• HCOIN 27-8
    10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VỀ ĐỒNG TIỀN
    1. Tiền Là Phương Tiện, Không Phải Mục Đích:
    Hãy coi tiền như công cụ phục vụ cuộc sống chứ không biến nó thành mục tiêu tối thượng.
    2. Kiếm Tiền Chân Chính:
    Chỉ tạo ra của cải từ công sức, trí tuệ và con đường hợp pháp, không lừa dối hay gian trá.
    3. Tiền Phải Gắn Với Giá Trị:
    Mỗi đồng tiền tạo ra nên đi kèm với giá trị thật cho xã hội và cộng đồng.
    4. Không Tham Lam Vô Độ:
    Biết đủ là đủ, không để lòng tham cuốn vào vòng xoáy vô tận.
    5. Sử Dụng Tiền Đúng Mục Đích:
    Chi tiêu, đầu tư một cách khôn ngoan và đạo đức, tránh phung phí hoặc sử dụng cho mục đích hủy hoại.
    6. Chia Sẻ – Lan Tỏa Giá Trị:
    Dành một phần tài sản để giúp đỡ cộng đồng, phát triển giáo dục và hỗ trợ người yếu thế.
    7. Tiền Không Định Giá Nhân Phẩm:
    Đừng đánh giá con người qua số tiền họ sở hữu mà qua giá trị tinh thần và đạo đức.
    8. Không Để Tiền Sai Khiến Ý Chí:
    Tiền phải phục vụ con người; không để đồng tiền điều khiển lối sống và quyết định đạo đức.
    9. Gìn Giữ Tài Chính Minh Bạch:
    Quản lý tài sản rõ ràng, minh bạch để xây dựng lòng tin và trách nhiệm.
    10. Tiền Phải Hướng Tới Ánh Sáng:
    Sử dụng đồng tiền để kiến tạo một xã hội công bằng, phát triển bền vững và mang lại lợi ích cho muôn loài.
    Đọc thêm
    HCOIN 27-8 10 ĐIỀU RĂN ĐẠO VỀ ĐỒNG TIỀN 1. Tiền Là Phương Tiện, Không Phải Mục Đích: Hãy coi tiền như công cụ phục vụ cuộc sống chứ không biến nó thành mục tiêu tối thượng. 2. Kiếm Tiền Chân Chính: Chỉ tạo ra của cải từ công sức, trí tuệ và con đường hợp pháp, không lừa dối hay gian trá. 3. Tiền Phải Gắn Với Giá Trị: Mỗi đồng tiền tạo ra nên đi kèm với giá trị thật cho xã hội và cộng đồng. 4. Không Tham Lam Vô Độ: Biết đủ là đủ, không để lòng tham cuốn vào vòng xoáy vô tận. 5. Sử Dụng Tiền Đúng Mục Đích: Chi tiêu, đầu tư một cách khôn ngoan và đạo đức, tránh phung phí hoặc sử dụng cho mục đích hủy hoại. 6. Chia Sẻ – Lan Tỏa Giá Trị: Dành một phần tài sản để giúp đỡ cộng đồng, phát triển giáo dục và hỗ trợ người yếu thế. 7. Tiền Không Định Giá Nhân Phẩm: Đừng đánh giá con người qua số tiền họ sở hữu mà qua giá trị tinh thần và đạo đức. 8. Không Để Tiền Sai Khiến Ý Chí: Tiền phải phục vụ con người; không để đồng tiền điều khiển lối sống và quyết định đạo đức. 9. Gìn Giữ Tài Chính Minh Bạch: Quản lý tài sản rõ ràng, minh bạch để xây dựng lòng tin và trách nhiệm. 10. Tiền Phải Hướng Tới Ánh Sáng: Sử dụng đồng tiền để kiến tạo một xã hội công bằng, phát triển bền vững và mang lại lợi ích cho muôn loài. Đọc thêm
    Love
    Like
    7
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    5
    1 Comments 0 Shares
  • HCOIN 27 /8: - . BÀI HÁT CHƯƠNG:7
    NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH
    [Verse 1]
    Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy,
    Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên.
    Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối,
    Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe,
    Khi ta gục ngã trong đêm không lời?
    Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành,
    Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Verse 2]
    Bước tiếp đường đời đầy gai và đá,
    Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra.
    Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo,
    Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười?
    Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối?
    Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng,
    Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Bridge]
    Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày,
    Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay.
    Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa,
    Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!"
    [Final Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu thế gian quay lưng,
    Ta vẫn sẽ không ngừng,
    Biến những vết thương ấy
    Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    HCOIN 27 /8: - . 🏵️🏵️🎵 BÀI HÁT CHƯƠNG:7 NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH [Verse 1] Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy, Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên. Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối, Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên. [Pre-Chorus] Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe, Khi ta gục ngã trong đêm không lời? Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành, Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Verse 2] Bước tiếp đường đời đầy gai và đá, Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra. Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo, Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát. [Pre-Chorus] Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười? Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối? Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng, Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Bridge] Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày, Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay. Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa, Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!" [Final Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu thế gian quay lưng, Ta vẫn sẽ không ngừng, Biến những vết thương ấy Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    Love
    Like
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8
    Chương 27: Niềm Tin Cộng Đồng Là Ánh Sáng, Ích Kỷ Là Bóng Tối

