Đề 1 : 10 lời biết ơn dành cho Hội Doanh nhân HNI:

1. Biết ơn Hội Doanh nhân HNI đã tạo nên một cộng đồng gắn kết, nơi mỗi thành viên đều được sẻ chia và nâng đỡ.

2. Biết ơn HNI đã mang đến môi trường học hỏi liên tục, giúp tôi phát triển bản thân và sự nghiệp.

3. Biết ơn những người anh chị em trong HNI đã luôn đồng hành, khích lệ và truyền cảm hứng.

4. Biết ơn các giá trị nhân văn mà HNI xây dựng, đặt đạo đức và phụng sự lên hàng đầu.

5. Biết ơn những cơ hội hợp tác kinh doanh mà HNI trao tặng, giúp mỗi doanh nghiệp thêm vững mạnh.

6. Biết ơn tinh thần “cho đi là còn mãi” mà HNI lan tỏa, để mỗi thành viên đều biết sống vì cộng đồng.

7. Biết ơn các chương trình đào tạo, hội thảo và kết nối của HNI đã mở rộng tầm nhìn cho tôi

8. Biết ơn sự lãnh đạo tận tâm của Ban Điều hành HNI, luôn dẫn dắt cộng đồng đi đúng hướng.

9. Biết ơn HNI đã giúp tôi tìm thấy những người bạn tri kỷ, cùng chia sẻ cả trong công việc lẫn cuộc sống.

10. Biết ơn HNI đã thắp lên ngọn lửa niềm tin rằng doanh nhân không chỉ làm kinh tế, mà còn kiến tạo xã hội tốt đẹp hơn.                           

✅ Đề 2 — Cảm nhận Chương 34: Mô hình Ong Thợ – Đội ngũ thi công chuyên nghiệp

Chương 34 giúp tôi nhận ra rằng phía sau mỗi công trình hoàn thiện là cả một hệ sinh thái lao động được tổ chức khoa học và đầy tính nhân văn. Hình ảnh “Mô hình Ong Thợ” mà Drhouses xây dựng khiến tôi ấn tượng đặc biệt bởi sự tương đồng với tự nhiên: mỗi cá thể làm đúng vai trò, hòa vào mục tiêu chung lớn hơn chính mình.

Không chỉ là đội ngũ sửa nhà, họ được nhìn nhận như những “bác sĩ hồi sinh tổ ấm”, mang trong mình DNA Drhouses: chuyên nghiệp, trung thực và tận tâm. Việc chuẩn hóa kỹ năng, thái độ, và văn hóa ứng xử giúp họ trở thành đại diện cho thương hiệu – không chỉ làm tốt việc, mà còn lan tỏa giá trị.

Điều tôi tâm đắc nữa là cơ chế ghi nhận minh bạch: người thợ được đánh giá bằng chất lượng – không bằng lời nói. Họ có cơ hội thăng tiến, được tự hào với nghề mình đang theo đuổi.

Chương sách này khiến tôi thấy rằng: khi một nghề được tôn vinh và tổ chức bằng triết lý nhân bản, người thợ không còn chỉ đi làm kiếm sống – họ đang kiến tạo hạnh phúc cho mỗi gia đình.

✅ Đề 3 — Cảm nhận Chương 34: Văn Minh Số và Giá Trị Nhân Bản.Chương sách đặt ra một câu hỏi đầy tính thời đại: Con người sẽ giữ lại điều gì khi công nghệ dần thay thế mọi thứ? Văn Minh Số được tác giả mô tả như bước tiến tất yếu của nhân loại, nơi AI, blockchain, dữ liệu mở làm thế giới thông minh và kết nối hơn bao giờ hết.

Nhưng xuyên suốt chương là lời cảnh tỉnh: nếu tiến bộ công nghệ không đi cùng đạo đức, chúng ta sẽ đánh mất chính linh hồn nhân loại. Điều đó khiến tôi suy ngẫm nhiều, nhất là khi xã hội ngày nay đang dần đo giá trị con người bằng thuật toán, lượt xem hay điểm số.

Tác giả nhấn mạnh rằng trọng tâm của văn minh số phải là con người – không phải máy móc. Công nghệ phải phục vụ cho sự minh bạch, chia sẻ cơ hội và tôn trọng sự khác biệt.

