- 867 Posts
- 892 Photos
- 0 Videos
- Nữ
- 19/10/1959
- Followed by 45 people
Recent Updates
- HNI 27/10: Chương 25: ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN
(Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải)
I. Đạo đức – linh hồn của chính trị
Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức.
Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo.
Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân.
Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn.
Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng.
Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ.
II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực
Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy.
Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.”
Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng.
Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng.
Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương hướng. Nhưng khi người lãnh đạo đặt lợi ích của dân tộc lên trên bản ngã, quyền lực trở nên thiêng liêng – nó không còn là công cụ để thống trị, mà là phương tiện để phục vụ.HNI 27/10: 🌺Chương 25: ĐẠO ĐỨC CHÍNH TRỊ – PHẨM CHẤT CỐT LÕI CỦA MINH QUÂN (Trong bộ “MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ” của Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Đạo đức – linh hồn của chính trị Chính trị, tự thân, không phải là nghệ thuật tranh giành quyền lực. Nó là nghệ thuật vận hành nhân tâm và trật tự xã hội theo lẽ Đạo – nơi con người được sống trong công bằng, an ổn và hướng thiện. Và yếu tố duy nhất có thể khiến chính trị trở nên “minh”, trở nên “chính danh”, đó chính là đạo đức. Không có đạo đức, chính trị trở thành trò ảo thuật của ngôn từ và mưu mẹo. Có đạo đức, chính trị trở thành ánh sáng của trí tuệ và lòng nhân. Từ ngàn xưa, người phương Đông đã khẳng định: “Đức trị nhi nhân phục, hình trị nhi dân gian.” Nghĩa là, dùng đạo đức mà cảm hóa, dân tự thuận theo; còn dùng pháp luật mà cưỡng ép, dân chỉ miễn cưỡng mà tuân. Bởi lẽ, pháp luật chỉ điều chỉnh hành vi, nhưng đạo đức điều chỉnh tâm hồn. Một xã hội chỉ thực sự vững bền khi lòng người cùng hướng về thiện, chứ không phải khi mọi người bị ép buộc phải ngoan ngoãn. Vì thế, đạo đức chính trị là cốt lõi của minh quân – người hiểu rằng trị nước không phải là cai trị dân, mà là dẫn dắt dân đi về phía ánh sáng. Người lãnh đạo không thể chỉ có trí tuệ, tài năng hay tầm nhìn; bởi trí mà không đức sẽ biến thành mưu sâu kế hiểm, tài mà không đức sẽ sinh ra kiêu ngạo, tầm mà không đức sẽ thành tham vọng. Đức là gốc. Chính trị mất gốc thì quốc gia sụp đổ. II. Khi đạo đức là la bàn của quyền lực Quyền lực, về bản chất, là năng lượng trung tính – nó có thể tạo dựng, nhưng cũng có thể hủy diệt. Chính đạo đức là thứ định hướng cho quyền lực ấy. Một vị minh quân, khi nắm quyền trong tay, luôn tự nhủ: “Quyền lực này không phải của ta, mà là của dân, tạm giao cho ta gánh vác.” Khi người lãnh đạo còn biết sợ quyền lực, chính trị còn trong sáng. Khi người lãnh đạo chỉ biết sợ mất quyền lực, đạo đức đã rời khỏi ngai vàng. Trong mọi triều đại, khi người cầm quyền đặt lợi ích của bản thân lên trên công lý, xã hội lập tức mất phương hướng. Nhưng khi người lãnh đạo đặt lợi ích của dân tộc lên trên bản ngã, quyền lực trở nên thiêng liêng – nó không còn là công cụ để thống trị, mà là phương tiện để phục vụ.0 Comments 0 Shares1
Please log in to like, share and comment! - HNI 27/10:
CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN
(Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự)
1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự
Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ.
Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã.
Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo.
Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân.
2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo
Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược.
Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh.
Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức.
Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục.
Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo.
Người cầm quyền sợ mất ghế.
Người lãnh đạo sợ mất lòng dân.
Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm tin.HNI 27/10: 🌺CHƯƠNG 24: KHI NGƯỜI LÃNH ĐẠO ĐẶT DÂN LÊN TRÊN QUYỀN (Trong kỷ nguyên Đạo Trời, người cầm quyền trở lại làm người phụng sự) 1. Quyền không phải để thống trị mà để phụng sự Từ khi loài người hình thành các thiết chế chính trị đầu tiên, quyền lực luôn là con dao hai lưỡi. Một mặt, nó đem lại trật tự, bảo vệ cộng đồng khỏi hỗn loạn. Nhưng mặt khác, nếu quyền được đặt lên trên dân, nó sẽ trở thành xiềng xích trói buộc chính những người mà nó phải phục vụ. Người lãnh đạo thực sự hiểu Đạo Trời không xem quyền như bậc thang vinh quang, mà như gánh nặng thiêng liêng của lòng dân. Họ biết rằng quyền lực chỉ tồn tại để gìn giữ, bảo hộ, khai sáng – chứ không phải để ép buộc, sai khiến, hay tôn thờ bản ngã. Khi người lãnh đạo đặt dân lên trên quyền, họ trở lại đúng bản chất của người dẫn đường, không phải kẻ đứng đầu. Bởi trong trật tự của Trời Đất, dân mới là gốc; lãnh đạo chỉ là người tạm thời được dân ủy thác trách nhiệm hành Đạo. Chỉ khi ấy, quyền lực mới trở nên trong sáng. Nó không còn là “quyền trên đầu người”, mà trở thành “quyền trong tay dân”. Và người lãnh đạo – thay vì được xem là người cai trị – trở thành người phục vụ cao quý nhất, vì dám cúi mình trước nguyện vọng của dân tộc, dám đặt lợi ích chung lên trên mọi ham muốn cá nhân. 2. Sự khác biệt giữa người cầm quyền và người lãnh đạo Có một ranh giới rất mỏng giữa “cầm quyền” và “lãnh đạo”, nhưng hệ quả của nó là hai con đường lịch sử hoàn toàn trái ngược. Người cầm quyền dựa vào sức mạnh, luật lệ, mệnh lệnh. Người lãnh đạo dựa vào niềm tin, tấm gương, và đạo đức. Người cầm quyền dùng “quyền uy” để buộc người khác tuân phục. Người lãnh đạo dùng “tâm uy” để khiến người khác tự nguyện đi theo. Người cầm quyền sợ mất ghế. Người lãnh đạo sợ mất lòng dân. Một xã hội có thể tồn tại với người cầm quyền, nhưng chỉ có thể phát triển và tiến hóa khi có người lãnh đạo đích thực. Bởi khi dân chỉ bị quản lý, họ sẽ sống trong khuôn phép và sợ hãi; nhưng khi dân được dẫn dắt, họ sẽ sống trong sáng tạo và niềm tin.0 Comments 0 Shares
2
- HNI 27/10: CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ
I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo
Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư.
Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh.
Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người.
Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp.
Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải.
Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo.
Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia.
II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa
Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền.
Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe.
Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý.
Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh.
Chính trị trong sáng là nền chính trị tự thanh lọc, nơi những kẻ cơ hội không thể sinh tồn, những kẻ tham quyền không thể leo cao, vì cơ chế minh bạch đã khiến mọi dối trá đều tự phơi bày trước ánh sáng công luận.
Đó là trật tự của đạo lý, không phải trật tự của sợ hãi.HNI 27/10: 🌺CHƯƠNG 23: MINH TRỊ – CHÍNH TRỊ TRONG SÁNG, CÔNG CHÍNH, VÔ TƯ I. Minh trị là gì – tinh hoa của chính đạo Nếu “minh quân” là người nắm thiên ý, “minh chủ” là người khơi dậy lòng dân, thì “minh trị” chính là nền chính trị được soi rọi bởi ánh sáng của lẽ công, sự trong sạch và tinh thần vô tư. Đó là giai đoạn mà đạo và chính hòa làm một, quyền lực không còn là công cụ cai trị mà trở thành nguồn năng lượng phục vụ nhân sinh. Minh trị không chỉ là triều đại sáng suốt, mà là trạng thái tỉnh thức của quốc gia. Khi những người cầm quyền thấu hiểu rằng, lãnh đạo không phải là đứng trên, mà là đứng giữa và vì mọi người. Một triều đại có thể hưng thịnh nhờ anh hùng, nhưng chỉ bền vững nhờ minh trị. Bởi anh hùng có thể lập nghiệp, nhưng chỉ có minh trị mới dưỡng nghiệp. Minh trị là khi chính trị không còn là sân khấu quyền lực, mà trở thành hành trình phụng sự, trong đó mỗi chính sách, mỗi quyết định đều soi lại bằng ánh sáng của lẽ phải. Không vì phe nhóm, không vì lợi ích, không vì quyền lực, mà chỉ vì dân, vì nước, vì đạo. Một triều đại minh trị không cần nhiều khẩu hiệu, bởi chính thực tế công bằng, minh bạch, và lòng tincủa dân đã là minh chứng. Khi đó, luật pháp không phải là gông xiềng mà là công cụ bảo hộ; quan lại không phải là tầng lớp đặc quyền mà là đội ngũ phụng sự chân chính; và người dân không còn là đối tượng bị quản lý, mà là chủ thể đồng hành trong quản trị quốc gia. II. Khi chính trị trong sáng – quốc gia tự khai hoa Ánh sáng của minh trị tỏa ra từ trái tim trong sạchcủa người lãnh đạo và lan tỏa khắp cơ cấu chính quyền. Trong một hệ thống minh trị, mọi quyền lực đều được soi sáng bởi công lý, và mọi người đều có quyền được lắng nghe. Chính trị trong sáng không phải là “không có sai lầm”, mà là dám nhìn nhận, dám sửa sai, và không để bóng tối che phủ chân lý. Một triều đại minh trị là nơi sự thật được tôn trọng hơn danh dự, lẽ phải được đặt cao hơn quyền lực, và người yếu thế được bảo vệ như người mạnh. Chính trị trong sáng là nền chính trị tự thanh lọc, nơi những kẻ cơ hội không thể sinh tồn, những kẻ tham quyền không thể leo cao, vì cơ chế minh bạch đã khiến mọi dối trá đều tự phơi bày trước ánh sáng công luận. Đó là trật tự của đạo lý, không phải trật tự của sợ hãi.0 Comments 0 Shares1
- HNI 27/10:
CHƯƠNG 22: MINH CHỦ – NGƯỜI KHƠI DẬY TINH THẦN QUỐC GIA
I. Từ Minh quân đến Minh chủ – sự chuyển hóa của thời đại
Mỗi triều đại trong lịch sử nhân loại đều có một “ngôi sao dẫn đường”. Ở thuở đầu, đó là Minh quân – người thuận Thiên ý, hiểu lòng dân, cai trị bằng đức và Đạo. Nhưng khi thời đại chuyển mình, khi thế giới không còn là những quốc gia bị chia cắt, mà là một mạng lưới năng lượng cộng hưởng giữa con người, thiên nhiên và công nghệ, thì hình mẫu lãnh đạo cũng phải tiến hóa.
Từ “Minh quân” – người soi sáng bằng đạo đức, đến “Minh chủ” – người thức tỉnh tinh thần quốc gia, là bước nhảy vọt trong nhận thức chính trị và tâm linh của nhân loại.
Nếu Minh quân đại diện cho Thiên ý, thì Minh chủ đại diện cho ý chí dân tộc – kết tinh của hàng triệu linh hồn cùng hướng về một niềm tin, một khát vọng. Minh chủ không chỉ “cai trị” mà còn “thức tỉnh”; không chỉ “dẫn đường” mà còn “đánh thức” tiềm năng nội tại của mỗi người dân.
Trong kỷ nguyên Đạo Trời, Minh chủ không cần ngai vàng, không cần vương miện, không cần quyền lực áp đặt. Quyền lực của họ nằm trong niềm tin và cảm hứng mà họ khơi dậy.