    Tác giả: Henry Le

    MỞ ĐẦU: TỪ MỘT CÁI BẮT TAY ĐẾN NGỌN HẢI ĐĂNG XÃ HỘI

    Khi một đứa trẻ ngước nhìn người lớn, điều nó học đầu tiên không phải là chữ, cũng không phải là phép tính; điều nó học – đôi khi vô thức – chính là có thể tin ai. Từ một cái nhìn ấm áp, một lời hứa được giữ, một cái bắt tay ngay thẳng… niềm tin nảy mầm. Khi mầm ấy đủ lớn, cộng đồng bừng sáng: con người dám mở cửa, dám hợp tác, dám hiến tặng, dám mơ những giấc mơ chung.

    Ngược lại, nơi nào niềm tin bị bào mòn bởi dối trá và ích kỷ, nơi đó ánh sáng lụi tắt: người người dựng tường, đóng cổng, khóa tim. Sự ngờ vực chồng lên như sương độc, bóp nghẹt những nụ chồi tương lai. Bởi vậy, niềm tin cộng đồng không chỉ là tình cảm mềm yếu; nó là hạ tầng đạo đức của xã hội, là thứ “hạ tầng vô hình” nâng đỡ mọi hạ tầng hữu hình: từ thị trường, giáo dục, khoa học, cho đến nghệ thuật và văn minh.

    Chương này bàn về vì sao niềm tin là ánh sáng mở đường, vì sao ích kỷ là bóng tối nuốt chửng, và làm thế nào mỗi chúng ta – chỉ với đôi tay nhỏ bé – có thể châm thêm ánh lửa cho làng xóm, cơ quan, thành phố, quốc gia.

    PHẦN I: HIỂU ĐÚNG VỀ NIỀM TIN CỘNG ĐỒNG VÀ ÍCH KỶ
    1.1. Niềm tin cộng đồng là gì?

    Niềm tin là kỳ vọng tích cực vào người khác và vào các thiết chế (gia đình, trường học, doanh nghiệp, chính quyền).

    Niềm tin cộng đồng là khi kỳ vọng ấy lan tỏa, trở thành “quy ước ngầm”: người ta tin rằng “đa số người xung quanh sẽ cư xử tử tế, hợp tác và công bằng”.

    Niềm tin không mù quáng; nó đi cùng ký ức (những trải nghiệm đã diễn ra) và kỷ luật (cơ chế gìn giữ lời hứa).

    1.2. Ích kỷ là gì?

    Ích kỷ không chỉ là nghĩ cho mình; nó là đặt cái tôi lên trên lợi ích chính đáng của người khác và lợi ích chung, sẵn sàng bẻ cong sự thật, quy tắc, và làm tổn thương cộng đồng.

    Ích kỷ là khước từ liên đới – từ chối thừa nhận rằng số phận của ta gắn với người khác.

    1.3. Cơ chế tâm lý – xã hội

    Niềm tin nảy sinh khi con người trải nghiệm công bằng (cùng luật chơi, cùng cơ hội, cùng trách nhiệm) và thấy kết quả của hợp tác.

