HNI 25-12

BÀI THƠ CHƯƠNG 1: HƯƠNG KHỞI NGUỒN – XANH & ĐỎ

 

Thuở loài người còn nhóm lửa trong hang

đã có hai ánh nhìn soi vào bóng tối

một ánh nhìn muốn bước ra ngoài

một ánh nhìn muốn giữ ngọn lửa không tắt

Xanh là giấc mơ vượt núi

Đỏ là bàn tay giữ đất

Xanh nghe tiếng gọi của chân trời

Đỏ nghe nhịp tim của cộng đồng

Không ai sinh ra là kẻ thù

chỉ là đứng ở hai phía của nỗi sợ và hy vọng

một bên sợ bị trói buộc

một bên sợ bị tan rã

Athens nói bằng quảng trường

La Mã nói bằng luật đá

một bên tin vào tiếng nói

một bên tin vào cấu trúc

Khai Sáng thắp đèn trong đêm dài giáo điều

Phản Khai Sáng che gió để ngọn đèn không tắt

hai người anh em cãi nhau bên bàn viết

mà quên rằng họ chung một dòng máu

Tự do không trật tự là ngọn lửa cháy rừng

Trật tự không tự do là bức tường không cửa

lịch sử viết bằng máu

chỉ để nhắc ta điều giản dị ấy

Xanh giận dữ vì bị kìm hãm

Đỏ lo âu vì mọi thứ đổi thay

cả hai cùng hét lớn

để che đi nỗi bất an sâu hơn

Khi chính trị trở thành bản sắc

con người quên mất mình là người

lá cờ che mất bầu trời

khẩu hiệu che mất im lặng

Nhưng trong im lặng

hai bán cầu não vẫn thì thầm với nhau

rằng sáng tạo cần khuôn khổ

và khuôn khổ cần hơi thở

Xanh không sống thiếu Đỏ

Đỏ không tồn tại thiếu Xanh

như ngày không thiếu đêm

như sóng không thiếu bờ

Kỷ nguyên mới không hỏi ai thắng

chỉ hỏi ai tỉnh

không tìm phe đúng

chỉ tìm tầng ý thức cao hơn

Nếu chính trị là nghệ thuật sống chung

thì hận thù là bản phác thảo non tay

còn hòa hợp

là tác phẩm cần thời gian và trí tuệ

Giữa Xanh và Đỏ

có một con đường hẹp

đủ cho người biết lắng nghe

đi bằng ánh sáng