HNI 22-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 22: ÁNH SÁNG KHÔNG CÓ NGÔI CAO

 

Không ai sinh ra để đứng trên luật

Chỉ có luật sinh ra để giữ người khỏi sa ngã

Khi một người được phép đứng cao hơn đạo

Ngày đó cộng đồng bắt đầu rạn nứt âm thầm

Chúng ta không trao quyền lực cho cá nhân

Chúng ta trao trách nhiệm cho nhau

Mỗi ánh nhìn là một ngọn đèn nhỏ

Hợp lại thành vùng sáng không kẽ hở

Không phải để nghi ngờ

Mà để không ai phải trượt dài trong im lặng

Không phải để phán xét

Mà để nhắc nhau nhớ lối về

Ở đây, im lặng trước cái sai

Không được gọi là trung lập

Im lặng là một hình thức rời bỏ

Khỏi đạo mà ta đã chọn bước vào

Không cần tiếng hô hào

Luật hiện diện trong từng hành vi

Không cần người gác cổng quyền lực

Vì mỗi người là một cánh cửa lương tâm

Ai cũng có quyền đặt câu hỏi

Vì câu hỏi giữ đạo được thở

Ai cũng có nghĩa vụ trả lời

Vì trốn tránh là dấu hiệu của bóng tối

Người đứng đầu không được phép sai nhẹ hơn

Mà phải chịu nặng hơn trọng lượng ảnh hưởng

Người sáng lập không có áo giáp

Ngoài sự trung thực trọn vẹn

Ánh sáng không cần tấn công

Nó chỉ cần ở đó

Sai lầm tự lộ hình

Ngụy biện tự mất tiếng

Chúng ta không triệt tiêu con người

Chúng ta triệt tiêu sự che giấu

Ai cúi đầu trước đạo

Cộng đồng sẽ dang tay

Ai ngẩng đầu thách thức luật

Sẽ thấy mình lạc lõng

Không phải vì bị đuổi

Mà vì không chịu nổi sự minh bạch

Cộng đồng trưởng thành không cần la hét

Chỉ cần giữ chuẩn mực đủ cao

Kẻ gian không chịu được ánh sáng

Sẽ tự tìm đường ra trong im lặng

Luật không sống trên văn bản

Luật sống trong cách ta nhìn nhau mỗi ngày

Khi mỗi người tự soi mình trước

Luật không cần đứng giữa

Không ai đứng trên luật

Vì tất cả đều đang đứng trong đạo

Và khi cộng đồng cùng thở chung một chuẩn mực

Ánh sáng trở thành mái nhà chung cho mọi người