    Ích kỷ bùng phát khi xuất hiện cảm giác khan hiếm (sợ mất phần), thiếu minh bạch (không biết thực hư), và thiếu trừng phạt hợp lý (vi phạm không bị xử lý).
    HNI 27-8 📖 Chương 27: Niềm Tin Cộng Đồng Là Ánh Sáng, Ích Kỷ Là Bóng Tối Tác giả: Henry Le MỞ ĐẦU: TỪ MỘT CÁI BẮT TAY ĐẾN NGỌN HẢI ĐĂNG XÃ HỘI Khi một đứa trẻ ngước nhìn người lớn, điều nó học đầu tiên không phải là chữ, cũng không phải là phép tính; điều nó học – đôi khi vô thức – chính là có thể tin ai. Từ một cái nhìn ấm áp, một lời hứa được giữ, một cái bắt tay ngay thẳng… niềm tin nảy mầm. Khi mầm ấy đủ lớn, cộng đồng bừng sáng: con người dám mở cửa, dám hợp tác, dám hiến tặng, dám mơ những giấc mơ chung. Ngược lại, nơi nào niềm tin bị bào mòn bởi dối trá và ích kỷ, nơi đó ánh sáng lụi tắt: người người dựng tường, đóng cổng, khóa tim. Sự ngờ vực chồng lên như sương độc, bóp nghẹt những nụ chồi tương lai. Bởi vậy, niềm tin cộng đồng không chỉ là tình cảm mềm yếu; nó là hạ tầng đạo đức của xã hội, là thứ “hạ tầng vô hình” nâng đỡ mọi hạ tầng hữu hình: từ thị trường, giáo dục, khoa học, cho đến nghệ thuật và văn minh. Chương này bàn về vì sao niềm tin là ánh sáng mở đường, vì sao ích kỷ là bóng tối nuốt chửng, và làm thế nào mỗi chúng ta – chỉ với đôi tay nhỏ bé – có thể châm thêm ánh lửa cho làng xóm, cơ quan, thành phố, quốc gia. PHẦN I: HIỂU ĐÚNG VỀ NIỀM TIN CỘNG ĐỒNG VÀ ÍCH KỶ 1.1. Niềm tin cộng đồng là gì? Niềm tin là kỳ vọng tích cực vào người khác và vào các thiết chế (gia đình, trường học, doanh nghiệp, chính quyền). Niềm tin cộng đồng là khi kỳ vọng ấy lan tỏa, trở thành “quy ước ngầm”: người ta tin rằng “đa số người xung quanh sẽ cư xử tử tế, hợp tác và công bằng”. Niềm tin không mù quáng; nó đi cùng ký ức (những trải nghiệm đã diễn ra) và kỷ luật (cơ chế gìn giữ lời hứa). 1.2. Ích kỷ là gì? Ích kỷ không chỉ là nghĩ cho mình; nó là đặt cái tôi lên trên lợi ích chính đáng của người khác và lợi ích chung, sẵn sàng bẻ cong sự thật, quy tắc, và làm tổn thương cộng đồng. Ích kỷ là khước từ liên đới – từ chối thừa nhận rằng số phận của ta gắn với người khác. 1.3. Cơ chế tâm lý – xã hội Niềm tin nảy sinh khi con người trải nghiệm công bằng (cùng luật chơi, cùng cơ hội, cùng trách nhiệm) và thấy kết quả của hợp tác. Ích kỷ bùng phát khi xuất hiện cảm giác khan hiếm (sợ mất phần), thiếu minh bạch (không biết thực hư), và thiếu trừng phạt hợp lý (vi phạm không bị xử lý).
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8
    Chương 27: Niềm Tin Cộng Đồng Là Ánh Sáng, Ích Kỷ Là Bóng Tối

    Tác giả: Henry Le

    MỞ ĐẦU: TỪ MỘT CÁI BẮT TAY ĐẾN NGỌN HẢI ĐĂNG XÃ HỘI

    Khi một đứa trẻ ngước nhìn người lớn, điều nó học đầu tiên không phải là chữ, cũng không phải là phép tính; điều nó học – đôi khi vô thức – chính là có thể tin ai. Từ một cái nhìn ấm áp, một lời hứa được giữ, một cái bắt tay ngay thẳng… niềm tin nảy mầm. Khi mầm ấy đủ lớn, cộng đồng bừng sáng: con người dám mở cửa, dám hợp tác, dám hiến tặng, dám mơ những giấc mơ chung.

