• Hcoin 26/8: Bài hát – Chương 10
    “Đối mặt với nghèo khó và bất công”
    Tác giả: Lê Đình Hải
    [Verse 1]
    Có những ngày bàn tay chai sần run run,
    Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng.
    Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo,
    Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời.
    [Pre-Chorus]
    Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy,
    Dù bóng tối phủ kín lối đi về.
    Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố,
    Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương.

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Verse 2]
    Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên,
    Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý.
    Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh,
    Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã.

    [Pre-Chorus]
    Và chính ta – người thắp sáng hy vọng,
    Không còn sống cúi mặt trước bất công.
    Để mai sau con cháu được ngẩng mặt,
    Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.”

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích,
    Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân.

    [Bridge]
    Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài,
    Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai?
    Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng,
    Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta!

    [Chorus – lặp lớn dần]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Outro]
    Hát cho công bằng, hát cho nhân dân,
    Hát cho ngày mai không còn xiềng xích.
    Dẫu nghèo khó, dẫu bất công,
    Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    Hcoin 26/8: 🎵Bài hát – Chương 10 “Đối mặt với nghèo khó và bất công” Tác giả: Lê Đình Hải [Verse 1] Có những ngày bàn tay chai sần run run, Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng. Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo, Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời. [Pre-Chorus] Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy, Dù bóng tối phủ kín lối đi về. Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố, Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương. [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Verse 2] Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên, Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý. Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh, Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã. [Pre-Chorus] Và chính ta – người thắp sáng hy vọng, Không còn sống cúi mặt trước bất công. Để mai sau con cháu được ngẩng mặt, Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.” [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích, Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân. [Bridge] Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài, Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai? Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng, Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta! [Chorus – lặp lớn dần] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Outro] Hát cho công bằng, hát cho nhân dân, Hát cho ngày mai không còn xiềng xích. Dẫu nghèo khó, dẫu bất công, Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    Love
    Yay
    Wow
    Sad
    9
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: Bài thơ – Chương 10
    Đối mặt với nghèo khó và bất công
    (Lê Đình Hải)
    Trong đêm tối gió lùa khe cửa,
    Bóng người nghèo lặng lẽ co ro,
    Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất,
    Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no.
    Bất công trải dài như sông rộng,
    Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn,
    Một bàn tay còng lưng gánh nặng,
    Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên.

    Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp,
    Đèn vàng soi rực sáng canh khuya,
    Còn dân đen nằm bên vỉa chợ,
    Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya.

    Nghèo khó chẳng là tội lỗi,
    Chỉ là số phận buộc ta đi,
    Nhưng bất công mới là xiềng xích,
    Trói đời người, cướp cả tương tri.

    Ta đã thấy những dòng nước mắt,
    Lăn trong mắt mẹ, mắt cha,
    Đứa trẻ thơ khát sữa,
    Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa.

    Ta đã thấy những kẻ đứng lên,
    Không khuất phục trước đời đen tối,
    Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy,
    Thắp hi vọng cho ngày mới tới.

    Dù cuộc đời đầy gai đầy đá,
    Dù bất công phủ lối nhân gian,
    Một niềm tin, một hồn dũng cảm,
    Sẽ dựng nên chân lý vững vàng.

    Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm,
    Đừng quỳ gối trước quyền và bạc,
    Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi,
    Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng!

    Ngày mai, trong bình minh đỏ rực,
    Khi tiếng người hòa nhịp vang vang,
    Bất công sẽ như băng tan chảy,
    Để đời dân rực sáng huy hoàng.
    Hcoin 26/8: 📕Bài thơ – Chương 10 Đối mặt với nghèo khó và bất công (Lê Đình Hải) Trong đêm tối gió lùa khe cửa, Bóng người nghèo lặng lẽ co ro, Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất, Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no. Bất công trải dài như sông rộng, Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn, Một bàn tay còng lưng gánh nặng, Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên. Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp, Đèn vàng soi rực sáng canh khuya, Còn dân đen nằm bên vỉa chợ, Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya. Nghèo khó chẳng là tội lỗi, Chỉ là số phận buộc ta đi, Nhưng bất công mới là xiềng xích, Trói đời người, cướp cả tương tri. Ta đã thấy những dòng nước mắt, Lăn trong mắt mẹ, mắt cha, Đứa trẻ thơ khát sữa, Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa. Ta đã thấy những kẻ đứng lên, Không khuất phục trước đời đen tối, Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy, Thắp hi vọng cho ngày mới tới. Dù cuộc đời đầy gai đầy đá, Dù bất công phủ lối nhân gian, Một niềm tin, một hồn dũng cảm, Sẽ dựng nên chân lý vững vàng. Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm, Đừng quỳ gối trước quyền và bạc, Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi, Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng! Ngày mai, trong bình minh đỏ rực, Khi tiếng người hòa nhịp vang vang, Bất công sẽ như băng tan chảy, Để đời dân rực sáng huy hoàng.
    Love
    Yay
    Wow
    Angry
    9
    9 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 26-8
    Chương 26: Hòa Bình Là Ánh Sáng, Chiến Tranh Là Bóng Tối

