HNI 23-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 39: LUẬT ÁNH SÁNG

 

Ánh sáng không hỏi ai đúng ai sai

Nó chỉ bật lên

Và mọi thứ tự lộ hình

Không cần lời buộc tội

Bóng tối tồn tại rất lâu

Không phải vì nó mạnh

Mà vì quá nhiều người

Chọn quay mặt đi

Luật Ánh Sáng không sinh ra để trừng phạt

Nó sinh ra để không còn chỗ trốn

Khi mọi việc đều có thể nhìn thấy

Ngụy biện tự mất tiếng

Có những quyết định

Chỉ cần hỏi một câu

Nếu đặt nó dưới ánh sáng

Ta có còn dám làm không?

Doanh nhân không bị ép phải minh bạch

Nhưng khi đã có quyền lực

Thì bóng tối không còn là lựa chọn riêng

Nó trở thành gánh nặng của cộng đồng

Ánh sáng không phải sân khấu

Không phải nơi phô diễn điều đẹp nhất

Ánh sáng là nơi

Cả phần chưa hoàn hảo cũng được nhìn thẳng

Minh bạch không phải là kể hết

Mà là không giấu điều quan trọng

Không phải nói thật cho hay

Mà để người khác hiểu đúng

Quyền lực càng lớn

Đèn càng phải sáng

Vì một bước lệch nhỏ

Có thể thành vết nứt xã hội

Ánh sáng bảo vệ người làm đúng

Không cần họ phải phòng thủ

Khi mọi thứ rõ ràng

Lòng tin tự đứng về phía họ

Cộng đồng không phải đám đông soi mói

Mà là nhiều đôi mắt cùng giữ đèn

Để không ai phải mang bóng tối

Một mình quá lâu

Luật Ánh Sáng không bêu xấu con người

Nó chỉ chỉ ra hành vi

Ai dám nhận sai dưới ánh sáng

Được mở lối quay về

Người sống hai mặt

Luôn mệt mỏi

Người sống trong ánh sáng

Ngủ rất sâu

Khi ánh sáng trở thành thói quen

Luật pháp không cần cao giọng

Vì con người đã tự hỏi mình

Trước khi bị hỏi

Doanh nhân vì cộng đồng

Không phải người cho nhiều nhất

Mà là người không chuyển gánh nặng

Của lợi nhuận sang người khác

Ánh sáng không hứa con đường dễ

Nhưng hứa con đường thẳng

Và chỉ những ai dám đứng dưới ánh sáng

Mới có thể đi rất xa

Mà không phải ngoái đầu nhìn lại