HNI 6/12
📕 Bài thơ chương 1:
TIẾNG GỌI TỪ GỐC SÁNG
Giữa muôn nẻo bụi trần vương bước mỏi,
Con người hoài đi kiếm một quê hương.
Tôn giáo đến – như dòng suối vấn vương,
Nhắc ta nhớ ánh nguồn xưa từng soi rọi.
Không phải để dựng bao điều giáo điều trói,
Mà mở cửa lòng, mời ta trở lại chính mình.
Một tiếng gọi nhẹ, mà lay động tâm linh,
Như hạt sáng vỡ bung trong đêm tĩnh lặng.
Mỗi niềm tin là một vì sao thầm lặng,
Dẫn lối tâm hồn vượt gió lớn phong ba.
Mỗi lời kinh, mỗi bài ca, mỗi nụ cười hiền hòa,
Là chiếc cầu nối ta về miền sáng.
Bản chất Đạo – chẳng nằm trong tượng vàng, kinh sách,
Mà trong hơi thở người, trong tấm lòng trong sạch,
Trong phút ta nhận ra
Ta vốn là ánh sáng từ khởi nguyên xa.
Tôn giáo – không phải con đường để tìm Thần bên ngoài,
Mà là tấm gương soi để thấy Thần trong chính ta tồn tại.
Một vòng tròn trở lại với yêu thương,
Một tiếng gọi dẫn ta vượt khỏi vô thường.
Và khi ta chạm vào Đạo,
Mọi ánh đèn đời bỗng sáng thêm một màu huyền diệu:
Rằng ta không lạc loài giữa biển đời trôi trôi,
Vì gốc sáng vẫn còn đó –
Đợi ta về…
Trong buổi sớm thanh thơi.