    MỞ ĐẦU: HÒA BÌNH – KHÁT VỌNG VĨNH HẰNG

    Trong suốt chiều dài lịch sử, khát vọng chung của loài người chưa bao giờ thay đổi: sống trong hòa bình. Hòa bình là ánh sáng soi rọi mọi nền văn minh, là mảnh đất cho tình thương, tri thức và hạnh phúc nở hoa. Ngược lại, chiến tranh là bóng tối phủ kín, biến con người thành công cụ giết chóc, hủy hoại mọi giá trị nhân văn.

    Không dân tộc nào chưa từng chịu đau thương của chiến tranh. Nhưng cũng không dân tộc nào không khao khát hòa bình. Hòa bình và chiến tranh chính là hai cực đối lập mạnh mẽ nhất trong lịch sử nhân loại.

    PHẦN I: HÒA BÌNH LÀ GÌ – CHIẾN TRANH LÀ GÌ
    1.1. Hòa bình

    Không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh, mà còn là trạng thái công bằng, an toàn, thịnh vượng.

    Hòa bình là điều kiện để con người được sống đúng phẩm giá, để xã hội phát triển bền vững.

    1.2. Chiến tranh

    Là xung đột vũ trang, nơi bạo lực được dùng để giải quyết mâu thuẫn.

    Chiến tranh không chỉ giết chết con người, mà còn giết chết văn hóa, tri thức và niềm tin.

    1.3. Ánh sáng và bóng tối

    Hòa bình là ánh sáng, bởi nó mở ra con đường sống.

    Chiến tranh là bóng tối, bởi nó nuốt trọn sự sống và tương lai.

    PHẦN II: CHIẾN TRANH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI
    2.1. Những cuộc chiến cổ đại

    Từ Hy Lạp, La Mã đến Trung Hoa, các đế chế xây dựng bằng máu và nước mắt.

    2.2. Thế kỷ 20 – Thế kỷ của chiến tranh

    Hai cuộc Thế chiến khiến hàng chục triệu người thiệt mạng.

    Bom nguyên tử lần đầu tiên thắp sáng bầu trời Hiroshima và Nagasaki, nhưng ánh sáng ấy là ánh sáng hủy diệt.

    2.3. Chiến tranh hiện đại

    Ngày nay, chiến tranh không chỉ bằng súng đạn, mà còn bằng kinh tế, công nghệ, mạng lưới thông tin. Bóng tối chiến tranh có khi len lỏi âm thầm nhưng vẫn tàn khốc.

    PHẦN III: HẬU QUẢ CỦA CHIẾN TRANH
    3.1. Con người

    Mất mát sinh mạng, thương tật, di cư, mồ côi, đói nghèo.

    Tổn thương tinh thần kéo dài nhiều thế hệ.

    3.2. Xã hội

    Tan vỡ cấu trúc xã hội, kinh tế kiệt quệ.

    Văn hóa bị hủy diệt, những di sản vĩnh viễn mất đi.

    3.3. Tự nhiên

    Chiến tranh tàn phá môi trường, đất đai hoang hóa, chất độc tồn lưu.

    Bóng tối của chiến tranh không chỉ giết hiện tại, mà còn đầu độc tương lai.

