mà là mái nhà xanh, hòa nhịp với núi sông.
Mỗi sản phẩm đều mang hơi thở tự nhiên,
Không hủy diệt, mà tái tạo cuộc đời.
Kinh tế hòa hợp không cần cạnh tranh khốc liệt,
Vì tất cả đều là đồng nghiệp của trái đất.
Khi doanh nghiệp biết yêu, biết sẻ chia,
Lợi nhuận hóa thành hạnh phúc cộng đồng.
Một quốc gia mạnh không vì vàng bạc,
Mà vì biết sống thuận theo thiên đạo.
Đỉnh cao của phát triển không phải đô thị,
Mà là con người hòa mình trong tiếng suối, hương rừng.
Hãy trả lại cho sông dòng chảy tinh khiết,
Cho cánh đồng hơi thở của bình minh.
Khi kinh tế biết cúi đầu trước tự nhiên,
Thì nhân loại mới ngẩng cao trước vĩnh hằng.
Đó là nền văn minh mới –
Nơi thịnh vượng đồng nghĩa với tử tế.
Nơi con người không chinh phục thiên nhiên,
Mà cùng thiên nhiên viết nên trang sử mới của loài người.