Một ánh nhìn, một lời nói, một hành động của họ có thể khiến hàng triệu người tự thấy trách nhiệm phải sống tốt hơn, phải đứng lên vì dân tộc, vì nhân loại.
Minh chủ là người đánh thức năng lượng ngủ quên trong trái tim dân tộc.
Nếu đất nước là thân thể, thì Minh chủ là linh hồn – người làm cho cơ thể ấy sống dậy, vận hành, tự chữa lành và vươn ra thế giới.
II. Tinh thần quốc gia – linh hồn ẩn sau những dòng máu chung
Một dân tộc có thể tồn tại hàng ngàn năm không phải vì biên giới, không phải vì quân đội, càng không phải vì chính quyền – mà vì tinh thần quốc gia: dòng năng lượng vô hình nhưng mạnh mẽ hơn bất kỳ đạo luật nào, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Tinh thần quốc gia là ý chí sống của dân tộc, là niềm tin rằng mình sinh ra không phải để phục tùng, mà để sáng tạo; không phải để sợ hãi, mà để phụng sự.
Nó tồn tại trong câu ca dao, trong điệu hò, trong ánh mắt người mẹ ru con giữa đêm mưa. Nó ẩn trong giọt mồ hôi của người thợ, trong tiếng trống trường của đứa trẻ ngày khai giảng, trong khát vọng của người nông dân muốn cày thêm một thửa ruộng tốt hơn cho mai sau.HNI 27/10: 🌺CHƯƠNG 22: MINH CHỦ – NGƯỜI KHƠI DẬY TINH THẦN QUỐC GIA I. Từ Minh quân đến Minh chủ – sự chuyển hóa của thời đại Mỗi triều đại trong lịch sử nhân loại đều có một “ngôi sao dẫn đường”. Ở thuở đầu, đó là Minh quân – người thuận Thiên ý, hiểu lòng dân, cai trị bằng đức và Đạo. Nhưng khi thời đại chuyển mình, khi thế giới không còn là những quốc gia bị chia cắt, mà là một mạng lưới năng lượng cộng hưởng giữa con người, thiên nhiên và công nghệ, thì hình mẫu lãnh đạo cũng phải tiến hóa. Từ “Minh quân” – người soi sáng bằng đạo đức, đến “Minh chủ” – người thức tỉnh tinh thần quốc gia, là bước nhảy vọt trong nhận thức chính trị và tâm linh của nhân loại. Nếu Minh quân đại diện cho Thiên ý, thì Minh chủ đại diện cho ý chí dân tộc – kết tinh của hàng triệu linh hồn cùng hướng về một niềm tin, một khát vọng. Minh chủ không chỉ “cai trị” mà còn “thức tỉnh”; không chỉ “dẫn đường” mà còn “đánh thức” tiềm năng nội tại của mỗi người dân. Trong kỷ nguyên Đạo Trời, Minh chủ không cần ngai vàng, không cần vương miện, không cần quyền lực áp đặt. Quyền lực của họ nằm trong niềm tin và cảm hứng mà họ khơi dậy. Một ánh nhìn, một lời nói, một hành động của họ có thể khiến hàng triệu người tự thấy trách nhiệm phải sống tốt hơn, phải đứng lên vì dân tộc, vì nhân loại. Minh chủ là người đánh thức năng lượng ngủ quên trong trái tim dân tộc. Nếu đất nước là thân thể, thì Minh chủ là linh hồn – người làm cho cơ thể ấy sống dậy, vận hành, tự chữa lành và vươn ra thế giới. II. Tinh thần quốc gia – linh hồn ẩn sau những dòng máu chung Một dân tộc có thể tồn tại hàng ngàn năm không phải vì biên giới, không phải vì quân đội, càng không phải vì chính quyền – mà vì tinh thần quốc gia: dòng năng lượng vô hình nhưng mạnh mẽ hơn bất kỳ đạo luật nào, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Tinh thần quốc gia là ý chí sống của dân tộc, là niềm tin rằng mình sinh ra không phải để phục tùng, mà để sáng tạo; không phải để sợ hãi, mà để phụng sự. Nó tồn tại trong câu ca dao, trong điệu hò, trong ánh mắt người mẹ ru con giữa đêm mưa. Nó ẩn trong giọt mồ hôi của người thợ, trong tiếng trống trường của đứa trẻ ngày khai giảng, trong khát vọng của người nông dân muốn cày thêm một thửa ruộng tốt hơn cho mai sau.0 Comments 0 Shares1
- HNI 27/10:
PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ
CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý
I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết
Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh.
“Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ.
Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối.
Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình.
Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất.
II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực
Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì.
Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.”
Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một.
Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết:
“Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.”
Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh.
Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người.
Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng.
Thiên ý thể hiện qua:
Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy.
Thiên thời: khi thời đại cần một hướng đi mới, Trời sẽ chọn người đủ tầm để mở lối.
