• HCOIN 27/8:
    CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU
    – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống –
    I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh
    Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ.
    Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu.
    II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái
    1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển.
    Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh.
    2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường.
    Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống.
    3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”.
    Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe.
    HCOIN 27/8: 🌺CHƯƠNG 45: TUYÊN NGÔN CHO MỘT NỀN VĂN MINH SINH THÁI TOÀN CẦU – Khi loài người đứng dậy như một hệ sinh thái sống – I. Khai sinh một tuyên ngôn cho hành tinh Không phải là ngẫu nhiên mà chúng ta đứng ở thời điểm này – điểm giao thoa giữa sự tàn phá và khả năng tái sinh, giữa hủy diệt và khai mở. Đã đến lúc nhân loại cần dừng lại, không để viết thêm những bản báo cáo môi trường đau đớn, mà là để ký tên vào một bản Tuyên Ngôn – một cam kết sống còn cho tương lai của Trái Đất. Không còn là tiếng nói của các nhà khoa học, tổ chức phi chính phủ, hay vài chính phủ thiện chí. Đây phải là tiếng nói tập thể của nhân loại, từ từng đứa trẻ cho đến người già cuối đời. Một bản tuyên ngôn của loài người với chính mình – và với hành tinh mẹ. Tuyên ngôn này không chỉ là lời cảnh báo, mà là sự khẳng định: chúng ta đã đủ tổn thất để học được bài học về giới hạn, và đủ trưởng thành để chuyển hóa nhận thức thành hành động. Nếu các nền văn minh trước đây dựa trên khai thác, xâm lấn và chiếm hữu, thì nền văn minh mới phải được xây dựng trên nền tảng của cộng sinh, tái tạo và trách nhiệm sinh thái toàn cầu. II. Bảy nguyên tắc nền tảng của nền văn minh sinh thái 1. Mọi sự sống đều có quyền được tồn tại và phát triển. Loài người không phải là trung tâm, mà chỉ là một phần trong mạng lưới sống đa tầng, đa loài của Trái Đất. Rừng không phải là tài nguyên, mà là sinh thể. Sông không chỉ là nguồn nước, mà là mạch sống. Đại dương không phải là kho dự trữ cá mà là lá phổi và ký ức của hành tinh. 2. Tăng trưởng kinh tế không được đánh đổi bằng hủy hoại môi trường. Chúng ta bác bỏ mô hình phát triển dựa trên tiêu thụ vô độ, khai thác cạn kiệt và thải loại không kiểm soát. Một nền kinh tế chỉ thực sự “phát triển” khi nó đồng hành cùng sự phục hồi hệ sinh thái, tái thiết đất đai và sự sống. 3. Mọi chính sách và quyết định đều phải được đo bằng “tác động sinh thái”. Thước đo phát triển không còn là GDP, mà là chỉ số hạnh phúc bền vững, mức độ phục hồi tự nhiên, sự ổn định khí hậu và công bằng sinh học. Mọi quyết định của chính phủ, doanh nghiệp và cộng đồng phải trải qua “hội đồng sinh thái” – nơi tiếng nói của thiên nhiên được lắng nghe.
    Love
    Like
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HCOIN 27/8: - B5. BÀI THƠ CHƯƠNG 12:
    SỨC MẠNH ĐƯỢC RÈN TRONG KHỔ ĐAU
    (Lê Đình Hải)
    Trong bóng tối lo âu, ta ngã gục,
    Bàn tay run tìm chút ánh le lói.
    Khổ đau đến như gió bão cuồng vơi,
    Nghiến chặt răng, ta đứng lên lần nữa.
    Nước mắt rơi hòa cùng mồ hôi mặn,
    Mỗi vết thương thành dấu ấn đời người.
    Chông gai chĩa mũi dao vào tim rách,
    Nhưng ý chí lại sáng chói giữa trời.

    Ai chưa sống qua những ngày quặn thắt,
    Sẽ khó thấu thế nào là sức mạnh.
    Nỗi đau hun đúc nên lòng dũng cảm,
    Người vấp ngã mới học cách đứng lên.

    Có đôi khi tưởng như mình tận thế,
    Đêm mịt mù, nỗi tuyệt vọng phủ che.
    Nhưng từ tro tàn bùng lên lửa mới,
    Người kiên cường chẳng gục ngã dễ đâu.

