HNI 27-11

CHƯƠNG 42: MÔI TRƯỜNG XANH VÀ NỀN VĂN MINH THUẬN TRỜI

Ở thời điểm hiện tại, nhân loại đứng trước một ngã rẽ quan trọng của lịch sử: hoặc tiếp tục khai thác thiên nhiên như một đối tượng suy tận và đẩy chính mình vào chu kỳ diệt vong, hoặc tỉnh thức để quay trở về với con đường thuận Trời – thuận tự nhiên, xây dựng một nền văn minh xanh, bền vững và hòa hợp. Môi trường không chỉ là điều kiện sinh học duy trì sự sống, mà là vòng tay nuôi dưỡng tâm thức, nhân cách và tiến bộ của con người. Mỗi hơi thở của trái đất phản chiếu từng nếp nghĩ, từng giá trị mà nhân loại theo đuổi. Và khi môi trường bắt đầu kêu đau, thực chất đó là tiếng chuông cảnh tỉnh dành cho tâm thức con người.

1. Môi trường – tấm gương soi tâm thức nhân loại

Trong hàng nghìn năm, con người từng sống hài hòa với thiên nhiên: săn vừa đủ để ăn, trồng vừa đủ để sống, khai thác nhưng trả lại cho đất. Trái đất khi ấy là một hệ sinh thái cân bằng, nơi từng loài đều có vai trò trọn vẹn của mình. Nhưng khi tư duy vật chất và chủ nghĩa phát triển vô hạn bắt đầu thống trị, con người không còn xem thiên nhiên là mẹ, mà coi đó là kho tài nguyên vô tận để khai thác, tích lũy và chiếm hữu. Tâm thức tách rời khỏi tự nhiên chính là khởi nguồn của khủng hoảng môi trường ngày nay.

Ô nhiễm không khí, đất bạc màu, nguồn nước nhiễm hóa chất, biến đổi khí hậu, nhiệt độ toàn cầu tăng, động vật biến mất từng ngày – tất cả không chỉ là hệ quả vật lý, mà là hậu quả của sự mất cân bằng trong hệ giá trị. Một nhân loại chạy theo tiện nghi mà không kiểm soát tiêu dùng; chạy theo tăng trưởng GDP mà không đo lường sức khỏe sinh thái; chạy theo tiện lợi tức thời mà không nhìn về tương lai.

Khi tâm thức con người ô nhiễm, môi trường liền nhiễm ô. Khi nhân loại thức tỉnh, đất trời sẽ nở hoa.

Vì vậy, giải pháp môi trường không phải chỉ nằm ở công nghệ xử lý rác thải hay năng lượng tái tạo. Giải pháp sâu nhất nằm ở cuộc cách mạng trong nhận thức, nơi con người học cách sống với thiên nhiên – chứ không sống trên thiê

n nhiên.