Đạo tâm: người được chọn phải có tâm sáng, không vì tư lợi mà hành động, luôn hướng tới lợi ích chung của muôn dân.HNI 27/10: 💎PHẦN III: MINH QUÂN – MINH CHỦ – MINH TRỊ 🌺CHƯƠNG 21: MINH QUÂN LÀ AI – NGƯỜI ĐẠI DIỆN CHO THIÊN Ý I. Khởi đầu của một kỷ nguyên minh triết Từ thuở hồng hoang, con người vẫn luôn khao khát một vị lãnh đạo sáng suốt — người vừa hiểu lòng dân, vừa thuận ý Trời. Mọi triều đại huy hoàng trong lịch sử đều mở đầu bằng sự xuất hiện của một “minh quân” – người có khả năng lắng nghe không chỉ tiếng nói của nhân dân, mà còn cả tiếng vọng vô hình của Thiên mệnh. “Minh quân” không phải là kẻ ngồi trên ngai vàng, mà là người biết vì dân mà trị, lấy Đạo mà dẫn, lấy đức mà giữ thiên hạ. Bởi nếu chỉ có quyền mà không có Đạo, thì quyền ấy chỉ là bóng đèn cháy rực trong chốc lát, rồi vụt tắt trong tăm tối. Còn minh quân, chính là người soi sáng nhân tâm bằng chính ánh sáng trong tâm mình. Thế giới hôm nay – dù không còn vua chúa – vẫn cần những minh quân mới, những người biết lãnh đạo bằng trí tuệ và lòng nhân, biết đặt mình trong dòng chảy Thiên Đạo để dẫn dắt nhân loại bước vào thời đại mới – thời đại của ý Trời, lòng Dân và trí Tuệ hợp nhất. II. Thiên ý – nguồn gốc tối cao của quyền lực Muốn hiểu minh quân là ai, trước hết phải hiểu Thiên ý là gì. Từ xưa, các bậc hiền triết Đông – Tây đều nói: “Trời sinh ra người, nhưng cũng đặt trong lòng người hạt mầm của Đạo.” Thiên ý không phải là ý chí của một đấng vô hình ở xa xôi, mà là trật tự tự nhiên của vũ trụ – nơi mà công lý, đạo đức và nhân tâm hòa làm một. Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết: “Người thuận Đạo thì Đạo ở cùng người. Kẻ nghịch Đạo thì Đạo rời bỏ hắn.” Thiên ý chính là Đạo vận hành trong trật tự nhân sinh. Một nhà lãnh đạo muốn trở thành minh quân thì không thể dựa vào sức mạnh hay mưu kế, mà phải thấu hiểu quy luật của Trời – Đất – Người. Trời trao quyền cho ai, không phải qua nghi lễ hay ngai vàng, mà qua sự đồng thuận sâu thẳm trong lòng dân chúng. Thiên ý thể hiện qua: Dân ý: khi lòng dân hướng về một người, đó là dấu hiệu Trời đang thử trao sứ mệnh cho người ấy. Thiên thời: khi thời đại cần một hướng đi mới, Trời sẽ chọn người đủ tầm để mở lối. Đạo tâm: người được chọn phải có tâm sáng, không vì tư lợi mà hành động, luôn hướng tới lợi ích chung của muôn dân.0 Comments 0 Shares - CÂU ĐỐ SÁNG 26/10
ĐỀ 1:
Viết 10 lòng biết ơn “Tập đoàn HGROUP "
1. Biết ơn HGROUP đã tạo ra một môi trường làm việc chuyên nghiệp, nơi mọi người có thể học hỏi, chia sẽ lẫn nhau.
2. Biết ơn HGROUP vì đã không ngừng đổi mới, mang đến những cơ hội kinh doanh, có thêm nguồn thu nhập cho mọi người
3. Biết ơn HGROUP vì đã xây dựng một cộng đồng đoàn kết, tiến bộ
4. Biết ơn HGROUP đã mang đến những chương trình đào tạo giá trị, giúp mọi người nâng cao kiến thức
5. Biết ơn vì những sản phẩm và dịch vụ chất lượng cung cấp cho cộng đồng.
6. Biết ơn Ban lãnh đạo HGROUP, luôn tận tâm dẫn dắt và truyền cảm hứng để mọi người kiên trì theo đuổi mục tiêu.
7. Biết ơn HGROUP vì đã tạo ra môi trường hoạt động giúp tôi mở rộng tư duy và phát triển mối quan hệ trong công việc.
Biết ơn HGROUP vì đã trao cho tôi cơ hội thay đổi cuộc sống và phát triển bản thân từng ngày.
9. Biết ơn vì những giá trị nhân văn mà HGROUP mang lại cho cộng đồng
10. Biết ơn HGROUP đã giúp tôi có thêm động lực trong cuộc sống bền vững.
ĐỀ 2:
Cảm nhận Chương 36: Đạo Đức Nghề Nghiệp & Trách Nhiệm Xã Hội
Sách trắng Drhouses
Chương 36 khắc họa sâu sắc triết lý đạo đức như nền móng vững chắc của Drhouses. Ở đây, mỗi công trình không chỉ là ngôi nhà vật chất, mà là biểu tượng của niềm tin và nhân cách. Drhouses lấy trung thực, trách nhiệm, tôn trọng và bền vững làm kim chỉ nam. Đặc biệt, tinh thần “sửa nhà – xây đời” thể hiện rõ trách nhiệm xã hội và lòng nhân ái, giúp thương hiệu lan tỏa giá trị nhân văn trong thời đại công nghệ.
ĐỀ 3:
Cảm nhận Chương 36: Đạo & Đời – Hòa Nhập Nhưng Không Hòa Tan
Sách Buddha Coin Quantum’s – Đồng tiền lượng tử đại diện Kinh Phật kỷ nguyên thứ tư
Chương 36 mở ra tầm nhìn sâu sắc về sự hòa quyện giữa đạo và đời trong kỷ nguyên lượng tử. Buddha Coin Quantum’s không chỉ là biểu tượng công nghệ, mà là nhịp cầu nối giữa tâm linh và tài chính. “Hòa nhập nhưng không hòa tan” trở thành triết lý sống của con người hiện đại – dùng công nghệ để phụng sự, giữ đạo để soi sáng hành động, giúp Đạo thấm vào Đời mà vẫn tinh khiết, trí tuệ và từ bi.
ĐỀ 4:
Cảm nhận Chương 1: Lý Do Cần Một Hội Doanh Nhân HNI Trường Tồn
Sách trắng Hội Doanh nhân HNI Trường Tồn Chương mở đầu khẳng định tầm quan trọng của một hội doanh nhân có nền tảng minh triết, vượt khỏi giới hạn lợi ích cá nhân. HNI được xây dựng như biểu tượng của sự trường tồn – nơi đạo đức, tri thức và công nghệ hòa quyện, giúp doanh nhân phát triển toàn diện. HNI không chỉ là cộng đồng kinh doanh, mà là hành trình gieo trồng phúc đức và trí tuệ cho thế hệ tương lai, hướng đến sự thịnh vượng bền vững của quốc gia.