    Mỗi bước chân, vết bùn còn hằn lại,
    Nhưng ngẩng đầu, trời xanh rộng đón chào.
    Đường dài lắm, dẫu đầy gai đá nhọn,
    Tâm càng đau, ý chí lại càng cao.

    Sức mạnh ấy không sinh từ may mắn,
    Mà dựng xây qua bão tố, đắng cay.
    Khổ đau chính là thầy dạy vĩ đại,
    Rèn con tim thép cứng giữa đời này.
    HCOIN 27/8: - B5. 💥💥💥📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 12: SỨC MẠNH ĐƯỢC RÈN TRONG KHỔ ĐAU (Lê Đình Hải) Trong bóng tối lo âu, ta ngã gục, Bàn tay run tìm chút ánh le lói. Khổ đau đến như gió bão cuồng vơi, Nghiến chặt răng, ta đứng lên lần nữa. Nước mắt rơi hòa cùng mồ hôi mặn, Mỗi vết thương thành dấu ấn đời người. Chông gai chĩa mũi dao vào tim rách, Nhưng ý chí lại sáng chói giữa trời. Ai chưa sống qua những ngày quặn thắt, Sẽ khó thấu thế nào là sức mạnh. Nỗi đau hun đúc nên lòng dũng cảm, Người vấp ngã mới học cách đứng lên. Có đôi khi tưởng như mình tận thế, Đêm mịt mù, nỗi tuyệt vọng phủ che. Nhưng từ tro tàn bùng lên lửa mới, Người kiên cường chẳng gục ngã dễ đâu. Mỗi bước chân, vết bùn còn hằn lại, Nhưng ngẩng đầu, trời xanh rộng đón chào. Đường dài lắm, dẫu đầy gai đá nhọn, Tâm càng đau, ý chí lại càng cao. Sức mạnh ấy không sinh từ may mắn, Mà dựng xây qua bão tố, đắng cay. Khổ đau chính là thầy dạy vĩ đại, Rèn con tim thép cứng giữa đời này.
    Love
    Haha
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27-8 -
    CHƯƠNG 21: CÔNG LÝ LÀ ÁNH SÁNG, BẤT CÔNG LÀ BÓNG TỐI

    CÔNG LÝ – ÁNH SÁNG CỦA NHÂN LOẠI

    Từ ngàn xưa, con người luôn khát khao một xã hội công bằng, nơi mọi người đều được tôn trọng, được bảo vệ, và có cơ hội ngang nhau để sống hạnh phúc. Công lý chính là ngọn đèn soi sáng trật tự, giúp xã hội không rơi vào hỗn loạn.

    Ngược lại, bất công là bóng tối. Khi bất công lan rộng, xã hội rơi vào hỗn loạn, niềm tin lung lay, và con người mất đi giá trị nhân phẩm.

    PHẦN I: KHÁI NIỆM VỀ CÔNG LÝ VÀ BẤT CÔNG
    1.1. Công lý là gì?

    Công lý không chỉ là luật pháp, mà còn là nguyên tắc đạo đức: “Mỗi người được hưởng những gì xứng đáng.”

    Công lý bao gồm sự công bằng, minh bạch, và bảo vệ quyền con người.

    1.2. Bất công là gì?

    Bất công là sự thiên lệch, chèn ép, lợi dụng quyền lực, làm thiệt hại người khác.

    Bất công tồn tại trong mọi lĩnh vực: chính trị, kinh tế, pháp luật, xã hội, văn hóa.

    1.3. Biểu tượng ánh sáng và bóng tối

    Công lý được ví như ánh sáng soi rõ sự thật.

    Bất công được ví như bóng tối che đậy, lừa dối, làm con người mù lòa.

    PHẦN II: CÔNG LÝ TRONG LỊCH SỬ
    2.1. Hy Lạp cổ đại

    Plato và Aristotle đặt nền tảng cho triết học công lý. Công lý là trật tự hài hòa, nơi mỗi người làm đúng vai trò của mình.

    2.2. Thời kỳ Ánh Sáng

    Tư tưởng của Locke, Rousseau, Montesquieu khẳng định công lý gắn liền với quyền con người và dân chủ.

    2.3. Các phong trào đấu tranh

    Phong trào xóa bỏ nô lệ.

    Phong trào dân quyền ở Mỹ.

    Các cuộc cách mạng giành độc lập ở châu Á, Phi, Mỹ Latin.

