HNI 21-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 26: ĐỒNG PHỤC ÁNH SÁNG

Không phải tấm áo sinh ra để làm đẹp

Mà để nhắc người mặc nhớ cách làm người

Không phải màu vải để khoe quyền thế

Mà là tấm gương soi thẳng vào tâm

Khoác lên vai không phải là danh xưng

Mà là trách nhiệm nặng hơn lời nói

Mỗi đường kim đều khâu bằng tỉnh thức

Mỗi sợi chỉ đều buộc một lời thề

Áo không hỏi bạn giàu hay nghèo

Chỉ hỏi bạn có sống cho ra người

Không cần huy hiệu phô trương

Chỉ cần lưng thẳng trước ánh nhìn xã hội

Mặc áo này, không được phép cúi đầu

Trước gian dối, trước lợi danh tạm bợ

Mặc áo này, lời nói phải sạch

Hành động phải sáng hơn đèn

Có những chiếc áo làm người ta lớn

Có những chiếc áo làm người ta lộ rõ

Đồng phục HNI không che khuyết điểm

Nó phơi bày nhân cách từng ngày

Ai run tay khi khoác lên mình

Là người còn biết sợ điều sai

Ai thấy nặng khi bước ra đường

Là người còn giữ được lương tri

Áo không bảo bạn phải hoàn hảo

Chỉ yêu cầu bạn phải trung thực

Không bắt bạn giàu nhanh

Chỉ đòi bạn đi đường thẳng

Khi đứng giữa đám đông

Áo nói thay bạn một điều im lặng

Người này không được phép phản bội

Lòng tin mà xã hội đã gửi trao

Có thể tước áo khi tâm lệch hướng

Có thể cởi áo khi người không xứng

Vì danh dự không phải vật sở hữu

Mà là điều phải giữ bằng đời sống

Áo đi qua biên giới không cần hộ chiếu

Vì đạo đức là ngôn ngữ toàn cầu

Người mặc áo này ở bất cứ đâu

Đều hiểu nhau bằng ánh nhìn tỉnh thức

Khi con trẻ nhìn cha khoác áo

Nó học được bài học không lời

Rằng làm người trước khi làm chủ

Là di sản lớn nhất để lại cho đời

Mỗi sáng khoác áo như khoác câu hỏi

Hôm nay ta có sống cho ra ánh sáng không

Nếu câu trả lời còn lặng im

Hãy chỉnh lại mình trước khi chỉnh áo

Vì áo không sinh ra để làm biểu tượng

Mà để nhắc con người đừng quên mình là ai