    PHẦN IV: HÒA BÌNH – ÁNH SÁNG CỦA NHÂN LOẠI
    4.1. Hòa bình và sự sống
    HNI 26-8 📖 Chương 26: Hòa Bình Là Ánh Sáng, Chiến Tranh Là Bóng Tối MỞ ĐẦU: HÒA BÌNH – KHÁT VỌNG VĨNH HẰNG Trong suốt chiều dài lịch sử, khát vọng chung của loài người chưa bao giờ thay đổi: sống trong hòa bình. Hòa bình là ánh sáng soi rọi mọi nền văn minh, là mảnh đất cho tình thương, tri thức và hạnh phúc nở hoa. Ngược lại, chiến tranh là bóng tối phủ kín, biến con người thành công cụ giết chóc, hủy hoại mọi giá trị nhân văn. Không dân tộc nào chưa từng chịu đau thương của chiến tranh. Nhưng cũng không dân tộc nào không khao khát hòa bình. Hòa bình và chiến tranh chính là hai cực đối lập mạnh mẽ nhất trong lịch sử nhân loại. PHẦN I: HÒA BÌNH LÀ GÌ – CHIẾN TRANH LÀ GÌ 1.1. Hòa bình Không chỉ là sự vắng mặt của chiến tranh, mà còn là trạng thái công bằng, an toàn, thịnh vượng. Hòa bình là điều kiện để con người được sống đúng phẩm giá, để xã hội phát triển bền vững. 1.2. Chiến tranh Là xung đột vũ trang, nơi bạo lực được dùng để giải quyết mâu thuẫn. Chiến tranh không chỉ giết chết con người, mà còn giết chết văn hóa, tri thức và niềm tin. 1.3. Ánh sáng và bóng tối Hòa bình là ánh sáng, bởi nó mở ra con đường sống. Chiến tranh là bóng tối, bởi nó nuốt trọn sự sống và tương lai. PHẦN II: CHIẾN TRANH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI 2.1. Những cuộc chiến cổ đại Từ Hy Lạp, La Mã đến Trung Hoa, các đế chế xây dựng bằng máu và nước mắt. 2.2. Thế kỷ 20 – Thế kỷ của chiến tranh Hai cuộc Thế chiến khiến hàng chục triệu người thiệt mạng. Bom nguyên tử lần đầu tiên thắp sáng bầu trời Hiroshima và Nagasaki, nhưng ánh sáng ấy là ánh sáng hủy diệt. 2.3. Chiến tranh hiện đại Ngày nay, chiến tranh không chỉ bằng súng đạn, mà còn bằng kinh tế, công nghệ, mạng lưới thông tin. Bóng tối chiến tranh có khi len lỏi âm thầm nhưng vẫn tàn khốc. PHẦN III: HẬU QUẢ CỦA CHIẾN TRANH 3.1. Con người Mất mát sinh mạng, thương tật, di cư, mồ côi, đói nghèo. Tổn thương tinh thần kéo dài nhiều thế hệ. 3.2. Xã hội Tan vỡ cấu trúc xã hội, kinh tế kiệt quệ. Văn hóa bị hủy diệt, những di sản vĩnh viễn mất đi. 3.3. Tự nhiên Chiến tranh tàn phá môi trường, đất đai hoang hóa, chất độc tồn lưu. Bóng tối của chiến tranh không chỉ giết hiện tại, mà còn đầu độc tương lai. PHẦN IV: HÒA BÌNH – ÁNH SÁNG CỦA NHÂN LOẠI 4.1. Hòa bình và sự sống
    Love
    Haha
    Wow
    8
    10 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/-XMVqONb-vo?si=L0-m-h4sv2_U1AqA
    https://youtu.be/-XMVqONb-vo?si=L0-m-h4sv2_U1AqA
    Love
    Like
    9
    11 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Chúc gia đình HCOIN buổi tối vui vẻ bình an và hạnh phúc ạ
    Chúc gia đình HCOIN buổi tối vui vẻ bình an và hạnh phúc ạ
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    10
    13 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: Chương 10 : Đối mặt với nghèo khó và bất công - (Lê Đình Hải)

