HNI 26/10
🔥 BÀI THƠ CHƯƠNG 2
LUẬT TỰ NHIÊN – ĐÔNG VÀ TÂY
Trăng phương Đông sáng ngời trên đỉnh núi,
Soi dòng sông uốn khúc giữa làng quê.
Người hiền học Đạo Trời nơi cỏ nội,
Thấy công bằng trong một chiếc lá tre.
Trời – Đất vốn điều hòa muôn quy luật,
Sống thuận theo thì an lạc, bền lâu.
Đông Á dạy: nhân nghĩa là nền tảng,
Công lý đến từ đạo đức trong nhau.
Bước sang Tây, ánh bình minh rực rỡ,
Lý trí vang như tiếng chuông ngân xa.
Con người hỏi: điều gì là công chính?
Và viết thành bộ luật để điều hòa.
Hy Lạp cổ luận bàn về chính nghĩa,
La Mã xưa khắc đá những lời thề.
Công lý ấy từ lý trí soi chiếu,
Xây thành lâu đài pháp trị muôn đời.
Đông – Tây khác nhưng hòa trong bản thể,
Một bên sâu vào tâm thức, luân thường.
Một bên dựng thành nguyên tắc, định chế,
Cùng hướng về lẽ công bằng, tình thương.
Luật tự nhiên – dòng sông chung bất tận,
Chảy muôn nơi, hợp lại một đại dương.
Đạo Trời ở Đông, Lý trí ở Tây,
Cùng soi sáng cho nhân loại quang minh.
Người học luật chớ chia ranh Đông – Tây,
Hãy nhìn thấy mạch nguồn chung bất biến.
Công lý thật không biên giới, bờ cõi,
Như ánh dương tỏa rạng khắp nhân gian.