HNI 4/12 

📕bài thơ chương 17

LÒNG DÂN – NGUỒN GỐC CỦA THỊNH TRỊ

Lòng dân như nước lớn ngàn đời,

Êm đềm thì đất nước thảnh thơi, thái bình nở rộ.

Dậy sóng thì non sông nghiêng ngả,

Bao triều đại hưng suy đều bởi chữ “dân” làm đầu.

Lòng dân là ngọn lửa không hình,

Sưởi ấm người cầm quyền biết sống vì thiên hạ.

Là tấm gương soi từng lời, từng bước,

Để trị nước phải thuận đạo lòng người.

Dân tin – thì muôn phương gió thuận,

Dân yêu – thì đất hóa phúc lành.

Một tiếng dân than cũng nên trời nổi gió,

Một lời dân thuận đã hóa vàng muôn phương.

Lòng dân không cần lời thề son sắt,

Chỉ cần sự thật, sự sáng và lòng thương.

Đặt dân vào gốc, quốc gia vững gốc;

Rời dân mà đi, quyền lực hóa mây khói mà thôi.

Những người dựng nước xưa đều biết điều giản dị:

Giữ lòng dân như giữ nhịp tim mình.

Vì dân là đất, là trời, là mạch nguồn nuôi quốc vận,

Là linh khí tạo nên một thời thịnh trị bền lâu.

Hãy lắng tiếng dân – như nghe tiếng đất,

Hãy thuận lòng dân – như thuận dòng sông chảy.

Rồi sẽ thấy mùa vàng nở trên mỗi mái nhà,

Và tương lai mở ra từ chính trái tim người.