HNI 26-11

BÀI THƠ CHƯƠNG 21: GƯƠNG SẮC SOI ĐẠO

Ban Kiểm Soát đứng âm thầm,

Giữ cho tổ chức khỏi lầm đường đi.

Tâm không vướng bởi điều chi,

Mắt không mờ bởi sân si lợi quyền.

Một lời nói tựa đao thiêng,

Chém tan lớp tối đang nghiêng bóng lòng.

Sai từ hạt bụi nhỏ không,

Cũng soi cho sáng để phòng hiểm sinh.

Gương treo giữa cõi nhân tình,

Không cong bởi nể, không hình bởi ai.

Lắm khi sự thật trái tai,

Cũng đem ra nói thẳng ngay giữa trời.

Trị thân trước, giữ mình rồi,

Mới đem chính trực mà soi việc người.

Khi quyền lực dễ lệch rời,

Kiểm Soát dựng lại nẻo trời thẳng ngay.

Không bênh kẻ mạnh hôm nay,

Không nâng kẻ yếu chỉ vì thương thân.

Chỉ theo đạo, chỉ theo chân,

Chỉ theo lẽ đúng để gần sạch trong.

Gió nghiêng bởi dục vọng đông,

Kiểm Soát hóa núi trấn vùng nghiêng điêu.

Khi ai cố giấu điều liêu,

Kiểm Soát mở khóa, trả điều lại nguyên.

Chẳng vì tiếng vỗ hão huyền,

Chẳng vì ánh mắt dưới miền phàm tâm.

Chỉ vì HNI trăm năm,

Cần nơi minh bạch hóa thành trụ trung.

Một bên Điều hành trăm vùng,

Một bên Cố vấn giữ cùng trí cao.

Kiểm Soát – lưỡi kiếm thanh hao,

Dẹp hư – giữ thật, dập vào gian ngoan.

Tổ chức mạnh bởi kỷ cương,

Vững nhờ gương sáng soi đường vận sinh.

Gương kia chẳng để đẹp mình,

Mà để ngăn bóng tối rình cửa trong.

Ban Kiểm Soát – vẻ ngoài không,

Nhưng là trụ đá giữ dòng đạo nguyên.