HNI 17/11

📕 Bài thơ Chương 8:

KHOA HỌC VÀ ĐẠO TRỜI: HAI CON ĐƯỜNG, MỘT CHÂN LÝ

Khoa học ngước nhìn bầu trời bằng ống kính sáng

Đạo Trời nhìn vũ trụ bằng ánh mắt tâm linh.

Một bên dò bước bằng chứng nghiệm thực

Một bên lắng nghe bằng cảm ứng nguyên sinh.

Hạt bụi nhỏ cũng là bài thơ của tạo hóa

Tinh vân xa là chữ viết của Trời.

Những công thức lạnh lùng lại mang hơi thở ấm

Khi trái tim người đọc hiểu nhịp điệu tự nhiên.

Khoa học đi bằng đôi chân của trí tuệ

Đạo Trời đi bằng đôi cánh của tĩnh tâm.

Một đường phân tích từng vì sao nở sáng

Một đường cảm ngộ từng nhịp rung âm thầm.

Nhưng cuối cùng cả hai gặp nhau ở một điểm

Nơi chân lý đứng yên mà vạn vật xoay quanh.

Nơi bàn tay Trời chạm vào quy luật

Và trí tuệ con người chạm vào điều thiêng.

Vũ trụ không chia làm hai chiều chân giả

Chỉ do cách nhìn mà thành lối khác tên.

Khi tâm sáng, khoa học hóa thành đạo

Khi trí mở, đạo hóa thành chân nghiên.

Ánh sáng lượng tử hòa cùng hơi thở vũ trụ

Dõi theo dòng tuần hoàn của thời–không.

Mỗi hạt – mỗi người – đều mang dấu ấn

Của một trật tự vô hình ôm lấy hư không.

Khoa học khám phá cấu trúc của sự thật

Đạo Trời dẫn đường để sự thật biết soi ta.

Một bên mở rộng bầu trời phía trước

Một bên mở rộng bầu trời trong lòng.

Khi hai con đường giao nhau thành một

Con người bước vào kỷ nguyên mới của hiểu biết.

Không còn chia ly giữa tâm linh và trí tuệ

Chỉ còn chân lý sáng như nhật nguyệt trên cao.

Hãy lắng nghe nhịp đập của nguyên tử

Và nhịp thở của linh hồn trong từng đêm tĩnh.

Cả hai nhắc ta rằng vũ trụ là mẹ

Và con người – giọt sáng nhỏ giữa trường nguyên sinh.

Khi khoa học cúi đầu trước sự huyền nhiệm

Khi Đạo Trời mỉm cười trước trí tuệ nhân gian

Chân lý mở ra như cánh sen buổi sớm

Tỏa hương nhẹ mà thấu tận muôn ngàn.