ĐỀ 5:
Cảm nhận Chương 34: Tôn Giáo, Tín Ngưỡng Và Linh Hồn Dân Tộc
Sách Kinh Thư Việt Nam – Quốc Sách Trường Tồn
Chương 34 là bản giao hưởng thiêng liêng về linh hồn Việt – nơi tôn giáo, tín ngưỡng và đạo lý hòa quyện thành sức mạnh dân tộc. Tác phẩm tôn vinh tinh thần “Tam giáo đồng nguyên”, đạo Tổ Tiên và đạo Nhân Nghĩa như nền móng của văn minh Việt. Trong kỷ nguyên công nghệ, Kinh Thư Việt Nam kêu gọi phục hưng đức tin bằng trí tuệ, gìn giữ linh hồn dân tộc giữa thế giới biến động, để ánh sáng nhân nghĩa Việt Nam mãi trường tồn.
ĐỀ 6:
Cảm nhận Chương 35: Đạo Đức Trong Kỷ Nguyên Công Nghệ
Sách Trắng: Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới
Chương 35 là lời cảnh tỉnh sâu sắc về vai trò của đạo đức trong thời đại trí tuệ nhân tạo. Khi công nghệ vượt lên trên con người, đạo đức trở thành “la bàn lượng tử” định hướng hành vi và tâm thức. HenryLe nhấn mạnh: công nghệ chỉ thật sự tiến hóa khi được soi sáng bởi linh hồn nhân loại. Một xã hội có đạo đức số chính là Quốc gia Ánh Sáng – nơi con người và công nghệ cùng kiến tạo tương lai thiện lành.CÂU ĐỐ SÁNG 26/10 ĐỀ 1: Viết 10 lòng biết ơn “Tập đoàn HGROUP " 1. Biết ơn HGROUP đã tạo ra một môi trường làm việc chuyên nghiệp, nơi mọi người có thể học hỏi, chia sẽ lẫn nhau. 2. Biết ơn HGROUP vì đã không ngừng đổi mới, mang đến những cơ hội kinh doanh, có thêm nguồn thu nhập cho mọi người 3. Biết ơn HGROUP vì đã xây dựng một cộng đồng đoàn kết, tiến bộ 4. Biết ơn HGROUP đã mang đến những chương trình đào tạo giá trị, giúp mọi người nâng cao kiến thức 5. Biết ơn vì những sản phẩm và dịch vụ chất lượng cung cấp cho cộng đồng. 6. Biết ơn Ban lãnh đạo HGROUP, luôn tận tâm dẫn dắt và truyền cảm hứng để mọi người kiên trì theo đuổi mục tiêu. 7. Biết ơn HGROUP vì đã tạo ra môi trường hoạt động giúp tôi mở rộng tư duy và phát triển mối quan hệ trong công việc. Biết ơn HGROUP vì đã trao cho tôi cơ hội thay đổi cuộc sống và phát triển bản thân từng ngày. 9. Biết ơn vì những giá trị nhân văn mà HGROUP mang lại cho cộng đồng 10. Biết ơn HGROUP đã giúp tôi có thêm động lực trong cuộc sống bền vững. ĐỀ 2: Cảm nhận Chương 36: Đạo Đức Nghề Nghiệp & Trách Nhiệm Xã Hội Sách trắng Drhouses Chương 36 khắc họa sâu sắc triết lý đạo đức như nền móng vững chắc của Drhouses. Ở đây, mỗi công trình không chỉ là ngôi nhà vật chất, mà là biểu tượng của niềm tin và nhân cách. Drhouses lấy trung thực, trách nhiệm, tôn trọng và bền vững làm kim chỉ nam. Đặc biệt, tinh thần “sửa nhà – xây đời” thể hiện rõ trách nhiệm xã hội và lòng nhân ái, giúp thương hiệu lan tỏa giá trị nhân văn trong thời đại công nghệ. ĐỀ 3: Cảm nhận Chương 36: Đạo & Đời – Hòa Nhập Nhưng Không Hòa Tan Sách Buddha Coin Quantum’s – Đồng tiền lượng tử đại diện Kinh Phật kỷ nguyên thứ tư Chương 36 mở ra tầm nhìn sâu sắc về sự hòa quyện giữa đạo và đời trong kỷ nguyên lượng tử. Buddha Coin Quantum’s không chỉ là biểu tượng công nghệ, mà là nhịp cầu nối giữa tâm linh và tài chính. “Hòa nhập nhưng không hòa tan” trở thành triết lý sống của con người hiện đại – dùng công nghệ để phụng sự, giữ đạo để soi sáng hành động, giúp Đạo thấm vào Đời mà vẫn tinh khiết, trí tuệ và từ bi. ĐỀ 4: Cảm nhận Chương 1: Lý Do Cần Một Hội Doanh Nhân HNI Trường Tồn Sách trắng Hội Doanh nhân HNI Trường Tồn Chương mở đầu khẳng định tầm quan trọng của một hội doanh nhân có nền tảng minh triết, vượt khỏi giới hạn lợi ích cá nhân. HNI được xây dựng như biểu tượng của sự trường tồn – nơi đạo đức, tri thức và công nghệ hòa quyện, giúp doanh nhân phát triển toàn diện. HNI không chỉ là cộng đồng kinh doanh, mà là hành trình gieo trồng phúc đức và trí tuệ cho thế hệ tương lai, hướng đến sự thịnh vượng bền vững của quốc gia. ĐỀ 5: Cảm nhận Chương 34: Tôn Giáo, Tín Ngưỡng Và Linh Hồn Dân Tộc Sách Kinh Thư Việt Nam – Quốc Sách Trường Tồn Chương 34 là bản giao hưởng thiêng liêng về linh hồn Việt – nơi tôn giáo, tín ngưỡng và đạo lý hòa quyện thành sức mạnh dân tộc. Tác phẩm tôn vinh tinh thần “Tam giáo đồng nguyên”, đạo Tổ Tiên và đạo Nhân Nghĩa như nền móng của văn minh Việt. Trong kỷ nguyên công nghệ, Kinh Thư Việt Nam kêu gọi phục hưng đức tin bằng trí tuệ, gìn giữ linh hồn dân tộc giữa thế giới biến động, để ánh sáng nhân nghĩa Việt Nam mãi trường tồn. ĐỀ 6: Cảm nhận Chương 35: Đạo Đức Trong Kỷ Nguyên Công Nghệ Sách Trắng: Minh Triết & Kỷ Nguyên Mới Chương 35 là lời cảnh tỉnh sâu sắc về vai trò của đạo đức trong thời đại trí tuệ nhân tạo. Khi công nghệ vượt lên trên con người, đạo đức trở thành “la bàn lượng tử” định hướng hành vi và tâm thức. HenryLe nhấn mạnh: công nghệ chỉ thật sự tiến hóa khi được soi sáng bởi linh hồn nhân loại. Một xã hội có đạo đức số chính là Quốc gia Ánh Sáng – nơi con người và công nghệ cùng kiến tạo tương lai thiện lành.0 Comments 0 Shares
10
- Câu đố chiều 26/10
Đề 1: 6 thực phẩm vừa làm sạch cơ thể, vừa bổ dưỡng và cực kỳ quen thuộc trong căn bếp của gia đình Việt:
1. Rau xanh họ cải (cải bó xôi, cải xanh, bông cải xanh)
Giàu chất xơ, vitamin A – C – K
Chứa nhiều hợp chất chống oxy hóa giúp thải độc gan, giảm cholesterol.