    Ngược lại, nơi nào niềm tin bị bào mòn bởi dối trá và ích kỷ, nơi đó ánh sáng lụi tắt: người người dựng tường, đóng cổng, khóa tim. Sự ngờ vực chồng lên như sương độc, bóp nghẹt những nụ chồi tương lai. Bởi vậy, niềm tin cộng đồng không chỉ là tình cảm mềm yếu; nó là hạ tầng đạo đức của xã hội, là thứ “hạ tầng vô hình” nâng đỡ mọi hạ tầng hữu hình: từ thị trường, giáo dục, khoa học, cho đến nghệ thuật và văn minh.

    Chương này bàn về vì sao niềm tin là ánh sáng mở đường, vì sao ích kỷ là bóng tối nuốt chửng, và làm thế nào mỗi chúng ta – chỉ với đôi tay nhỏ bé – có thể châm thêm ánh lửa cho làng xóm, cơ quan, thành phố, quốc gia.

    PHẦN I: HIỂU ĐÚNG VỀ NIỀM TIN CỘNG ĐỒNG VÀ ÍCH KỶ
    1.1. Niềm tin cộng đồng là gì?

    Niềm tin là kỳ vọng tích cực vào người khác và vào các thiết chế (gia đình, trường học, doanh nghiệp, chính quyền).

    Niềm tin cộng đồng là khi kỳ vọng ấy lan tỏa, trở thành “quy ước ngầm”: người ta tin rằng “đa số người xung quanh sẽ cư xử tử tế, hợp tác và công bằng”.

    Niềm tin không mù quáng; nó đi cùng ký ức (những trải nghiệm đã diễn ra) và kỷ luật (cơ chế gìn giữ lời hứa).

    1.2. Ích kỷ là gì?

    Ích kỷ không chỉ là nghĩ cho mình; nó là đặt cái tôi lên trên lợi ích chính đáng của người khác và lợi ích chung, sẵn sàng bẻ cong sự thật, quy tắc, và làm tổn thương cộng đồng.

    Ích kỷ là khước từ liên đới – từ chối thừa nhận rằng số phận của ta gắn với người khác.

    1.3. Cơ chế tâm lý – xã hội

    Niềm tin nảy sinh khi con người trải nghiệm công bằng (cùng luật chơi, cùng cơ hội, cùng trách nhiệm) và thấy kết quả của hợp tác.

