HNI 4/12 

📕Bài thơ: “Chương 13

Khi Chúng Ta Mở Cửa”

Giữa những khác biệt đời thường,

Có khi chỉ một ý vương cũng thành bức tường.

Bao nhiêu tín ngưỡng nhân gian

Vốn đều tìm đến bình an trong mình.

Đối thoại – chẳng phải phân ranh,

Mà để nghe nhịp chân thành của nhau.

Một lời mở cửa nhiệm màu

Hơn ngàn vách đá chất cao vô tình.

Khi ta chịu lắng tâm mình,

Trong câu chuyện nhỏ cũng sinh ánh vàng;

Thấy trong kinh sách muôn phương

Là chung khát vọng soi đường con người.

Tôn giáo không để chia rời,

Không để dựng lý tuyệt vời thành dao.

Đối thoại – là cách bước vào

Trái tim kẻ khác, nhẹ nhàng như mây.

Nơi nào có hiểu – có hay,

Nơi đó tăm tối cũng ngày sáng lên.

Mỗi truyền thống tựa ngọn đèn

Khác nhau ngọn lửa… mà đem ấm lòng.

Hãy ngồi lại dưới trời trong,

Kể nhau nghe chuyện hành trình nội tâm.

Ta rồi sẽ hiểu sâu thẳm

Rằng ai cũng muốn gieo mầm yêu thương.

Và khi cánh cửa mở đường,

Không còn bức tường giữa miền đức tin—

Thế giới sẽ bớt lặng im,

Người với người biết tìm nhau mà sống.

Đối thoại – chẳng phải nghĩa chung

Mà là hơi thở vô cùng của nhân.

Nếu ta chịu mở một lần,

Ta sẽ thấy Đạo – trong ngần như sương.