HNI 13/11 

📕 Bài thơ chương 26

Chương 26: Khi sáng tạo trở thành hành trình tâm linh

(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)

Khi ý tưởng khẽ nảy trong tâm,

Là hạt mầm Thiêng gieo vào cõi tịnh.

Người sáng tạo chẳng đơn thuần tìm đích,

Mà đi tìm chính bản thể vô ngôn.

Mỗi nét vẽ, mỗi nhạc âm vang dội,

Là tiếng gọi của linh hồn sâu thẳm.

Cái đẹp hiện ra không qua lý trí,

Mà từ vùng sáng ẩn trong trái tim.

Tư duy mở như hoa trong nắng sớm,

Mỗi sáng tạo là lễ hiến linh thiêng.

Không còn ta – người nghệ sĩ riêng mình,

Chỉ còn dòng chảy của Trời đang viết.

Khi tâm lặng, mọi ý niệm tan rã,

Cái “Tôi” nhường chỗ cho “Vô Ngã” nảy mầm.

Mỗi hơi thở là nguồn cảm hứng,

Mỗi khoảnh khắc hóa nhiệm màu vô biên.

Người sáng tạo là người đang thiền định,

Vẽ bằng tâm – chứ chẳng vẽ bằng tay.

Mỗi nốt nhạc, mỗi câu thơ cất cánh,

Bay giữa hư không tìm về Cội Nguồn.

Sáng tạo chính là hành trình trở lại,

Nơi bản tâm giao cảm với Vũ Trụ.

Ở đó, không còn “làm” mà là “thấy”,

Không còn “nghĩ” mà là “biết” và “thấu”.

Mỗi tác phẩm là một cánh cửa mở,

Dẫn con người vượt qua mọi giới hạn.

Để thấy trong ánh mắt mình lấp lánh,

Một phần Thần tính đang sống và thở.

Khi sáng tạo hóa thành tâm linh,

Nghệ thuật trở nên lời kinh của Đạo.

Và người nghệ sĩ – không còn đơn độc,

Bởi Trời trong họ – mãi mãi đang ca.