    Ích kỷ bùng phát khi xuất hiện cảm giác khan hiếm (sợ mất phần), thiếu minh bạch (không biết thực hư), và thiếu trừng phạt hợp lý (vi phạm không bị xử lý).
    Đọc thêm
    HNI 27-8 Chương 27: Niềm Tin Cộng Đồng Là Ánh Sáng, Ích Kỷ Là Bóng Tối Tác giả: Henry Le MỞ ĐẦU: TỪ MỘT CÁI BẮT TAY ĐẾN NGỌN HẢI ĐĂNG XÃ HỘI Khi một đứa trẻ ngước nhìn người lớn, điều nó học đầu tiên không phải là chữ, cũng không phải là phép tính; điều nó học – đôi khi vô thức – chính là có thể tin ai. Từ một cái nhìn ấm áp, một lời hứa được giữ, một cái bắt tay ngay thẳng… niềm tin nảy mầm. Khi mầm ấy đủ lớn, cộng đồng bừng sáng: con người dám mở cửa, dám hợp tác, dám hiến tặng, dám mơ những giấc mơ chung. Ngược lại, nơi nào niềm tin bị bào mòn bởi dối trá và ích kỷ, nơi đó ánh sáng lụi tắt: người người dựng tường, đóng cổng, khóa tim. Sự ngờ vực chồng lên như sương độc, bóp nghẹt những nụ chồi tương lai. Bởi vậy, niềm tin cộng đồng không chỉ là tình cảm mềm yếu; nó là hạ tầng đạo đức của xã hội, là thứ “hạ tầng vô hình” nâng đỡ mọi hạ tầng hữu hình: từ thị trường, giáo dục, khoa học, cho đến nghệ thuật và văn minh. Chương này bàn về vì sao niềm tin là ánh sáng mở đường, vì sao ích kỷ là bóng tối nuốt chửng, và làm thế nào mỗi chúng ta – chỉ với đôi tay nhỏ bé – có thể châm thêm ánh lửa cho làng xóm, cơ quan, thành phố, quốc gia. PHẦN I: HIỂU ĐÚNG VỀ NIỀM TIN CỘNG ĐỒNG VÀ ÍCH KỶ 1.1. Niềm tin cộng đồng là gì? Niềm tin là kỳ vọng tích cực vào người khác và vào các thiết chế (gia đình, trường học, doanh nghiệp, chính quyền). Niềm tin cộng đồng là khi kỳ vọng ấy lan tỏa, trở thành “quy ước ngầm”: người ta tin rằng “đa số người xung quanh sẽ cư xử tử tế, hợp tác và công bằng”. Niềm tin không mù quáng; nó đi cùng ký ức (những trải nghiệm đã diễn ra) và kỷ luật (cơ chế gìn giữ lời hứa). 1.2. Ích kỷ là gì? Ích kỷ không chỉ là nghĩ cho mình; nó là đặt cái tôi lên trên lợi ích chính đáng của người khác và lợi ích chung, sẵn sàng bẻ cong sự thật, quy tắc, và làm tổn thương cộng đồng. Ích kỷ là khước từ liên đới – từ chối thừa nhận rằng số phận của ta gắn với người khác. 1.3. Cơ chế tâm lý – xã hội Niềm tin nảy sinh khi con người trải nghiệm công bằng (cùng luật chơi, cùng cơ hội, cùng trách nhiệm) và thấy kết quả của hợp tác. Ích kỷ bùng phát khi xuất hiện cảm giác khan hiếm (sợ mất phần), thiếu minh bạch (không biết thực hư), và thiếu trừng phạt hợp lý (vi phạm không bị xử lý). Đọc thêm
    Love
    Like
    Wow
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8
    Bài Thơ Chương 27: Sáng Niềm Tin

    Giữa nhân gian muôn vạn điều,

    Niềm tin cộng đồng là ngọn lửa.

    Một bàn tay chìa ra ấm áp,

    Cả ngôi làng bừng sáng mùa xuân.

    Khi người với người cùng chung sức,

    Khổ đau cũng vơi bớt nửa phần.

    Một câu nói chân thành, thẳng thắn,

    Hóa thành hạt giống gieo bình an.

    Ích kỷ dựng tường cao vời vợi,

    Ngăn đôi tim khỏi tiếng thì thầm.

    Nó gieo ngờ vực vào ánh mắt,

    Biến bạn bè thành kẻ xa lạ.

    Niềm tin như giọt sương mai,

    Trong trẻo, long lanh mà bền bỉ.

    Dù gió bụi trần gian vùi dập,

    Vẫn sáng ngời trong mắt trẻ thơ.

    Cộng đồng gắn kết vì sẻ chia,

    Người yếu được chở che, nâng đỡ.

    Một bát cơm san ra trong tối,

    Ấm hơn ngàn ngọn lửa đêm đông.

    Ích kỷ là đêm đen dài dặc,

    Nuốt dần ánh sáng trong lòng người.

    Nó khiến nụ cười thành giả dối,

    Khiến trái tim khép chặt cô đơn.

    Nhưng chỉ cần một tia sáng nhỏ,

    Một cái bắt tay, một lời hứa,

    Niềm tin lại bừng lên ngọn lửa,

    Thắp sáng cả bầu trời nhân gian.

