HNI 1/12
📕Bài thơ chương 8
ĐƯỜNG VỀ NGUỒN SÁNG – VƯỢT LÊN HÌNH TƯỚNG
Có những bước chân đi qua muôn dáng vẻ,
Nhưng vẫn lạc hoài bản thể sáng trong ta.
Hình tướng chỉ là chiếc áo đời tạm gửi,
Còn linh hồn — ngọn lửa chẳng hề phai nhòa.
Ta đi mãi giữa trăm ngàn lớp bóng,
Chạm ngã bao lần trước ảo ảnh mong manh.
Rồi bỗng thấy trong tĩnh lặng dịu nhất,
Một tia sáng hồi sinh giữa trái tim lành.
Nguồn sáng ấy không nằm nơi bầu trời xa vắng,
Cũng chẳng ẩn sau giáo lý, tượng đài.
Nó nở ra khi ta buông điều chấp,
Nhẹ như mây rời đỉnh núi chiều phai.
Vượt lên hình tướng là nhìn sâu khỏi cái thấy,
Thấy người trong người — không giới hạn, phân chia.
Và thấy ta, qua bao lớp đời chồng chất,
Vẫn là ánh sáng nhỏ chưa từng rời lối kia.
Đường trở về chẳng phải tìm thêm điều mới,
Mà là lột bỏ những bóng tối cũ trong hồn.
Khi lớp cuối cùng rơi như lá,
Nguồn sáng hiện ra — tĩnh lặng và vô biên tròn.