HNI 22-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 29: NHỮNG CON ĐƯỜNG GẶP NHAU TRONG ÁNH SÁNG

 

Thế giới nối liền bằng cáp quang

Nhưng con người thì rời xa nhau bằng nghi kỵ

Tiền đi rất nhanh

Niềm tin thì đi rất chậm

Chúng ta đã học cách vượt đại dương

Nhưng quên học cách tin nhau

Đã ký vô số hợp đồng

Nhưng thiếu một lời cam kết làm người

HNI không mang bản đồ chinh phục

Chỉ mang theo một câu hỏi giản dị

Làm sao để gặp nhau

Mà không phải che giấu lương tâm

Không cần cùng tiếng nói

Chỉ cần cùng sự ngay thẳng

Không cần chung biên giới

Chỉ cần chung một chuẩn mực

Có những cái bắt tay

Không cần kiểm tra túi áo

Có những cuộc hợp tác

Bắt đầu bằng ánh nhìn yên tâm

Chúng ta không kết nối bằng vốn

Mà bằng sự tự nguyện đứng dưới luật đạo

Không liên minh để mạnh hơn

Mà để không yếu đi vì dối trá

Mỗi doanh nhân là một nhịp cầu

Bắc qua khác biệt văn hóa

Không mang theo lòng tham quốc tịch

Chỉ mang theo danh dự làm người

Công nghệ mở đường

Nhưng đạo mới giữ người ở lại

Mạng lưới có thể rộng

Nhưng nếu không có tâm

Sẽ rỗng như sa mạc

Có những con đường không in trên bản đồ

Nhưng dẫn rất xa

Đó là con đường của những người

Chọn sống tử tế giữa thế giới gấp gáp

Không ai đứng trên ai

Khi đứng chung dưới ánh sáng

Không ai cần cao giọng

Khi sự thật đủ rõ ràng

Chúng ta đi chậm hơn thị trường

Nhưng đi xa hơn thời gian

Vì niềm tin không già đi

Khi được nuôi bằng nhất quán

Một ngày nào đó

Khi thế giới mỏi mệt vì nghi ngờ

Họ sẽ tìm đến những nơi

Mà lời nói và hành động là một

HNI không hứa thiên đường

Chỉ hứa con đường không phản bội

Và trên con đường đó

Những người lạ sẽ nhận ra nhau

Bằng ánh sáng trong cách họ làm