Đặc biệt, “Văn minh số Việt Nam” được định nghĩa rất rõ ràng: giữ bản sắc Việt, ứng dụng tri thức toàn cầu và nuôi dưỡng tâm hồn dân tộc. Đó là tầm nhìn khiến tôi tin rằng người Việt hoàn toàn có thể bước vào kỷ nguyên mới mà không đánh mất cội nguồn văn hóa.

✅ Đề 4 — Cảm nhận Chương 44: Quốc gia Ánh Sáng & Ngành Công Nghiệp Sức Khỏe Việt

Chương 44 mở ra một hoài bão lớn lao về Việt Nam tương lai: trở thành “Quốc gia Ánh Sáng” – nơi sức khỏe, trí tuệ và đạo đức là trụ cột phát triển. Tôi rất tâm đắc khi tác giả khẳng định rằng sức khỏe không chỉ là chữa bệnh khi đã muộn, mà là chăm sóc đời sống con người toàn diện.

Hình ảnh Sâm Hoàng Đế được xây dựng như biểu tượng quốc gia không chỉ vì chất lượng, mà vì nó kết nối khoa học – minh triết – văn hóa dân tộc. Điều này gợi cho tôi niềm tin rằng sản phẩm Việt hoàn toàn có thể vươn tầm thế giới bằng trí tuệ và giá trị nhân bản.

Đọc chương này, tôi hiểu rằng một đất nước chỉ thật sự mạnh khi dân tộc ấy khỏe về thể chất, khai sáng về trí tuệ và trong sạch về tâm hồn. Khi ngành công nghiệp sức khỏe trở thành mũi nhọn, Việt Nam có thể bước lên một tầm phát triển mới: tạo ra giá trị từ sự sống, thay vì đánh đổi sự sống để lấy giá trị.

✅ Đề 5 — Cảm nhận Chương 32: Văn Hóa Đọc và Kho Tàng Tri Thức Việt

Chương sách khiến tôi tự hào về chiều sâu tri thức của dân tộc Việt. Từ ca dao, thơ văn đến những di sản văn hóa phi chữ viết – tất cả đều là “kho tri thức sống” mà mỗi người Việt cần được tiếp nối và bảo tồn.Điều tác giả nhấn mạnh không phải chỉ đọc để biết, mà đọc để tu dưỡng nhân cách, để khai mở trí tuệ và hun đúc đạo lý làm người. Đó chính là tinh thần “đọc để khai sáng” – điều mà nhiều bạn trẻ ngày nay đang dần lãng quên.

Chương này cũng đặt ra tầm nhìn rất hiện đại: số hóa tri thức, xây dựng thư viện tri thức Việt bằng blockchain, đưa văn hóa đọc trở thành chỉ số phát triển quốc gia. Tôi tin rằng nếu làm được, Việt Nam sẽ có một thế hệ trẻ biết tư duy độc lập và biết yêu nguồn cội.

Một dân tộc còn đọc là dân tộc còn hy vọng. Khi mỗi người Việt mở một trang sách, chính là đang mở thêm một cánh cửa dẫn đến tương lai.

✅ Đề 6 — Cảm nhận Chương 33: Nghệ Thuật – Ngôn Ngữ của Tâm Hồn

Chương 33 mang đến cho tôi cảm nhận sâu sắc rằng nghệ thuật không chỉ là giải trí, mà là tiếng nói tinh tế nhất của con người. Khi lời nói không đủ, âm nhạc, hội họa, thơ ca trở thành cầu nối giữa nội tâm và thế giới.

Tác giả đề cao “nghệ thuật khai sáng” – nơi mỗi tác phẩm không chỉ đẹp mà còn gieo thức tỉnh, chữa lành cảm xúc và kết nối con người. Điều này mở ra cách nhìn mới: người nghệ sĩ không chỉ sáng tạo mà còn gánh trách nhiệm với tâm hồn xã hội.

Tôi đặc biệt thích tư tưởng nghệ thuật trong kỷ nguyên số: AI, VR, blockchain giúp tác phẩm được bảo tồn và lan tỏa vượt mọi giới hạn, nhưng trái tim và minh triết của người sáng tạo vẫn phải là trung tâm. Công nghệ là phương tiện, còn cảm xúc và tâm linh mới là linh hồn nghệ thuật.

Chương sách giúp tôi tin rằng khi nghệ thuật quay về với sứ mệnh đánh thức điều tốt đẹp trong mỗi con người, nhân loại sẽ bước vào thời kỳ của Ánh Sáng và Yêu Thương.