    Mỗi cuộc đấu tranh chính là hành trình đi từ bóng tối bất công đến ánh sáng công lý.

    PHẦN III: BẤT CÔNG – BÓNG TỐI CỦA XÃ HỘI
    3.1. Bất công trong pháp luật

    Khi luật chỉ phục vụ người giàu, người có quyền, thì công lý bị che lấp.

    3.2. Bất công trong kinh tế

    Khoảng cách giàu nghèo, bóc lột lao động, độc quyền tài nguyên khiến xã hội rạn nứt.

    3.3. Bất công trong giới tính và chủng tộc

    Phân biệt nam nữ, kỳ thị chủng tộc, giai cấp khiến hàng triệu người bị gạt ra ngoài lề.

    3.4. Bất công trong tiếp cận tri thức

    Khi chỉ một số người được hưởng nền giáo dục chất lượng, thì cả xã hội bị kéo lùi.

    PHẦN IV: CÔNG LÝ NHƯ ÁNH SÁNG
    4.1. Công lý mang lại niềm tin

    Khi công lý được thực thi, con người tin tưởng vào xã hội, vào cộng đồng.


    HNI 27-8 - CHƯƠNG 21: CÔNG LÝ LÀ ÁNH SÁNG, BẤT CÔNG LÀ BÓNG TỐI CÔNG LÝ – ÁNH SÁNG CỦA NHÂN LOẠI Từ ngàn xưa, con người luôn khát khao một xã hội công bằng, nơi mọi người đều được tôn trọng, được bảo vệ, và có cơ hội ngang nhau để sống hạnh phúc. Công lý chính là ngọn đèn soi sáng trật tự, giúp xã hội không rơi vào hỗn loạn. Ngược lại, bất công là bóng tối. Khi bất công lan rộng, xã hội rơi vào hỗn loạn, niềm tin lung lay, và con người mất đi giá trị nhân phẩm. PHẦN I: KHÁI NIỆM VỀ CÔNG LÝ VÀ BẤT CÔNG 1.1. Công lý là gì? Công lý không chỉ là luật pháp, mà còn là nguyên tắc đạo đức: “Mỗi người được hưởng những gì xứng đáng.” Công lý bao gồm sự công bằng, minh bạch, và bảo vệ quyền con người. 1.2. Bất công là gì? Bất công là sự thiên lệch, chèn ép, lợi dụng quyền lực, làm thiệt hại người khác. Bất công tồn tại trong mọi lĩnh vực: chính trị, kinh tế, pháp luật, xã hội, văn hóa. 1.3. Biểu tượng ánh sáng và bóng tối Công lý được ví như ánh sáng soi rõ sự thật. Bất công được ví như bóng tối che đậy, lừa dối, làm con người mù lòa. PHẦN II: CÔNG LÝ TRONG LỊCH SỬ 2.1. Hy Lạp cổ đại Plato và Aristotle đặt nền tảng cho triết học công lý. Công lý là trật tự hài hòa, nơi mỗi người làm đúng vai trò của mình. 2.2. Thời kỳ Ánh Sáng Tư tưởng của Locke, Rousseau, Montesquieu khẳng định công lý gắn liền với quyền con người và dân chủ. 2.3. Các phong trào đấu tranh Phong trào xóa bỏ nô lệ. Phong trào dân quyền ở Mỹ. Các cuộc cách mạng giành độc lập ở châu Á, Phi, Mỹ Latin. Mỗi cuộc đấu tranh chính là hành trình đi từ bóng tối bất công đến ánh sáng công lý. PHẦN III: BẤT CÔNG – BÓNG TỐI CỦA XÃ HỘI 3.1. Bất công trong pháp luật Khi luật chỉ phục vụ người giàu, người có quyền, thì công lý bị che lấp. 3.2. Bất công trong kinh tế Khoảng cách giàu nghèo, bóc lột lao động, độc quyền tài nguyên khiến xã hội rạn nứt. 3.3. Bất công trong giới tính và chủng tộc Phân biệt nam nữ, kỳ thị chủng tộc, giai cấp khiến hàng triệu người bị gạt ra ngoài lề. 3.4. Bất công trong tiếp cận tri thức Khi chỉ một số người được hưởng nền giáo dục chất lượng, thì cả xã hội bị kéo lùi. PHẦN IV: CÔNG LÝ NHƯ ÁNH SÁNG 4.1. Công lý mang lại niềm tin Khi công lý được thực thi, con người tin tưởng vào xã hội, vào cộng đồng.
    Love
    Like
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8:
    BÀI HÁT CHƯƠNG 38:
    Tựa đề: Viết Để Hồi Sinh
    Thể loại: Pop-ballad nhẹ nhàng, gợi mở cảm xúc
    Thời lượng: 4 phút
    Giọng hát: Nam hoặc nữ đều phù hợp – truyền cảm, da diết, chữa lành