Tốt cho tiêu hóa và phòng bệnh mãn tính.
2. Tỏi
Kháng khuẩn tự nhiên, hỗ trợ giải độc kim loại nặng.
Chất allicin giúp tăng cường miễn dịch, bảo vệ tim mạch.
3. Gừng
Làm ấm cơ thể, giảm viêm, trợ tiêu hóa.
Giúp cơ thể đào thải độc tố thông qua tuyến mồ hôi và hệ tiêu hóa.
4. Nghệ & Curcumin
Chống viêm cực mạnh, hỗ trợ tái tạo gan và dạ dày.
Giúp da khỏe, hạn chế quá trình oxy hóa trong tế bào.
5. Đậu xanh & các loại đậu
Giàu protein thực vật, chất xơ hòa tan giúp làm sạch ruột.
Thanh nhiệt, giải độc, đặc biệt tốt trong ngày nóng.
6. Trà xanh
Catechin giúp giải độc men gan, chống lão hóa.
Hỗ trợ giảm cân, giảm mỡ máu, tăng cường tinh thần. Đề 2 :Cảm nhận Chương 14: H’Bank – Tài Chính Phụng Sự Con Người
Chương 14 mang đến một góc nhìn hoàn toàn mới về vai trò của ngân hàng trong đời sống hiện đại. Thay vì xem ngân hàng là nơi tối đa hóa lợi nhuận, tác giả Lê Đình Hải đã đặt nền tảng cho một triết lý tài chính nhân văn: tiền phải phục vụ con người, chứ không phải ngược lại. Chính câu hỏi đầy day dứt “Nếu ngân hàng chỉ cho người giàu vay, thì ai sẽ giúp người nghèo vươn lên?” đã thắp lên hạt giống của H’Bank – một mô hình ngân hàng vì sự phát triển bền vững của cộng đồng.
Điểm nổi bật của chương là tư tưởng “tiền là năng lượng của niềm tin”. H’Bank không chỉ cho vay dựa trên tài sản thế chấp, mà dựa trên đạo đức, khát vọng và giá trị mà con người tạo ra. Điều này giúp mở ra cơ hội cho những người lao động nhỏ, nông dân, hay những nhà khởi nghiệp chưa có điều kiện tiếp cận vốn truyền thống. Hơn thế, H’Bank trở thành cây cầu kết nối giữa công nghệ tiên tiến như Blockchain, AI với triết học phụng sự nhân loại. Mỗi đồng vốn được đưa vào xã hội đều có “hồ sơ giá trị”, phản ánh tác động tích cực của nó đến cộng đồng.Câu chuyện H’Village là minh chứng sống động: chỉ một quỹ tín dụng vi mô đã làm thay đổi cả một ngôi làng, tạo sinh kế và khôi phục lòng tin vào tương lai. Từ đó cho thấy tài chính khi hướng về con người sẽ trở thành nguồn năng lượng chữa lành và kiến tạo.