    1. Khởi đầu: Cái bóng của nghèo khó
    Nghèo khó không chỉ là thiếu thốn về vật chất. Nó là bóng đêm bủa vây tâm trí, là gánh nặng vô hình đè lên từng bước đi của con người. Đói nghèo làm cho một đứa trẻ phải bỏ học để đi làm thuê, làm cho một người mẹ không dám đi bệnh viện khi đau ốm, làm cho một người cha cắn răng giấu nước mắt khi không đủ tiền lo cho gia đình.
    Nghèo khó còn gieo rắc mặc cảm, khiến nhiều người tin rằng số phận mình đã bị định sẵn, rằng cuộc đời này vốn chẳng dành chỗ cho họ bước ra ánh sáng.
    Nhưng nghèo khó không phải là một lời nguyền vĩnh viễn. Nó là một trận chiến, và nếu đủ niềm tin, nghị lực, và sự đoàn kết của cộng đồng, con người có thể phá vỡ xiềng xích đó.

    2. Bất công – khi luật lệ nghiêng về kẻ mạnh
    Nếu nghèo khó là cái bóng vật chất, thì bất công là vết thương trong lòng xã hội.
    Bất công tồn tại khi cơ hội chỉ dành cho một nhóm nhỏ, khi quyền lực và tài sản tập trung vào những bàn tay ít ỏi. Người giàu có thể phạm sai lầm nhưng được tha thứ; kẻ nghèo mắc lỗi nhỏ lại bị trừng phạt nặng nề.
    Bất công khiến con người mất niềm tin vào công lý, vào tương lai. Nó gieo vào lòng người trẻ một câu hỏi: "Liệu cố gắng có thật sự được đền đáp, hay tất cả đã được sắp đặt sẵn?"
    Chúng ta đối mặt với nghèo khó, nhưng bất công mới chính là xiềng xích nguy hiểm nhất. Nó khiến những cố gắng bị chôn vùi, khiến những giấc mơ bị bóp nghẹt.

    3. Khi cái nghèo và bất công song hành
    Có lẽ không gì tàn nhẫn hơn việc vừa nghèo vừa chịu bất công. Một người nghèo khi bị oan sai, ít có cơ hội kêu cứu. Một người nghèo khi cần vốn làm ăn, khó có thể được ngân hàng tin tưởng. Một đứa trẻ nghèo có tài năng, nhưng thiếu môi trường công bằng để vươn lên, sẽ dễ dàng bị chôn vùi trong quên lãng.
    Trong xã hội, nghèo khó và bất công thường liên kết chặt chẽ. Người nghèo ít được tiếp cận với giáo dục chất lượng, ít được hưởng công bằng trong y tế, và tiếng nói của họ thường bị bỏ qua. Chính vì vậy, muốn xóa nghèo, không chỉ cần giúp người dân có cơm ăn áo mặc, mà còn cần thay đổi cấu trúc xã hội để mọi người có cơ hội ngang bằng.