    [Verse 1]
    Khi tim em nặng trĩu giông bão,
    Và chẳng ai hiểu những nỗi đau,
    Một trang giấy trắng, một cây bút nhỏ,
    Là nơi em bắt đầu bước qua nỗi sầu.
    Giữa lớp học không chỉ dạy điều hay,
    Còn dạy ta viết xuống những ngày gãy,
    Từng dòng thơ, từng câu văn mỏng manh,
    Chắp vá hồn em bằng chữ lành.

    [Chorus]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em tin, viết để em hiểu,
    Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu.
    H.School – nơi em được chữa lành,
    Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành.

    [Verse 2]
    Có ai ngồi giữa lặng câm đêm vắng,
    Mà lòng đầy lời chưa biết gọi tên?
    Có ai từng thấy nước mắt thành thơ,
    Chảy qua tim, khô lại bằng hương gió mềm?
    H.School không chỉ là mái trường,
    Mà là nơi em học cách yêu thương.
    Viết để hiểu chính mình, tha thứ,
    Cho một quá khứ chưa từng được ôm.

    [Chorus]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em tin, viết để em hiểu,
    Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu.
    H.School – nơi em được chữa lành,
    Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành.

    [Bridge – nhẹ nhàng thì thầm]
    Viết không cần ai chấm điểm cao thấp,
    Chỉ cần em thật lòng, em chân thật.
    Mỗi con chữ là chiếc chìa khóa,
    Mở ra căn phòng ánh sáng trong ta.
    [Chorus cuối – cao trào, vỡ òa cảm xúc]
    Viết để hồi sinh, viết để được sống,
    Viết để trái tim không còn bão giông.
    Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng,
    Là phép màu khiến vết thương dịu dàng.
    Viết để em bay, viết để em hát,
    Viết để em không còn là kẻ khác.
    H.School – nơi em được chính mình,
    Viết nên đời em bằng ánh bình minh.