Chương sách giúp ta hiểu rằng H’Bank không chỉ là một tổ chức, mà là tầm nhìn về một nền tài chính nhân bản, nơi phụng sự là thước đo của thành công. Đây chính là hành trình giúp ngân hàng trở thành người bạn đồng hành của nhân loại trên con đường phát triển.Câu đố chiều 26/10 Đề 1: 6 thực phẩm vừa làm sạch cơ thể, vừa bổ dưỡng và cực kỳ quen thuộc trong căn bếp của gia đình Việt: 1. Rau xanh họ cải (cải bó xôi, cải xanh, bông cải xanh) Giàu chất xơ, vitamin A – C – K Chứa nhiều hợp chất chống oxy hóa giúp thải độc gan, giảm cholesterol. Tốt cho tiêu hóa và phòng bệnh mãn tính. 2. Tỏi Kháng khuẩn tự nhiên, hỗ trợ giải độc kim loại nặng. Chất allicin giúp tăng cường miễn dịch, bảo vệ tim mạch. 3. Gừng Làm ấm cơ thể, giảm viêm, trợ tiêu hóa. Giúp cơ thể đào thải độc tố thông qua tuyến mồ hôi và hệ tiêu hóa. 4. Nghệ & Curcumin Chống viêm cực mạnh, hỗ trợ tái tạo gan và dạ dày. Giúp da khỏe, hạn chế quá trình oxy hóa trong tế bào. 5. Đậu xanh & các loại đậu Giàu protein thực vật, chất xơ hòa tan giúp làm sạch ruột. Thanh nhiệt, giải độc, đặc biệt tốt trong ngày nóng. 6. Trà xanh Catechin giúp giải độc men gan, chống lão hóa. Hỗ trợ giảm cân, giảm mỡ máu, tăng cường tinh thần. Đề 2 :Cảm nhận Chương 14: H’Bank – Tài Chính Phụng Sự Con Người Chương 14 mang đến một góc nhìn hoàn toàn mới về vai trò của ngân hàng trong đời sống hiện đại. Thay vì xem ngân hàng là nơi tối đa hóa lợi nhuận, tác giả Lê Đình Hải đã đặt nền tảng cho một triết lý tài chính nhân văn: tiền phải phục vụ con người, chứ không phải ngược lại. Chính câu hỏi đầy day dứt “Nếu ngân hàng chỉ cho người giàu vay, thì ai sẽ giúp người nghèo vươn lên?” đã thắp lên hạt giống của H’Bank – một mô hình ngân hàng vì sự phát triển bền vững của cộng đồng. Điểm nổi bật của chương là tư tưởng “tiền là năng lượng của niềm tin”. H’Bank không chỉ cho vay dựa trên tài sản thế chấp, mà dựa trên đạo đức, khát vọng và giá trị mà con người tạo ra. Điều này giúp mở ra cơ hội cho những người lao động nhỏ, nông dân, hay những nhà khởi nghiệp chưa có điều kiện tiếp cận vốn truyền thống. Hơn thế, H’Bank trở thành cây cầu kết nối giữa công nghệ tiên tiến như Blockchain, AI với triết học phụng sự nhân loại. Mỗi đồng vốn được đưa vào xã hội đều có “hồ sơ giá trị”, phản ánh tác động tích cực của nó đến cộng đồng.Câu chuyện H’Village là minh chứng sống động: chỉ một quỹ tín dụng vi mô đã làm thay đổi cả một ngôi làng, tạo sinh kế và khôi phục lòng tin vào tương lai. Từ đó cho thấy tài chính khi hướng về con người sẽ trở thành nguồn năng lượng chữa lành và kiến tạo. Chương sách giúp ta hiểu rằng H’Bank không chỉ là một tổ chức, mà là tầm nhìn về một nền tài chính nhân bản, nơi phụng sự là thước đo của thành công. Đây chính là hành trình giúp ngân hàng trở thành người bạn đồng hành của nhân loại trên con đường phát triển.0 Comments 0 Shares
10
- HNI 25/10: Bài thơ chương 20
Bài học từ các triều đại hưng – vong trong lịch sử Việt Nam và thế giới
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Lịch sử mở – trang dài như vận nước,
Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời.
Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất,
Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi.
Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng,
Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm.
Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực,
Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần.
Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn,
Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu.
Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm,
Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu.
Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy,
Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin.
Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy,
Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh.
Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói,
Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền.
Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ,
Mỹ trường tồn – do dân được nói lên.
Không có triều đại nào vĩnh cửu,
Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai.
Không có quốc gia nào suy đổ,
Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai.
Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch,
Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền.
Thuyền không nước, chẳng đi về bến được,
Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên.
Bài học lớn không ghi trong bia đá,
Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con.
Triều đại hưng – vì dân làm rường cột,
Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm.
Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ,
Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối.
Chỉ có dân – mới là gốc của Trời,
Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối.
Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới,
Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về:
Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị,
Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.HNI 25/10: 📕 Bài thơ chương 20 Bài học từ các triều đại hưng – vong trong lịch sử Việt Nam và thế giới (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Lịch sử mở – trang dài như vận nước, Mỗi triều hưng, mỗi triều vong – một lời. Kẻ thuận Đạo, lòng dân hòa Trời đất, Người nghịch tâm, cơ nghiệp hóa mù khơi. Nhà Trần sáng vì dân cùng gánh nặng, Lê Thánh Tông trị nước bằng nhân tâm. Nguyễn Huệ dấy, ngọn cờ dân nghĩa rực, Dân tin theo, sấm dậy khắp xa gần. Nhà Hồ gấp – dù tài cao chí lớn, Nhưng lòng dân chưa kịp đắp nền sâu. Nhà Mạc sáng – rồi tan như khói sớm, Vì mất lòng, trời cũng ngoảnh nhìn đâu. Trên thế giới, La Mã từng lừng lẫy, Cũng gục ngã khi dân mất niềm tin. Đông phương có Tần – vạn người cúi lạy, Rồi vỡ tan vì áp bức, kiêu linh. Anh từng mạnh khi biết nghe dân nói, Pháp từng hưng vì mở trí nhân quyền. Nhật canh tân – vì dân làm gốc rễ, Mỹ trường tồn – do dân được nói lên. Không có triều đại nào vĩnh cửu, Nếu xa dân, thì sớm cũng tàn phai. Không có quốc gia nào suy đổ, Nếu dân còn tin, còn hát giữa tương lai. Lịch sử dạy – dân là dòng huyết mạch, Chính quyền kia chỉ là chiếc con thuyền. Thuyền không nước, chẳng đi về bến được, Nước không thuyền, vẫn tự chảy bình yên. Bài học lớn không ghi trong bia đá, Mà trong lòng muôn thế hệ cháu con. Triều đại hưng – vì dân làm rường cột, Triều đại vong – vì phản lại nhân tâm. Quyền không bền nếu chỉ xây trên sợ, Ngai không lâu nếu dựng bởi lừa dối. Chỉ có dân – mới là gốc của Trời, Giữ quốc đạo trường tồn qua vạn lối. Từ Việt Nam nhìn ra muôn thế giới, Một đạo chung, muôn nẻo vẫn cùng về: Dân làm chủ – Trời trao quyền chính trị, Thuận lòng dân – muôn kiếp chẳng hề phai.0 Comments 0 Shares
9
- HNI 25/10: Bài thơ chương 19
Chính trị khép kín và hậu quả cô lập xã hội
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà,
Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng.
Lời than thở chẳng qua được vách lạnh,
Xã hội mờ như khói phủ không trung.
Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt,
Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng.
Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh,
Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân.
