HNI 17/12 

BÀI THƠ CHƯƠNG 9: NGỌN ĐÈN LÝ TƯỞNG

Làm ăn đâu chỉ hôm nay

Không có lý tưởng, lạc ngay giữa dòng

Ban đầu ai cũng ước mong

Lớn lên rồi lại chạy vòng lợi danh

Tiền vào, lòng dễ chênh chao

Không neo giá trị, thuyền nào cũng trôi

Lý tưởng không phải lời môi

Mà là thứ giữ ta thôi giữa đời

Khi lời mời gọi hơn người

Khi con số đẹp lấn dời lương tâm

Có câu hỏi đứng âm thầm

Việc này còn đúng với phần ta theo?

Doanh nghiệp lớn bởi bao điều

Nhưng bền hay đổ, bởi chiều lý do

Lớn để làm gì, vì đâu?

Không lời đáp ấy, đi sâu cũng mòn

Có người đi rất huy hoàng

Nhưng đến giữa chặng, lạc sang lối khác

Có người bước chậm, không nhanh

Mà chân không lệch, ánh đèn còn soi

Lý tưởng như ngọn hải đăng

Giữa đêm giông bão, giữ đường thuyền đi

Thị trường đổi sắc từng khi

Không lý tưởng, dễ quay về dễ dãi

Nhân viên đâu chỉ vì tiền

Họ đi vì thấy con đường có tâm

Doanh nghiệp sống được trăm năm

Không nhờ khôn vặt, mà nhờ giữ mình

Lý tưởng không giúp né đòn

Nhưng cho sức đứng khi cơn sóng tràn

Qua rồi biến động, suy tàn

Ai còn giữ trục, kẻ tan giữa dòng

Tiền rồi cũng sẽ hao mòn

Công nghệ rồi sẽ lỗi thời mà thôi

Chỉ còn giá trị con người

Được trao lại mãi cho đời phía sau

Không cần lý tưởng quá cao

Chỉ cần chân thật, đi vào được tâm

Làm ăn, trước hết làm người

Giữ cho được hướng giữa đời xoay vần

Lý tưởng là cột mốc sâu

Để khi đứng lại, biết đâu là mình

Doanh nghiệp có thể nhỏ xinh

Nhưng nếu có lý tưởng, đường sinh rất dài

Đi xa không bởi bước dài

Mà vì không lạc giữa hoài lợi danh