    [Outro – thì thầm lặp điệp khúc nhẹ nhàng fade out]
    Viết để hồi sinh...
    Viết để được sống…
    H.School – nơi bắt đầu… chữa lành…
    HNI 27/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 38: 🎵 Tựa đề: Viết Để Hồi Sinh Thể loại: Pop-ballad nhẹ nhàng, gợi mở cảm xúc Thời lượng: 4 phút Giọng hát: Nam hoặc nữ đều phù hợp – truyền cảm, da diết, chữa lành 🎶 [Verse 1] Khi tim em nặng trĩu giông bão, Và chẳng ai hiểu những nỗi đau, Một trang giấy trắng, một cây bút nhỏ, Là nơi em bắt đầu bước qua nỗi sầu. Giữa lớp học không chỉ dạy điều hay, Còn dạy ta viết xuống những ngày gãy, Từng dòng thơ, từng câu văn mỏng manh, Chắp vá hồn em bằng chữ lành. 🎶 [Chorus] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em tin, viết để em hiểu, Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu. H.School – nơi em được chữa lành, Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành. 🎶 [Verse 2] Có ai ngồi giữa lặng câm đêm vắng, Mà lòng đầy lời chưa biết gọi tên? Có ai từng thấy nước mắt thành thơ, Chảy qua tim, khô lại bằng hương gió mềm? H.School không chỉ là mái trường, Mà là nơi em học cách yêu thương. Viết để hiểu chính mình, tha thứ, Cho một quá khứ chưa từng được ôm. 🎶 [Chorus] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em tin, viết để em hiểu, Rằng đau đớn cũng là điều đáng yêu. H.School – nơi em được chữa lành, Bằng chính ngôn từ em tự viết ra thành. 🎶 [Bridge – nhẹ nhàng thì thầm] Viết không cần ai chấm điểm cao thấp, Chỉ cần em thật lòng, em chân thật. Mỗi con chữ là chiếc chìa khóa, Mở ra căn phòng ánh sáng trong ta. 🎶 [Chorus cuối – cao trào, vỡ òa cảm xúc] Viết để hồi sinh, viết để được sống, Viết để trái tim không còn bão giông. Từng câu chuyện em kể ra ánh sáng, Là phép màu khiến vết thương dịu dàng. Viết để em bay, viết để em hát, Viết để em không còn là kẻ khác. H.School – nơi em được chính mình, Viết nên đời em bằng ánh bình minh. 🎶 [Outro – thì thầm lặp điệp khúc nhẹ nhàng fade out] Viết để hồi sinh... Viết để được sống… H.School – nơi bắt đầu… chữa lành…
    Love
    Wow
    Like
    10
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8: CHƯƠNG 9: Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình - (Henry Le)
    1. Khởi đầu: Gánh nặng không tên
    Trong suốt hành trình làm người, có lẽ không ai thoát khỏi những lúc nặng trĩu bởi hai chữ mưu sinh. Cơm áo gạo tiền không chỉ là nhu cầu cơ bản để duy trì sự sống, mà còn trở thành thước đo về trách nhiệm của một con người đối với chính mình và với gia đình. Từ khoảnh khắc chúng ta trưởng thành, đôi vai bỗng chốc mang thêm gánh nặng: lo toan, chăm sóc, nuôi dưỡng và xây dựng một tổ ấm.
    Không phải ngẫu nhiên mà nhiều người thở dài: “Đi làm không chỉ để sống, mà còn để gia đình được sống tốt hơn.” Câu nói giản dị nhưng chất chứa cả biển trời trách nhiệm.
    Áp lực mưu sinh không chỉ đến từ nhu cầu vật chất, mà còn từ kỳ vọng của cha mẹ, mong đợi của vợ chồng, niềm tin của con cái. Nó khiến con người ta dù mệt mỏi vẫn phải bước tiếp, dù kiệt sức vẫn gắng gượng, bởi phía sau là những người thân yêu đang trông chờ.
