HNI 23/10
📕 Bài thơ chương 1
Chính Trị Và Đạo Trời
Trời ban Đạo xuống lòng dân,
Chính trị vốn gốc từ nhân mà thành.
Không phải mưu kế lợi danh,
Mà là nghệ thuật trị bình lòng dân.
Khi Trời vận chuyển xoay luân,
Người cầm quyền phải thuận chân Đạo Trời.
Nếu làm trái, họa tức thời,
Dân oán, nước loạn, trời rời phúc ân.
Chính trị chẳng phải quyền thần,
Mà là trách nhiệm kết dân thành nhà.
Một lời vua nói như hoa,
Nở trong gió nhẹ, lan ra muôn miền.
Khi dân khổ, Trời chẳng yên,
Khi dân thịnh, Đạo hiện liền trên cao.
Chính trị là nghiệp thanh tao,
Khi lấy lòng thiện dẫn vào nhân sinh.
Kẻ nào lấy trí để tranh,
Sẽ mất lòng Trời, tội sanh muôn đời.
Người nào lấy nghĩa để thời,
Được dân tín nhiệm, Trời nơi soi cùng.
Trị dân phải biết thuận trung,
Lấy gương đạo lý soi từng việc dân.
Quyền không để giữ riêng thân,
Mà là khí mệnh nối Trời cùng người.
Chính trị – nghệ thuật Trời ơi,
Không phải quyền lực, mà nơi phụng hành.
Khi tâm sáng, nước sẽ lành,
Khi lòng đục, đạo tan tành như mây.
Hãy nhìn Trời lặng mà hay,
Chính trị bắt đầu từ tay… chính mình.
Một tâm thiện, một niềm tin,
Ấy là hình trị của trời và dân