HNI 17/11
📕 Bài thơ Chương 7:
TÍNH THIỆN TỰ NHIÊN VÀ TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG HÀI HÒA
Gieo trong lòng người một hạt mầm thuần khiết
Tự thuở sơ khai, Trời đã đặt điều lành.
Trong nhịp thở của vạn vật, ánh sáng không tắt bao giờ
Như suối trong, chảy qua từng tế bào thức tỉnh.
Tính thiện không đến từ học mà từ nhớ lại
Nhớ nguồn linh quang ta mang từ thuở tạo sinh.
Giữa cõi đời nhiễu loạn, thiện tâm vẫn thì thầm
Một tiếng gọi nhẹ, nhưng vang như mạch trời.
Trường năng lượng hài hòa không nằm ở lời nói
Mà ở nhịp rung chung giữa người và vũ trụ.
Khi lòng an, khí mạch sáng
Khi tâm loạn, bóng tối tự dâng đầy.
Nhìn một chiếc lá rơi cũng thấy vòng tuần hoàn nhiệm ý
Nhìn nụ cười trẻ thơ cũng thấy đạo của lòng lành.
Mỗi ánh mắt trao nhau là một dòng năng lượng
Kết nối vô hình mà mãnh liệt hơn sấm sét.
Thiện là ánh sáng tự chữa chính mình
Là dòng rung êm ru xoa lành vết thương cũ.
Chỉ cần một niệm tốt, cả vùng trời đổi sắc
Một tâm hồn an, cả không gian được yên.
Trong lòng người có sẵn ngọn đèn Trời
Chỉ đợi gió lành chạm vào liền bừng sáng.
Khi ta thương, Trời nở hoa trong thinh lặng
Khi ta giận, mây tối kéo đầy trời.
Hãy giữ trái tim như mặt hồ buổi sớm
Không gợn sóng đời, chỉ phản chiếu điều hay.
Hãy bước đi như gió lành giữa đồng xanh
Để yêu thương lan theo từng bước nhẹ.
Hòa mình vào trường năng lượng thuần khiết
Ta tìm lại chính ta – bản thể nguyên sơ.
Một con người không tranh, không sợ, không lạc
Chỉ còn sáng dịu, như mặt trời buổi bình minh.
Tính thiện là chiếc cầu nối Trời và Người
Là la bàn dẫn đường giữa cõi biến thiên.
Ai giữ được ngọn đèn ấy trong tâm
Sẽ thấy vũ trụ mỉm cười trong từng nhịp thở.