    2. Mưu sinh – cuộc chiến âm thầm
    Mưu sinh là một cuộc chiến thầm lặng mà mỗi người đều tham gia, không kèn không trống, không khói lửa, nhưng tàn khốc chẳng kém bất kỳ trận chiến nào.
    Người lao động tay chân bán sức từng giờ ngoài công trường, dưới nắng gắt hay trong mưa lạnh, chỉ mong kiếm đủ tiền gửi về quê nuôi con ăn học.
    Người trí thức, nhân viên văn phòng, ngày đêm chìm trong những cuộc họp, những deadline dồn dập, đôi khi đánh mất cả sức khỏe và thời gian cho bản thân.
    Người buôn bán nhỏ, sáng sớm đã mở hàng, tối muộn mới đóng cửa, luôn lo lắng vốn liếng, cạnh tranh và rủi ro.
    Mỗi con đường mưu sinh đều lắm gian truân, nhưng điểm chung là không ai có quyền dừng lại. Vì nếu dừng lại, đồng nghĩa với việc cuộc sống gia đình sẽ bị ảnh hưởng.
    Cái khắc nghiệt của mưu sinh chính là: nó không chờ ta nghỉ ngơi. Cơm áo không hề biết thông cảm, hóa đơn không chấp nhận sự trì hoãn, bệnh tật chẳng bao giờ báo trước. Chính vì vậy, mưu sinh trở thành cuộc đua không hồi kết, nơi con người vừa chạy vừa lo, vừa sống vừa gánh.
    3. Trách nhiệm gia đình – sức nặng yêu thương
    Nếu mưu sinh là áp lực từ bên ngoài, thì trách nhiệm gia đình là sức nặng từ bên trong. Đó là thứ sức nặng được dệt nên từ tình thương, từ nghĩa vụ, từ máu mủ và từ khát khao bảo vệ những người thân.
    Trách nhiệm gia đình không phải là xiềng xích, mà là ngọn lửa. Nó vừa thiêu đốt ta trong mệt mỏi, vừa soi sáng bước chân ta trong đêm tối. Người cha gắng gượng đứng vững trước sóng gió để con cái có chỗ dựa. Người mẹ chắt chiu từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc để gia đình được ấm no. Người anh, người chị, đôi khi từ bỏ ước mơ riêng, để nhường cơ hội học tập, phát triển cho em út.
    Trách nhiệm gia đình biến con người từ cá thể nhỏ bé thành trụ cột vững chắc. Nó buộc ta trưởng thành, thôi mơ mộng viển vông, mà đối diện trực tiếp với hiện thực.
    4. Sự giằng xé giữa cá nhân và gia đình
    Không ít lần, con người rơi vào sự giằng xé: sống cho bản thân hay sống vì gia đình?
    Một người trẻ khao khát tự do, muốn đi du lịch, muốn thử thách bản thân, nhưng lại bị níu giữ bởi cha mẹ bệnh tật cần chăm sóc.
    Một người đàn ông muốn dấn thân khởi nghiệp, nhưng đành chọn công việc an toàn để vợ con không phải chịu cảnh bấp bênh.
    Một người phụ nữ có tài năng, có ước mơ nghệ thuật, nhưng buộc phải gác lại để lo cơm nước, nuôi dạy con cái.
    Sự hy sinh ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng chấp nhận. Có người chấp nhận trong im lặng, coi đó là nghĩa vụ thiêng liêng. Nhưng cũng có người dằn vặt, thậm chí oán trách số phận. Sống cho mình là ích kỷ, nhưng sống vì người khác mãi mãi mà không có chỗ cho mình cũng là mất mát.
    Giữa hai cực ấy, con người phải học cách cân bằng. Một gia đình hạnh phúc không chỉ cần vật chất, mà còn cần tình yêu, niềm vui và sự phát triển của từng cá nhân.


