HNI 21/10
Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng
Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi,
Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu.
Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc,
Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời.
Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất,
Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người.
Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho,
Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn.
Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống,
Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng.
Chảy về nơi tạo giá trị thực,
Không về nơi lừa lọc, tham lam.
Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”,
Còn nghèo là để học cách biết đủ.
Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ,
Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến.
Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản,
Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý.
Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang,
Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối.
Khi con người làm việc bằng lòng chân thật,
Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao.
Một nụ cười cũng thành vốn liếng,
Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp.
Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại,
Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về.
Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản,
Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian.
Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ,
Mà khích lệ người gieo hạt phúc.
Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng,
Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện.
Người buôn bán với tâm trong sáng,
Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về.
Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc,
Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền.
Cân bằng – là chân lý của sự sống,
Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai.
Giữa cho và nhận, giữa được và mất,
Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ.
Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông,
Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình.
Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh,
Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng.
Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời,
Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh.
Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng,
Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm.
Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy,
Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất.
Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,