HNI 1-12 -

BÀI THƠ CHƯƠNG 39 : TRĂM NĂM MỘT HƠI THỞ

Trăm năm là một hơi dài,

Thở từ thế hệ hôm nay sang đời.

Ngọn đèn người trước thắp rồi,

Người sau giữ lửa cho thời mai sau.

Trăm năm không tính bằng màu,

Tính bằng đạo sống bền lâu trong lòng.

Một cây muốn hóa đại tùng,

Phải qua bão táp mà không gãy từng.

Trăm năm chẳng gọi là rừng,

Nếu không có gốc đã từng bén sâu.

Người xưa gửi lại mai sau,

Một niềm tin sáng, một câu giữ mình.

Đạo còn thì tổ chức sinh,

Đạo nghiêng tổ chức lặng thinh giữa đời.

Trăm năm chẳng phải một thời,

Là bao thế hệ góp lời xây chung.

Hạt gieo từ buổi khai sinh,

Lớn lên thành gió thành hình núi non.

Tri thức như nước chảy mòn,

Lâu ngày hóa đá làm hồn núi sông.

Trăm năm một bước đại đồng,

Nối bao tâm nguyện chưa xong của người.

Lãnh đạo chẳng sống cho thời,

Sống cho lớp trẻ rạng ngời mai sau.

Tổ chức sống bởi người sau,

Chết vì thế hệ bạc màu đạo tâm.

Trăm năm một nỗi thăng trầm,

Thắng không kiêu, bại chẳng lầm đường đi.

Thế hệ mới lớn từ bi,

Mang theo ký ức còn ghi hạt đầu.

Chân truyền chẳng đến từ câu,

Đến từ gương sáng nhiệm mầu người xưa.

Trăm năm sương sớm nắng trưa,

Vẫn còn tiếng bước lọc lừa vượt qua.

Cái tâm như ánh trăng ngà,

Dẫn qua vực thẳm để mà lớn lên.

Một đời giữ đạo vững bền,

Trăm năm gìn giữ để nền hóa cao.

HNI giữ lửa thanh tao,

Giữ linh khí Việt truyền vào mai sau.