    HNI 27/8: 🌺CHƯƠNG 9: Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình - (Henry Le) 1. Khởi đầu: Gánh nặng không tên Trong suốt hành trình làm người, có lẽ không ai thoát khỏi những lúc nặng trĩu bởi hai chữ mưu sinh. Cơm áo gạo tiền không chỉ là nhu cầu cơ bản để duy trì sự sống, mà còn trở thành thước đo về trách nhiệm của một con người đối với chính mình và với gia đình. Từ khoảnh khắc chúng ta trưởng thành, đôi vai bỗng chốc mang thêm gánh nặng: lo toan, chăm sóc, nuôi dưỡng và xây dựng một tổ ấm. Không phải ngẫu nhiên mà nhiều người thở dài: “Đi làm không chỉ để sống, mà còn để gia đình được sống tốt hơn.” Câu nói giản dị nhưng chất chứa cả biển trời trách nhiệm. Áp lực mưu sinh không chỉ đến từ nhu cầu vật chất, mà còn từ kỳ vọng của cha mẹ, mong đợi của vợ chồng, niềm tin của con cái. Nó khiến con người ta dù mệt mỏi vẫn phải bước tiếp, dù kiệt sức vẫn gắng gượng, bởi phía sau là những người thân yêu đang trông chờ. 2. Mưu sinh – cuộc chiến âm thầm Mưu sinh là một cuộc chiến thầm lặng mà mỗi người đều tham gia, không kèn không trống, không khói lửa, nhưng tàn khốc chẳng kém bất kỳ trận chiến nào. Người lao động tay chân bán sức từng giờ ngoài công trường, dưới nắng gắt hay trong mưa lạnh, chỉ mong kiếm đủ tiền gửi về quê nuôi con ăn học. Người trí thức, nhân viên văn phòng, ngày đêm chìm trong những cuộc họp, những deadline dồn dập, đôi khi đánh mất cả sức khỏe và thời gian cho bản thân. Người buôn bán nhỏ, sáng sớm đã mở hàng, tối muộn mới đóng cửa, luôn lo lắng vốn liếng, cạnh tranh và rủi ro. Mỗi con đường mưu sinh đều lắm gian truân, nhưng điểm chung là không ai có quyền dừng lại. Vì nếu dừng lại, đồng nghĩa với việc cuộc sống gia đình sẽ bị ảnh hưởng. Cái khắc nghiệt của mưu sinh chính là: nó không chờ ta nghỉ ngơi. Cơm áo không hề biết thông cảm, hóa đơn không chấp nhận sự trì hoãn, bệnh tật chẳng bao giờ báo trước. Chính vì vậy, mưu sinh trở thành cuộc đua không hồi kết, nơi con người vừa chạy vừa lo, vừa sống vừa gánh. 3. Trách nhiệm gia đình – sức nặng yêu thương Nếu mưu sinh là áp lực từ bên ngoài, thì trách nhiệm gia đình là sức nặng từ bên trong. Đó là thứ sức nặng được dệt nên từ tình thương, từ nghĩa vụ, từ máu mủ và từ khát khao bảo vệ những người thân. Trách nhiệm gia đình không phải là xiềng xích, mà là ngọn lửa. Nó vừa thiêu đốt ta trong mệt mỏi, vừa soi sáng bước chân ta trong đêm tối. Người cha gắng gượng đứng vững trước sóng gió để con cái có chỗ dựa. Người mẹ chắt chiu từng đồng, nhịn ăn nhịn mặc để gia đình được ấm no. Người anh, người chị, đôi khi từ bỏ ước mơ riêng, để nhường cơ hội học tập, phát triển cho em út. Trách nhiệm gia đình biến con người từ cá thể nhỏ bé thành trụ cột vững chắc. Nó buộc ta trưởng thành, thôi mơ mộng viển vông, mà đối diện trực tiếp với hiện thực. 4. Sự giằng xé giữa cá nhân và gia đình Không ít lần, con người rơi vào sự giằng xé: sống cho bản thân hay sống vì gia đình? Một người trẻ khao khát tự do, muốn đi du lịch, muốn thử thách bản thân, nhưng lại bị níu giữ bởi cha mẹ bệnh tật cần chăm sóc. Một người đàn ông muốn dấn thân khởi nghiệp, nhưng đành chọn công việc an toàn để vợ con không phải chịu cảnh bấp bênh. Một người phụ nữ có tài năng, có ước mơ nghệ thuật, nhưng buộc phải gác lại để lo cơm nước, nuôi dạy con cái. Sự hy sinh ấy không phải lúc nào cũng dễ dàng chấp nhận. Có người chấp nhận trong im lặng, coi đó là nghĩa vụ thiêng liêng. Nhưng cũng có người dằn vặt, thậm chí oán trách số phận. Sống cho mình là ích kỷ, nhưng sống vì người khác mãi mãi mà không có chỗ cho mình cũng là mất mát. Giữa hai cực ấy, con người phải học cách cân bằng. Một gia đình hạnh phúc không chỉ cần vật chất, mà còn cần tình yêu, niềm vui và sự phát triển của từng cá nhân.
    Love
    Like
    Sad
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8: BÀI THƠ CHƯƠNG 9:
    Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình
    (Henry Le)
    Trong guồng quay cuộc sống chật hẹp,
    Ánh mắt người cha sớm tối bộn bề,
    Mồ hôi thấm từng trang đời lặng lẽ,
    Gánh nặng gia đình đặt cả trên vai.
    Con thơ ngủ say trong tiếng thở dài,
    Mẹ nhìn cha với niềm thương sâu kín,
    Ngoài kia phố phường vội vàng, lặng lẽ,
    Bước chân cha mòn theo tháng năm dài.