Một triều đại sợ dân như sợ gió,
Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu.
Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí,
Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu.
Không ai có thể sống giữa cô độc,
Huống chi là quốc gia giữa nhân gian.
Khi dân không nói – Trời cũng im lặng,
Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn.
Chính trị chân chính là dòng chảy mở,
Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông.
Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm,
Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn.
Những bức tường không ngăn được sự thật,
Những hàng rào không chặn nổi lòng dân.
Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối,
Càng bưng bít, càng để mất niềm tin.
Một tiếng dân – có thể làm nên sóng,
Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi.
Khi chính trị quên mất dân là gốc,
Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi.
Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết,
Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm.
Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo,
Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an.
Dân không chỉ cần cơm và áo,
Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia.
Chính trị mở – như Trời dang tay đón,
Đem cô lập tan biến giữa lòng người.HNI 25/10:📕 Bài thơ chương 19 Chính trị khép kín và hậu quả cô lập xã hội (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi quyền lực tự giam trong tháp ngà, Dân ngoài cổng chỉ còn là tiếng vọng. Lời than thở chẳng qua được vách lạnh, Xã hội mờ như khói phủ không trung. Chính trị khép kín – cửa lòng đóng chặt, Không nghe dân, chỉ sợ mất ngai vàng. Khi đối thoại biến thành mệnh lệnh, Là lúc niềm tin mục ruỗng trong dân. Một triều đại sợ dân như sợ gió, Tức đã đánh mất gốc Đạo từ lâu. Càng cô lập, càng xa nguồn sinh khí, Càng gần hơn vực thẳm diệt vong sâu. Không ai có thể sống giữa cô độc, Huống chi là quốc gia giữa nhân gian. Khi dân không nói – Trời cũng im lặng, Khi dân xa lánh – nước mất linh hồn. Chính trị chân chính là dòng chảy mở, Nối muôn tâm, muôn ý – hợp thành sông. Khép kín lại, dòng Đạo hóa tù hãm, Quyền lực kia cũng hóa đá vô hồn. Những bức tường không ngăn được sự thật, Những hàng rào không chặn nổi lòng dân. Càng cố che, càng phơi ra yếu đuối, Càng bưng bít, càng để mất niềm tin. Một tiếng dân – có thể làm nên sóng, Một ánh nhìn – soi tỏ cả triều ngôi. Khi chính trị quên mất dân là gốc, Là tự xây mồ chôn lấy chính mình thôi. Chỉ khi mở – chính trị thành minh triết, Chỉ khi nghe – quyền lực hóa nhân tâm. Cửa mở rộng, dân hòa cùng lãnh đạo, Xã hội hưng thịnh, quốc thái dân an. Dân không chỉ cần cơm và áo, Họ cần được tôn trọng, được sẻ chia. Chính trị mở – như Trời dang tay đón, Đem cô lập tan biến giữa lòng người.0 Comments 0 Shares
9
- HNI 25/10: Bài thơ chương 18:
Khi chính trị biết lắng nghe – dân tự cất tiếng hát
(Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải)
Khi chính trị biết lắng nghe dân nói,
Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm.
Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn,
Tự lòng người ngân khúc hát tri âm.
Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe,
Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng.
Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý,
Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong.
Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói,
Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi.
Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ,
Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người.
Chính trị biết nghe, dân không còn sợ,
Vì được nói – là được sống làm người.
Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới,
Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi.
Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách,
Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai.
Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh,
Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa.
Khi dân hát, là khi lòng dân thuận,
Không ép buộc, mà tự khởi từ tin.
Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát,
Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân.
Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu,
Mà trong từng phản hồi chân thật.
Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động,
Ấy là minh triết của người trị dân.
Dân hát ca – không vì ai ra lệnh,
Mà vì thấy được chính mình trong Đạo.
Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân,
Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang.
Khi dân được hát, quốc gia sống dậy,
Khi dân im lặng – thời thế suy tàn.
Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ,
Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.HNI 25/10:📕 Bài thơ chương 18: Khi chính trị biết lắng nghe – dân tự cất tiếng hát (Thơ: Henry Lê – Lê Đình Hải) Khi chính trị biết lắng nghe dân nói, Trời cũng cười, mây trắng hóa thanh âm. Không cần sáo, dân ca vang khắp chốn, Tự lòng người ngân khúc hát tri âm. Quyền lực thật là nghệ thuật lắng nghe, Không trên bục, mà giữa đời đồng vọng. Khi lãnh đạo biết cúi đầu trước lý, Dân sẽ nâng bằng trái tim sáng trong. Lắng nghe dân – chính là nghe Trời nói, Mỗi tiếng chân quê, mỗi giọt mồ hôi. Là bản nhạc của Đạo Trời soi tỏ, Là mệnh Trời gửi xuống giữa loài người. Chính trị biết nghe, dân không còn sợ, Vì được nói – là được sống làm người. Bao bức xúc hóa thành câu chuyện mới, Bao đau thương hóa tiếng hát vui tươi. Một lời dân – khởi đầu muôn cải cách, Một ánh nhìn – mở cánh cửa tương lai. Không có đối thoại, chính trị hóa lạnh, Có lắng nghe – xã hội sẽ nở hoa. Khi dân hát, là khi lòng dân thuận, Không ép buộc, mà tự khởi từ tin. Niềm vui ấy chẳng do quyền ban phát, Mà do hòa bình giữa Đạo và Dân. Chính trị khôn không nằm trong khẩu hiệu, Mà trong từng phản hồi chân thật. Nghe dân nói, rồi cùng dân hành động, Ấy là minh triết của người trị dân. Dân hát ca – không vì ai ra lệnh, Mà vì thấy được chính mình trong Đạo. Người cầm quyền không áp đặt tiếng dân, Chỉ khơi mạch – để dân tự ngân vang. Khi dân được hát, quốc gia sống dậy, Khi dân im lặng – thời thế suy tàn. Nghe tiếng dân – như nghe tiếng vũ trụ, Nhịp tim chung của muôn triệu nhân gian.0 Comments 0 Shares
7
More Stories