HNI 26/11
Bài thơ Chương 30:
Con người đánh mất mình trong dữ liệu:
Ta sống giữa thời đại của con số
Mọi cảm xúc, thói quen cũng hóa thành dữ liệu trôi
Từng cái nhìn, bước chân đều bị ghi lại
Như cuộc đời nằm trong bảng thống kê không lời.
Ta mải đo lòng mình bằng những chỉ số
Bao lượt xem, bao lượt thích, bao người quan tâm
Nhưng mấy khi ta lắng nghe tiếng thở nhẹ
Của chính tâm hồn mệt mỏi phía sau thân?
Dữ liệu phóng đại những điều ngoài bề mặt
Còn trái tim thật lại dần bị che mờ
Ta dần sống theo điều máy móc bảo
Quên hỏi mình: “Ta thật sự muốn gì cơ?”
Những biểu đồ đẹp đâu nói được hạnh phúc
Những thuật toán nhanh không hiểu được nỗi đau
Những điểm số cao không thay được một nụ cười thật
Hay vòng tay ấm của một người ta thương sâu.
Con người dần chạy theo dòng dữ liệu
Sợ chậm lại – sợ thua – sợ đứng sau
Như con thuyền bị cuốn vào biển lớn
Quên mất bờ, quên mất mái chèo.
Và thế là ta – dù biết bao tiến bộ
Lại lạc chính mình trong biển byte mênh mông
Một thế giới đầy thông tin, không thiếu thứ gì
Chỉ thiếu phút quay về nhìn lại tấm lòng.
Dữ liệu là công cụ – không phải kim chỉ nam
Nếu ta để nó dẫn đường, ta sẽ lạc
Nhưng nếu ta giữ được ánh sáng trong tâm
Thì dữ liệu sẽ phụng sự –
không giam ta trong bóng tối.