    4. Sức mạnh nội tâm – vũ khí chống lại nghèo khó
    Hcoin 26/8: 🌺Chương 10 : Đối mặt với nghèo khó và bất công - (Lê Đình Hải) 1. Khởi đầu: Cái bóng của nghèo khó Nghèo khó không chỉ là thiếu thốn về vật chất. Nó là bóng đêm bủa vây tâm trí, là gánh nặng vô hình đè lên từng bước đi của con người. Đói nghèo làm cho một đứa trẻ phải bỏ học để đi làm thuê, làm cho một người mẹ không dám đi bệnh viện khi đau ốm, làm cho một người cha cắn răng giấu nước mắt khi không đủ tiền lo cho gia đình. Nghèo khó còn gieo rắc mặc cảm, khiến nhiều người tin rằng số phận mình đã bị định sẵn, rằng cuộc đời này vốn chẳng dành chỗ cho họ bước ra ánh sáng. Nhưng nghèo khó không phải là một lời nguyền vĩnh viễn. Nó là một trận chiến, và nếu đủ niềm tin, nghị lực, và sự đoàn kết của cộng đồng, con người có thể phá vỡ xiềng xích đó. 2. Bất công – khi luật lệ nghiêng về kẻ mạnh Nếu nghèo khó là cái bóng vật chất, thì bất công là vết thương trong lòng xã hội. Bất công tồn tại khi cơ hội chỉ dành cho một nhóm nhỏ, khi quyền lực và tài sản tập trung vào những bàn tay ít ỏi. Người giàu có thể phạm sai lầm nhưng được tha thứ; kẻ nghèo mắc lỗi nhỏ lại bị trừng phạt nặng nề. Bất công khiến con người mất niềm tin vào công lý, vào tương lai. Nó gieo vào lòng người trẻ một câu hỏi: "Liệu cố gắng có thật sự được đền đáp, hay tất cả đã được sắp đặt sẵn?" Chúng ta đối mặt với nghèo khó, nhưng bất công mới chính là xiềng xích nguy hiểm nhất. Nó khiến những cố gắng bị chôn vùi, khiến những giấc mơ bị bóp nghẹt. 3. Khi cái nghèo và bất công song hành Có lẽ không gì tàn nhẫn hơn việc vừa nghèo vừa chịu bất công. Một người nghèo khi bị oan sai, ít có cơ hội kêu cứu. Một người nghèo khi cần vốn làm ăn, khó có thể được ngân hàng tin tưởng. Một đứa trẻ nghèo có tài năng, nhưng thiếu môi trường công bằng để vươn lên, sẽ dễ dàng bị chôn vùi trong quên lãng. Trong xã hội, nghèo khó và bất công thường liên kết chặt chẽ. Người nghèo ít được tiếp cận với giáo dục chất lượng, ít được hưởng công bằng trong y tế, và tiếng nói của họ thường bị bỏ qua. Chính vì vậy, muốn xóa nghèo, không chỉ cần giúp người dân có cơm ăn áo mặc, mà còn cần thay đổi cấu trúc xã hội để mọi người có cơ hội ngang bằng. 4. Sức mạnh nội tâm – vũ khí chống lại nghèo khó
    Love
    Like
    Yay
    Wow
    Angry
    11
    10 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 9
    Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình
    (Henry Le)
    [Verse 1]
    Sáng tinh mơ, bước vội ra đường
    Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương
    Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ
    Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo.

    [Pre-Chorus]
    Có những đêm dài muốn buông xuôi
    Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười
    Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa
    Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Verse 2]
    Ngày qua mau, tóc dần bạc màu
    Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu
    Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt
    Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền.

    [Pre-Chorus]
    Có lúc đôi chân muốn dừng lại
    Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai
    Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng
    Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Bridge]
    Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài
    Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai
    Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian
    Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Outro]
    Ngày mai nắng mới sẽ lại lên
    Áp lực tan dần trong niềm tin
    Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi
    Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    Hcoin 26/8: 🎵BÀI HÁT CHƯƠNG 9 🎵 Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình (Henry Le) [Verse 1] Sáng tinh mơ, bước vội ra đường Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo. [Pre-Chorus] Có những đêm dài muốn buông xuôi Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Verse 2] Ngày qua mau, tóc dần bạc màu Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền. [Pre-Chorus] Có lúc đôi chân muốn dừng lại Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Bridge] Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Outro] Ngày mai nắng mới sẽ lại lên Áp lực tan dần trong niềm tin Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    Love
    Like
    Wow
    Sad
    11
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: Bài thơ – Chương 9
    Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình
    (Henry Le)
    Trong guồng quay cuộc sống chật hẹp,
    Ánh mắt người cha sớm tối bộn bề,
    Mồ hôi thấm từng trang đời lặng lẽ,
    Gánh nặng gia đình đặt cả trên vai.
    Con thơ ngủ say trong tiếng thở dài,
    Mẹ nhìn cha với niềm thương sâu kín,
    Ngoài kia phố phường vội vàng, lặng lẽ,
    Bước chân cha mòn theo tháng năm dài.

    Cơm áo gạo tiền như cơn sóng dữ,
    Cuốn con người vào những chuyến đi xa,
    Có lúc lòng chông chênh như bão tố,
    Nhưng tình thân níu giữ một mái nhà.

    Ngày qua ngày, ước mơ chôn lặng lẽ,
    Đổi lấy bình yên cho những bữa cơm,
    Đằng sau gương mặt gầy guộc khắc khổ,
    Là biển trời yêu thương chẳng gọi tên.

