👉🏻Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị đau xương khớp
1. Thực phẩm nên ăn:
- Cá béo (cá hồi, cá thu, cá trích, cá mòi): Giàu omega-3 giúp giảm viêm và đau khớp.
- Rau xanh đậm (bông cải xanh, cải bó xôi, cải kale): Chứa nhiều canxi, vitamin K, C giúp xương chắc khỏe.
- Trái cây giàu vitamin C (cam, kiwi, dâu tây): Tăng cường sản xuất collagen cho sụn khớp.
- Đậu nành và các sản phẩm từ đậu: Có isoflavone giúp chống viêm và tốt cho phụ nữ bị loãng xương.
- Nghệ và gừng: Giúp giảm sưng, đau và cải thiện sự linh hoạt của khớp.
- Hạt và ngũ cốc nguyên hạt: Giúp bổ sung magie, kẽm và vitamin E – tốt cho xương khớp.
- Sữa, phô mai, sữa chua: Cung cấp canxi và vitamin D giúp tái tạo xương.
2. Thực phẩm nên tránh:
- Thịt đỏ và nội tạng: Chứa nhiều purin và chất béo bão hòa, làm tăng viêm.
- Thực phẩm chiên rán, đồ ăn nhanh: Làm tăng gốc tự do, khiến khớp nhanh thoái hóa.
- Đường tinh luyện và bánh kẹo ngọt: Làm giảm khả năng hấp thu canxi.
- Rượu bia và thuốc lá: Làm giảm mật độ xương và tăng nguy cơ viêm khớp.
- Muối và thực phẩm mặn: Làm mất canxi trong xương.
👉 Tóm lại: Người bị đau xương khớp nên ăn nhiều rau xanh, trái cây, cá béo, sữa và hạn chế thịt đỏ, đồ ngọt, rượu bia để bảo vệ xương khớp lâu dài.
👉🏻Đề 2: Cảm nhận về Chương 20 – “Nền kinh tế nhân văn là gì?”
(Trích từ “SÁCH TRẮNG: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21” – Tác giả Henry Le - Lê Đình Hải)
Chương 20 mở ra một tầm nhìn sâu sắc về “nền kinh tế nhân văn” – một mô hình phát triển kinh tế mới đặt con người làm trung tâm, thay vì chỉ chạy theo lợi nhuận. Tôi cảm nhận được tinh thần nhân ái, phụng sự và phát triển bền vững xuyên suốt trong từng câu chữ mà tác giả truyền tải.
Tác giả Lê Đình Hải đã khẳng định rằng: “Kinh tế nhân văn không chỉ là làm giàu cho mình, mà còn là tạo giá trị cho cộng đồng, giúp xã hội tiến bộ và con người hạnh phúc hơn.” Câu nói này khiến tôi thật sự thấm thía. Trong một thế giới nhiều cạnh tranh và toan tính, tư duy “nhân văn trong kinh tế” chính là con đường giúp doanh nhân và doanh nghiệp phát triển bền vững, có đạo đức và ý nghĩa.
Qua chương này, tôi nhận ra rằng nền kinh tế nhân văn không tách rời kinh doanh, mà là sự kết hợp giữa trí tuệ, đạo đức và tình yêu thương. Khi doanh nhân biết phụng sự xã hội, lan tỏa giá trị chân – thiện – mỹ, thì thành công không chỉ là tiền bạc, mà còn là niềm hạnh phúc được cống hiến.
Tôi thật sự biết ơn tác giả Henry Le – Lê Đình Hải, người đã khai mở một tư duy mới cho thế hệ doanh nhân Việt Nam: Kinh tế không chỉ để sống, mà còn để phụng sự và làm đẹp cho cuộc đời.