HNI 25/11

📕Bài thơ chương 42

NỀN VĂN MINH THUẬN TRỜI

 

Một nền văn minh không đo bằng thép đỏ

Mà đo bằng sắc lá vẫn xanh sau những công trình

Đo bằng tiếng trẻ cười trong không khí tinh khiết

Đo bằng nhịp tim Trái Đất vẫn đập đều an bình.

Môi trường chẳng chỉ là rừng, biển, mây trời

Mà là hơi thở trong ta – là sự sống mọi loài lay thức

Làm giàu nhưng để thiên nhiên nghèo kiệt

Thì con người chỉ giàu xác – chứ tâm hồn chẳng còn gì thực.

Thuận Trời là hiểu quy luật của tạo hóa

Sống với – chứ không chống – dòng chảy thiên nhiên

Trả cho đất điều đất cần – lấy từ đất điều đất có

Để mai này cháu con còn xanh mãi cõi bình yên.

Công nghệ mới cũng phải hành theo đạo

Dẫn nhân loại đi lên mà vẫn giữ sắc màu rừng núi, biển khơi

Một nền văn minh biết cúi đầu trước Đất

Biết ngẩng nhìn lên Trời

Biết đứng thẳng làm Người.

Khi con người thuận Trời – thuận Đất

Thì thế gian sẽ bớt khổ – bớt chia ly

Trái Đất không chỉ là nhà của nhân loại

Mà là mái ấm thiêng liêng

Mọi thế hệ cùng gìn giữ – cùng nâng niu từng ngày.