    Áp lực mưu sinh như dây xiềng trói,
    Nhưng trách nhiệm là ngọn lửa bừng soi,
    Trong đêm tối, cha mẹ thành ngọn nến,
    Sáng cho con đi trọn kiếp con người.

    Dù cõi lòng nhiều khi rạn nứt,
    Vẫn ngẩng cao mang chữ "gia đình",
    Không một cơn bão nào dập tắt nổi,
    Sức mạnh yêu thương, bất diệt, thiêng liêng.
    Hcoin 26/8: 📕Bài thơ – Chương 9 Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình (Henry Le) Trong guồng quay cuộc sống chật hẹp, Ánh mắt người cha sớm tối bộn bề, Mồ hôi thấm từng trang đời lặng lẽ, Gánh nặng gia đình đặt cả trên vai. Con thơ ngủ say trong tiếng thở dài, Mẹ nhìn cha với niềm thương sâu kín, Ngoài kia phố phường vội vàng, lặng lẽ, Bước chân cha mòn theo tháng năm dài. Cơm áo gạo tiền như cơn sóng dữ, Cuốn con người vào những chuyến đi xa, Có lúc lòng chông chênh như bão tố, Nhưng tình thân níu giữ một mái nhà. Ngày qua ngày, ước mơ chôn lặng lẽ, Đổi lấy bình yên cho những bữa cơm, Đằng sau gương mặt gầy guộc khắc khổ, Là biển trời yêu thương chẳng gọi tên. Áp lực mưu sinh như dây xiềng trói, Nhưng trách nhiệm là ngọn lửa bừng soi, Trong đêm tối, cha mẹ thành ngọn nến, Sáng cho con đi trọn kiếp con người. Dù cõi lòng nhiều khi rạn nứt, Vẫn ngẩng cao mang chữ "gia đình", Không một cơn bão nào dập tắt nổi, Sức mạnh yêu thương, bất diệt, thiêng liêng.
    Love
    Yay
    Wow
    Like
    12
    8 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/0ur3KXcoV2E?si=dRwAS3K2RszBi4T2
    https://youtu.be/0ur3KXcoV2E?si=dRwAS3K2RszBi4T2
    Love
    Like
    Yay
    11
    9 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: Chương 9: Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình - (Henry Le)

    1. Khởi đầu: Gánh nặng không tên
    Trong suốt hành trình làm người, có lẽ không ai thoát khỏi những lúc nặng trĩu bởi hai chữ mưu sinh. Cơm áo gạo tiền không chỉ là nhu cầu cơ bản để duy trì sự sống, mà còn trở thành thước đo về trách nhiệm của một con người đối với chính mình và với gia đình. Từ khoảnh khắc chúng ta trưởng thành, đôi vai bỗng chốc mang thêm gánh nặng: lo toan, chăm sóc, nuôi dưỡng và xây dựng một tổ ấm.
    Không phải ngẫu nhiên mà nhiều người thở dài: “Đi làm không chỉ để sống, mà còn để gia đình được sống tốt hơn.” Câu nói giản dị nhưng chất chứa cả biển trời trách nhiệm.

    Áp lực mưu sinh không chỉ đến từ nhu cầu vật chất, mà còn từ kỳ vọng của cha mẹ, mong đợi của vợ chồng, niềm tin của con cái. Nó khiến con người ta dù mệt mỏi vẫn phải bước tiếp, dù kiệt sức vẫn gắng gượng, bởi phía sau là những người thân yêu đang trông chờ.

    2. Mưu sinh – cuộc chiến âm thầm
    Mưu sinh là một cuộc chiến thầm lặng mà mỗi người đều tham gia, không kèn không trống, không khói lửa, nhưng tàn khốc chẳng kém bất kỳ trận chiến nào.
    Người lao động tay chân bán sức từng giờ ngoài công trường, dưới nắng gắt hay trong mưa lạnh, chỉ mong kiếm đủ tiền gửi về quê nuôi con ăn học.
    Người trí thức, nhân viên văn phòng, ngày đêm chìm trong những cuộc họp, những deadline dồn dập, đôi khi đánh mất cả sức khỏe và thời gian cho bản thân.
    Người buôn bán nhỏ, sáng sớm đã mở hàng, tối muộn mới đóng cửa, luôn lo lắng vốn liếng, cạnh tranh và rủi ro.
    Mỗi con đường mưu sinh đều lắm gian truân, nhưng điểm chung là không ai có quyền dừng lại. Vì nếu dừng lại, đồng nghĩa với việc cuộc sống gia đình sẽ bị ảnh hưởng.
    Cái khắc nghiệt của mưu sinh chính là: nó không chờ ta nghỉ ngơi. Cơm áo không hề biết thông cảm, hóa đơn không chấp nhận sự trì hoãn, bệnh tật chẳng bao giờ báo trước. Chính vì vậy, mưu sinh trở thành cuộc đua không hồi kết, nơi con người vừa chạy vừa lo, vừa sống vừa gánh.

