HNI 6/12: chương 30
📕 BÀI THƠ – NIỀM TIN NỐI DÀI ĐẤT MẸ
Tổ quốc lớn lên trong từng lời kinh nhỏ,
Trong tiếng chuông ngân gọi buổi bình minh.
Giữa lòng dân, tôn giáo như mạch nguồn âm thầm
nuôi dưỡng tình yêu đất nước từ gốc rễ.
Từ mái chùa lam sương trên đỉnh núi,
Đến thánh đường rực sáng giữa phố đông,
Từ đền miếu cổ gắn với sử thi cha ông,
Đến giáo đường vang tiếng nguyện cầu cho hòa bình –
Mỗi nơi thờ tự là một cột mốc
ghi lại tình thương dành cho non sông gấm vóc.
Yêu nước không chỉ là tiếng gọi thiêng liêng,
Mà còn là cách sống tử tế giữa đời thường.
Tôn giáo dạy ta nhân ái, khiêm nhường,
Và chính những điều ấy kết nên sức mạnh bảo vệ quê hương.
Khi đất nước khó khăn,
Niềm tin hóa thành đôi vai cùng nâng đỡ.
Khi dân tộc thịnh vượng,
Tôn giáo nhắc ta biết sẻ chia, biết sống vì nhau nhiều hơn.
Bởi yêu nước không chỉ ở lá cờ bay trong gió,
Mà còn ở trái tim biết đồng cảm với mọi phận người.
Mỗi tín đồ, mỗi con dân, dù theo tôn giáo nào,
Cũng cùng hướng về một bầu trời chung –
nơi màu đất Việt thấm sâu trong máu thịt.
Và chính khi tôn giáo đồng hành với lòng yêu nước,
Dân tộc trở nên bền vững hơn muôn phần.
Sức mạnh ấy không ồn ào, không phô trương,
Mà lặng lẽ như ánh mặt trời buổi sớm –
chiếu lên từng mái nhà, từng con đường thân thuộc.
Tổ quốc là nơi ta sinh ra,
Tôn giáo là nơi ta nuôi dưỡng tâm hồn;
Khi hai điều ấy hòa làm một,
Thì mỗi con người trở thành người giữ lửa,
Thắp sáng tương lai bằng niềm tin và tình yêu bất tận dành cho đất mẹ.