HNI 16/11
📕Chương 6 — CON NGƯỜI TRONG TỔNG THỂ VŨ TRỤ NHẤT NGUYÊN
Con người nhỏ bé giữa biển trời bao la,
Nhưng trong tim mang nhịp vũ trụ rộng mênh mang.
Mỗi hơi thở là dòng năng lượng chảy,
Mỗi suy nghĩ rung động cùng Trời – Đất – Không gian.
Ta không tách rời, mà hòa cùng muôn vật,
Như hạt bụi liên kết với tinh tú xa xăm.
Tâm thức mở ra nhận ra bản thể,
Vũ trụ trong ta – ta sáng giữa vạn trùng.
Mạch sống con người nối với nhịp Trời,
Từng tế bào vang lên điệu đàn vô hình.
Ý thức không chỉ là cá thể riêng biệt,
Mà là nhịp cầu nối giữa hữu hình và hư vô.
Thời gian, không gian và năng lượng dẫn lối,
Mỗi bước chân là một dao động đồng bộ.
Ta học hòa cùng trật tự vũ trụ,
Để không còn phân cách giữa mình và muôn vật.
Con người là trung tâm, mà cũng là phản chiếu,
Của quy luật vận hành từ cổ xưa đến nay.
Hiểu bản thân là hiểu cả vũ trụ,
Hiểu vũ trụ là soi vào tâm linh mình.
Những cảm xúc, suy tư, hành động, và ý niệm,
Đều cộng hưởng với nhịp sống vũ trụ thẳm sâu.
Khi nhận thức vượt khỏi ranh giới hữu hạn,
Ta thấy mình vừa nhỏ bé, vừa toàn năng.
Vũ trụ – con người, không hai mà một,
Mọi sinh mệnh đều đồng nhất trong nhịp điệu.
Đạo Trời hiện ra trong từng hơi thở,
Dẫn con người hòa cùng dòng chảy nhiệm mầu.
Sống nhận thức, sống đồng bộ, sống sáng,
Là hòa nhịp cùng tổng thể nhất nguyên.
Con người và vũ trụ, cùng chung nhịp thở,
Một thể sống, một Trời – một Đất – một Ta.