    3. Trách nhiệm gia đình – sức nặng yêu thương
    Nếu mưu sinh là áp lực từ bên ngoài, thì trách nhiệm gia đình là sức nặng từ bên trong. Đó là thứ sức nặng được dệt nên từ tình thương, từ nghĩa vụ, từ máu mủ và từ khát khao bảo vệ những người thân.
    Hcoin 26/8: 🌺Chương 9: Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình - (Henry Le) 1. Khởi đầu: Gánh nặng không tên Trong suốt hành trình làm người, có lẽ không ai thoát khỏi những lúc nặng trĩu bởi hai chữ mưu sinh. Cơm áo gạo tiền không chỉ là nhu cầu cơ bản để duy trì sự sống, mà còn trở thành thước đo về trách nhiệm của một con người đối với chính mình và với gia đình. Từ khoảnh khắc chúng ta trưởng thành, đôi vai bỗng chốc mang thêm gánh nặng: lo toan, chăm sóc, nuôi dưỡng và xây dựng một tổ ấm. Không phải ngẫu nhiên mà nhiều người thở dài: “Đi làm không chỉ để sống, mà còn để gia đình được sống tốt hơn.” Câu nói giản dị nhưng chất chứa cả biển trời trách nhiệm. Áp lực mưu sinh không chỉ đến từ nhu cầu vật chất, mà còn từ kỳ vọng của cha mẹ, mong đợi của vợ chồng, niềm tin của con cái. Nó khiến con người ta dù mệt mỏi vẫn phải bước tiếp, dù kiệt sức vẫn gắng gượng, bởi phía sau là những người thân yêu đang trông chờ. 2. Mưu sinh – cuộc chiến âm thầm Mưu sinh là một cuộc chiến thầm lặng mà mỗi người đều tham gia, không kèn không trống, không khói lửa, nhưng tàn khốc chẳng kém bất kỳ trận chiến nào. Người lao động tay chân bán sức từng giờ ngoài công trường, dưới nắng gắt hay trong mưa lạnh, chỉ mong kiếm đủ tiền gửi về quê nuôi con ăn học. Người trí thức, nhân viên văn phòng, ngày đêm chìm trong những cuộc họp, những deadline dồn dập, đôi khi đánh mất cả sức khỏe và thời gian cho bản thân. Người buôn bán nhỏ, sáng sớm đã mở hàng, tối muộn mới đóng cửa, luôn lo lắng vốn liếng, cạnh tranh và rủi ro. Mỗi con đường mưu sinh đều lắm gian truân, nhưng điểm chung là không ai có quyền dừng lại. Vì nếu dừng lại, đồng nghĩa với việc cuộc sống gia đình sẽ bị ảnh hưởng. Cái khắc nghiệt của mưu sinh chính là: nó không chờ ta nghỉ ngơi. Cơm áo không hề biết thông cảm, hóa đơn không chấp nhận sự trì hoãn, bệnh tật chẳng bao giờ báo trước. Chính vì vậy, mưu sinh trở thành cuộc đua không hồi kết, nơi con người vừa chạy vừa lo, vừa sống vừa gánh. 3. Trách nhiệm gia đình – sức nặng yêu thương Nếu mưu sinh là áp lực từ bên ngoài, thì trách nhiệm gia đình là sức nặng từ bên trong. Đó là thứ sức nặng được dệt nên từ tình thương, từ nghĩa vụ, từ máu mủ và từ khát khao bảo vệ những người thân.
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    11
    6 Bình luận 0 Chia sẽ