HNI 26/8: Bài thơ – Chương 10
Đối mặt với nghèo khó và bất công
(Lê Đình Hải)
Trong đêm tối gió lùa khe cửa,
Bóng người nghèo lặng lẽ co ro,
Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất,
Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no.
Bất công trải dài như sông rộng,
Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn,
Một bàn tay còng lưng gánh nặng,
Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên.
Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp,
Đèn vàng soi rực sáng canh khuya,
Còn dân đen nằm bên vỉa chợ,
Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya.
Nghèo khó chẳng là tội lỗi,
Chỉ là số phận buộc ta đi,
Nhưng bất công mới là xiềng xích,
Trói đời người, cướp cả tương tri.
Ta đã thấy những dòng nước mắt,
Lăn trong mắt mẹ, mắt cha,
Đứa trẻ thơ khát sữa,
Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa.
Ta đã thấy những kẻ đứng lên,
Không khuất phục trước đời đen tối,
Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy,
Thắp hi vọng cho ngày mới tới.
Dù cuộc đời đầy gai đầy đá,
Dù bất công phủ lối nhân gian,
Một niềm tin, một hồn dũng cảm,
Sẽ dựng nên chân lý vững vàng.
Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm,
Đừng quỳ gối trước quyền và bạc,
Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi,
Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng!
Ngày mai, trong bình minh đỏ rực,
Khi tiếng người hòa nhịp vang vang,
Bất công sẽ như băng tan chảy,
Để đời dân rực sáng huy hoàng.
Đọc thêm
Đối mặt với nghèo khó và bất công
(Lê Đình Hải)
Trong đêm tối gió lùa khe cửa,
Bóng người nghèo lặng lẽ co ro,
Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất,
Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no.
Bất công trải dài như sông rộng,
Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn,
Một bàn tay còng lưng gánh nặng,
Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên.
Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp,
Đèn vàng soi rực sáng canh khuya,
Còn dân đen nằm bên vỉa chợ,
Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya.
Nghèo khó chẳng là tội lỗi,
Chỉ là số phận buộc ta đi,
Nhưng bất công mới là xiềng xích,
Trói đời người, cướp cả tương tri.
Ta đã thấy những dòng nước mắt,
Lăn trong mắt mẹ, mắt cha,
Đứa trẻ thơ khát sữa,
Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa.
Ta đã thấy những kẻ đứng lên,
Không khuất phục trước đời đen tối,
Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy,
Thắp hi vọng cho ngày mới tới.
Dù cuộc đời đầy gai đầy đá,
Dù bất công phủ lối nhân gian,
Một niềm tin, một hồn dũng cảm,
Sẽ dựng nên chân lý vững vàng.
Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm,
Đừng quỳ gối trước quyền và bạc,
Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi,
Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng!
Ngày mai, trong bình minh đỏ rực,
Khi tiếng người hòa nhịp vang vang,
Bất công sẽ như băng tan chảy,
Để đời dân rực sáng huy hoàng.
Đọc thêm
HNI 26/8: Bài thơ – Chương 10
Đối mặt với nghèo khó và bất công
(Lê Đình Hải)
Trong đêm tối gió lùa khe cửa,
Bóng người nghèo lặng lẽ co ro,
Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất,
Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no.
Bất công trải dài như sông rộng,
Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn,
Một bàn tay còng lưng gánh nặng,
Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên.
Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp,
Đèn vàng soi rực sáng canh khuya,
Còn dân đen nằm bên vỉa chợ,
Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya.
Nghèo khó chẳng là tội lỗi,
Chỉ là số phận buộc ta đi,
Nhưng bất công mới là xiềng xích,
Trói đời người, cướp cả tương tri.
Ta đã thấy những dòng nước mắt,
Lăn trong mắt mẹ, mắt cha,
Đứa trẻ thơ khát sữa,
Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa.
Ta đã thấy những kẻ đứng lên,
Không khuất phục trước đời đen tối,
Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy,
Thắp hi vọng cho ngày mới tới.
Dù cuộc đời đầy gai đầy đá,
Dù bất công phủ lối nhân gian,
Một niềm tin, một hồn dũng cảm,
Sẽ dựng nên chân lý vững vàng.
Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm,
Đừng quỳ gối trước quyền và bạc,
Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi,
Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng!
Ngày mai, trong bình minh đỏ rực,
Khi tiếng người hòa nhịp vang vang,
Bất công sẽ như băng tan chảy,
Để đời dân rực sáng huy hoàng.
Đọc thêm