HNI 25/11

BÀI THƠ CHƯƠNG 32 : 

NỀN VĂN MINH CẢM XÚC BỊ ĐÁNH CẮP

 

Ta sống giữa thời đại đầy kết nối,

Nhưng trái tim dần trôi đến xa nhau.

Tin nhắn ngắn thay lời thăm hỏi cũ,

Biểu tượng cười thay tiếng cười thật sâu.

Cảm xúc thật giờ nằm sau màn kính,

Lời yêu thương chuyển thành ký tự khô.

Từng nhịp đập chẳng còn nghe nhau nữa,

Cạnh người thân mà lòng lại xa xô.

Thế giới ảo nâng con người lên chớp mắt,

Nhưng cũng sẵn sàng vùi xuống chẳng tiếc thương.

Một dòng chữ tạo nên nghìn vết cắt,

Không cần thấy – đã làm tổn thương.

Nền văn minh được xây bằng dữ liệu,

Lượt thích, lượt xem – thước đo một đời.

Người ta khóc nhưng màn hình chẳng hiểu,

Bao nỗi đau lọt xuống đáy im lơi.

Ta lạc bước trong biển người ồn ã,

Nhưng chẳng còn nghe nhịp đập của người bên.

Một xã hội ai cũng đang bận sống,

Nhưng không còn thật sự lắng nghe nhau thêm.

Có lẽ phải một ngày ta giật mình tỉnh thức,

Tắt màn hình, nhìn thẳng ánh mắt nhau.

Ôm một cái – thay cho dòng chúc vội,

Nói một lời – trái tim lại nhiệm màu.

Khi con người quay về miền cảm xúc,

Cả thế giới sẽ khác những điều quen.

Không cần mạng thật nhanh hay ứng dụng mới –

Chỉ cần lại biết sống… bằng tấm lòng của nhau.