    Hãy chọn sống cho nhau, đừng ích kỷ,

    Ánh sáng niềm tin sẽ dẫn đường.
    HNI 27-8 Bài Thơ Chương 27: Sáng Niềm Tin Giữa nhân gian muôn vạn điều, Niềm tin cộng đồng là ngọn lửa. Một bàn tay chìa ra ấm áp, Cả ngôi làng bừng sáng mùa xuân. Khi người với người cùng chung sức, Khổ đau cũng vơi bớt nửa phần. Một câu nói chân thành, thẳng thắn, Hóa thành hạt giống gieo bình an. Ích kỷ dựng tường cao vời vợi, Ngăn đôi tim khỏi tiếng thì thầm. Nó gieo ngờ vực vào ánh mắt, Biến bạn bè thành kẻ xa lạ. Niềm tin như giọt sương mai, Trong trẻo, long lanh mà bền bỉ. Dù gió bụi trần gian vùi dập, Vẫn sáng ngời trong mắt trẻ thơ. Cộng đồng gắn kết vì sẻ chia, Người yếu được chở che, nâng đỡ. Một bát cơm san ra trong tối, Ấm hơn ngàn ngọn lửa đêm đông. Ích kỷ là đêm đen dài dặc, Nuốt dần ánh sáng trong lòng người. Nó khiến nụ cười thành giả dối, Khiến trái tim khép chặt cô đơn. Nhưng chỉ cần một tia sáng nhỏ, Một cái bắt tay, một lời hứa, Niềm tin lại bừng lên ngọn lửa, Thắp sáng cả bầu trời nhân gian. Hãy chọn sống cho nhau, đừng ích kỷ, Ánh sáng niềm tin sẽ dẫn đường.
    Love
    Like
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8
    Bài Thơ Chương 27: Sáng Niềm Tin

    Giữa nhân gian muôn vạn điều,

    Niềm tin cộng đồng là ngọn lửa.

    Một bàn tay chìa ra ấm áp,

    Cả ngôi làng bừng sáng mùa xuân.

    Khi người với người cùng chung sức,

    Khổ đau cũng vơi bớt nửa phần.

    Một câu nói chân thành, thẳng thắn,

    Hóa thành hạt giống gieo bình an.

    Ích kỷ dựng tường cao vời vợi,

    Ngăn đôi tim khỏi tiếng thì thầm.

    Nó gieo ngờ vực vào ánh mắt,

    Biến bạn bè thành kẻ xa lạ.

    Niềm tin như giọt sương mai,

    Trong trẻo, long lanh mà bền bỉ.

    Dù gió bụi trần gian vùi dập,

    Vẫn sáng ngời trong mắt trẻ thơ.

    Cộng đồng gắn kết vì sẻ chia,

    Người yếu được chở che, nâng đỡ.

    Một bát cơm san ra trong tối,

    Ấm hơn ngàn ngọn lửa đêm đông.

    Ích kỷ là đêm đen dài dặc,

    Nuốt dần ánh sáng trong lòng người.

    Nó khiến nụ cười thành giả dối,

    Khiến trái tim khép chặt cô đơn.

    Nhưng chỉ cần một tia sáng nhỏ,

    Một cái bắt tay, một lời hứa,

    Niềm tin lại bừng lên ngọn lửa,

    Thắp sáng cả bầu trời nhân gian.

