HNI 10/12
📕Bài thơ chương 41: KHI TÔN GIÁO TRỞ VỀ ĐÚNG BẢN CHẤT: SOI ĐƯỜNG, KHÔNG RÀNG BUỘC
Tôn giáo chẳng dựng tường cao,
Chỉ thắp một ngọn đèn vào tim người lữ khách.
Không buộc phải quỳ, không đòi điều cam kết,
Chỉ nhắc ta: hãy trở về với ánh sáng trong mình.
Giữa ngã ba đời, gió bụi chập chùng,
Tôn giáo là bàn tay nâng, không phải dây níu.
Là tiếng chuông gọi dậy niềm thiện mỹ nhiệm mầu,
Không là bản án chia ranh, dựng giới.
Khi đạo trở về đúng bản lai,
Nó mềm như nước, sáng như mảnh trăng non đầu tháng.
Chỉ có tình thương là điều được giữ lại,
Còn mọi nghi thức… đều chỉ là đường dẫn qua sông.
Và ta hiểu:
Chân lý không cần phô trương,
Niềm tin không cần tranh thắng.
Người với người chỉ cần một nụ cười an tĩnh,
Là đủ mở ra cánh cửa nhiệm mầu của Trời.
Khi tôn giáo soi đường mà không ràng buộc,
Tâm người nhẹ như chiếc lá trong gió mai.
Đi đâu cũng gặp ánh sáng,
Sống đâu cũng nghe Đạo thở trong từng nhịp đời.