    Hãy chọn sống cho nhau, đừng ích kỷ,

    Ánh sáng niềm tin sẽ dẫn đường.
    Đọc thêm
    HNI 27-8 Bài Thơ Chương 27: Sáng Niềm Tin Giữa nhân gian muôn vạn điều, Niềm tin cộng đồng là ngọn lửa. Một bàn tay chìa ra ấm áp, Cả ngôi làng bừng sáng mùa xuân. Khi người với người cùng chung sức, Khổ đau cũng vơi bớt nửa phần. Một câu nói chân thành, thẳng thắn, Hóa thành hạt giống gieo bình an. Ích kỷ dựng tường cao vời vợi, Ngăn đôi tim khỏi tiếng thì thầm. Nó gieo ngờ vực vào ánh mắt, Biến bạn bè thành kẻ xa lạ. Niềm tin như giọt sương mai, Trong trẻo, long lanh mà bền bỉ. Dù gió bụi trần gian vùi dập, Vẫn sáng ngời trong mắt trẻ thơ. Cộng đồng gắn kết vì sẻ chia, Người yếu được chở che, nâng đỡ. Một bát cơm san ra trong tối, Ấm hơn ngàn ngọn lửa đêm đông. Ích kỷ là đêm đen dài dặc, Nuốt dần ánh sáng trong lòng người. Nó khiến nụ cười thành giả dối, Khiến trái tim khép chặt cô đơn. Nhưng chỉ cần một tia sáng nhỏ, Một cái bắt tay, một lời hứa, Niềm tin lại bừng lên ngọn lửa, Thắp sáng cả bầu trời nhân gian. Hãy chọn sống cho nhau, đừng ích kỷ, Ánh sáng niềm tin sẽ dẫn đường. Đọc thêm
    Love
    Wow
    4
    0 Comments 0 Shares
  • HCOIN 27/8:
    CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU
    – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống –
    I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh
    Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ.
    Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu.
    II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái
    1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển.
    Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh.
    2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường.
    Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống.
    3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”.
    Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe.
    4. Quyền sở hữu đất đai phải gắn liền với nghĩa vụ tái tạo.
    HCOIN 27/8: 🌺CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống – I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ. Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu. II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái 1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển. Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh. 2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường. Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống. 3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”. Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe. 4. Quyền sở hữu đất đai phải gắn liền với nghĩa vụ tái tạo.
    Wow
    Love
    Like
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HCOIN 27/8:
    CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU
    – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống –
    I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh
    Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ.
    Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu.
    II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái
    1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển.
    Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh.
    2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường.
    Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống.
    3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”.
    Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe.
    4. Quyền sở hữu đất đai phải gắn liền với nghĩa vụ tái tạo.
    HCOIN 27/8: 🌺CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống – I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ. Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu. II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái 1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển. Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh. 2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường. Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống. 3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”. Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe. 4. Quyền sở hữu đất đai phải gắn liền với nghĩa vụ tái tạo.
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HCOIN 27 /8: - BÀI HÁT CHƯƠNG:7
    NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH
    [Verse 1]
    Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy,
    Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên.
    Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối,
    Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe,
    Khi ta gục ngã trong đêm không lời?
    Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành,
    Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Verse 2]
    Bước tiếp đường đời đầy gai và đá,
    Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra.
    Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo,
    Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát.
    [Pre-Chorus]
    Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười?
    Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối?
    Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng,
    Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên.
    [Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu chẳng ai thấy đâu,
    Nhưng ta vẫn đau thật lâu,
    Xin một vòng tay ấm,
    Để ta không lạc mất nhau.
    [Bridge]
    Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày,
    Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay.
    Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa,
    Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!"
    [Final Chorus]
    Những vết thương vô hình,
    Khắc sâu vào tim mình,
    Âm thầm như sóng ngầm,
    Xé nát từng giấc mơ.
    Dẫu thế gian quay lưng,
    Ta vẫn sẽ không ngừng,
    Biến những vết thương ấy
    Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    HCOIN 27 /8: - 🏵️🏵️🎵 BÀI HÁT CHƯƠNG:7 NHỮNG VẾT THƯƠNG VÔ HÌNH [Verse 1] Có những vết thương chẳng ai nhìn thấy, Ẩn sâu trong tim, chẳng thể gọi tên. Nụ cười ngoài kia che lấp bóng tối, Mà lòng quặn đau như nghìn mũi tên. [Pre-Chorus] Ai sẽ hiểu được, ai sẽ lắng nghe, Khi ta gục ngã trong đêm không lời? Vết thương vô hình đâu dễ chữa lành, Chỉ mong ánh sáng một ngày soi tỏ. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Verse 2] Bước tiếp đường đời đầy gai và đá, Có những nỗi đau chẳng thể thốt ra. Giữa bao nụ cười, ta cười gượng gạo, Nhưng trong tâm hồn vỡ vụn tan nát. [Pre-Chorus] Ai sẽ nhìn thấu, phía sau nụ cười? Ai sẽ ở lại khi ta yếu đuối? Những vết thương ngầm sâu hơn ngọn sóng, Nhưng cũng chính nó dạy ta đứng lên. [Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu chẳng ai thấy đâu, Nhưng ta vẫn đau thật lâu, Xin một vòng tay ấm, Để ta không lạc mất nhau. [Bridge] Vết thương không máu nhưng rỉ từng ngày, Có khi ta muốn buông xuôi đôi tay. Nhưng từ trong tối, có một ngọn lửa, Thì thầm nhắc nhớ: "Đừng ngã, hãy đi!" [Final Chorus] Những vết thương vô hình, Khắc sâu vào tim mình, Âm thầm như sóng ngầm, Xé nát từng giấc mơ. Dẫu thế gian quay lưng, Ta vẫn sẽ không ngừng, Biến những vết thương ấy Thành sức mạnh, thành niềm tin.
    Love
    Haha
    Like
    Wow
    9
    0 Comments 0 Shares