    Cơm áo gạo tiền như cơn sóng dữ,
    Cuốn con người vào những chuyến đi xa,
    Có lúc lòng chông chênh như bão tố,
    Nhưng tình thân níu giữ một mái nhà.

    Ngày qua ngày, ước mơ chôn lặng lẽ,
    Đổi lấy bình yên cho những bữa cơm,
    Đằng sau gương mặt gầy guộc khắc khổ,
    Là biển trời yêu thương chẳng gọi tên.

    Áp lực mưu sinh như dây xiềng trói,
    Nhưng trách nhiệm là ngọn lửa bừng soi,
    Trong đêm tối, cha mẹ thành ngọn nến,
    Sáng cho con đi trọn kiếp con người.

    Dù cõi lòng nhiều khi rạn nứt,
    Vẫn ngẩng cao mang chữ "gia đình",
    Không một cơn bão nào dập tắt nổi,
    Sức mạnh yêu thương, bất diệt, thiêng liêng.
    HNI 27/8: 📕BÀI THƠ CHƯƠNG 9: Áp lực mưu sinh và trách nhiệm gia đình (Henry Le) Trong guồng quay cuộc sống chật hẹp, Ánh mắt người cha sớm tối bộn bề, Mồ hôi thấm từng trang đời lặng lẽ, Gánh nặng gia đình đặt cả trên vai. Con thơ ngủ say trong tiếng thở dài, Mẹ nhìn cha với niềm thương sâu kín, Ngoài kia phố phường vội vàng, lặng lẽ, Bước chân cha mòn theo tháng năm dài. Cơm áo gạo tiền như cơn sóng dữ, Cuốn con người vào những chuyến đi xa, Có lúc lòng chông chênh như bão tố, Nhưng tình thân níu giữ một mái nhà. Ngày qua ngày, ước mơ chôn lặng lẽ, Đổi lấy bình yên cho những bữa cơm, Đằng sau gương mặt gầy guộc khắc khổ, Là biển trời yêu thương chẳng gọi tên. Áp lực mưu sinh như dây xiềng trói, Nhưng trách nhiệm là ngọn lửa bừng soi, Trong đêm tối, cha mẹ thành ngọn nến, Sáng cho con đi trọn kiếp con người. Dù cõi lòng nhiều khi rạn nứt, Vẫn ngẩng cao mang chữ "gia đình", Không một cơn bão nào dập tắt nổi, Sức mạnh yêu thương, bất diệt, thiêng liêng.
    Love
    Like
    Haha
    Sad
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 9:
    Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình
    (Henry Le)
    [Verse 1]
    Sáng tinh mơ, bước vội ra đường
    Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương
    Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ
    Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo.

    [Pre-Chorus]
    Có những đêm dài muốn buông xuôi
    Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười
    Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa
    Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Verse 2]
    Ngày qua mau, tóc dần bạc màu
    Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu
    Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt
    Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền.

    [Pre-Chorus]
    Có lúc đôi chân muốn dừng lại
    Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai
    Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng
    Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Bridge]
    Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài
    Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai
    Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian
    Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn.

    [Chorus]
    Áp lực mưu sinh, nặng trên vai
    Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai
    Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày
    Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay.
    Vì tình thân, vì tình yêu
    Dù gian nan, lòng chẳng siêu
    Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình
    Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên.

    [Outro]
    Ngày mai nắng mới sẽ lại lên
    Áp lực tan dần trong niềm tin
    Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi
    Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    HNI 27/8: 🎵BÀI HÁT CHƯƠNG 9: 🎵 Áp Lực Mưu Sinh Và Trách Nhiệm Gia Đình (Henry Le) [Verse 1] Sáng tinh mơ, bước vội ra đường Ánh đèn chưa tắt, phố còn sương Bàn tay chai sạn ôm giấc mơ nhỏ Vì một mái nhà, chẳng thể ngừng lo. [Pre-Chorus] Có những đêm dài muốn buông xuôi Nhưng nghĩ đến gia đình lại mỉm cười Giọt mồ hôi rơi thay cho lời hứa Con đường đời dẫu chông gai vẫn bước. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Verse 2] Ngày qua mau, tóc dần bạc màu Câu chuyện hy sinh chẳng ai thấu Một nụ cười con thơ xóa tan mỏi mệt Một vòng tay ấm áp xóa hết muộn phiền. [Pre-Chorus] Có lúc đôi chân muốn dừng lại Nhưng trái tim chẳng cho phép ngừng phai Giữ niềm tin, giữ một bầu trời sáng Vì gia đình, nguyện hiến dâng tất cả. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Bridge] Nếu một ngày em thấy anh mệt nhoài Xin hãy hiểu, đó cũng vì tương lai Mỗi vết sẹo, mỗi dấu thời gian Đều là minh chứng cho tình yêu vô hạn. [Chorus] Áp lực mưu sinh, nặng trên vai Trách nhiệm gia đình chẳng thể phai Dẫu bão tố cuốn trôi tháng ngày Anh vẫn đứng vững, chẳng hề đổi thay. Vì tình thân, vì tình yêu Dù gian nan, lòng chẳng siêu Áp lực mưu sinh, trách nhiệm gia đình Là ngọn lửa cháy trong tim bình yên. [Outro] Ngày mai nắng mới sẽ lại lên Áp lực tan dần trong niềm tin Gia đình – ngọn hải đăng sáng soi Dẫn anh đi suốt cả đời… không rời.
    Love
    Like
    Sad
    7
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8: CHƯƠNG 10 : Đối mặt với nghèo khó và bất công - (Lê Đình Hải)
    1. Khởi đầu: Cái bóng của nghèo khó
    Nghèo khó không chỉ là thiếu thốn về vật chất. Nó là bóng đêm bủa vây tâm trí, là gánh nặng vô hình đè lên từng bước đi của con người. Đói nghèo làm cho một đứa trẻ phải bỏ học để đi làm thuê, làm cho một người mẹ không dám đi bệnh viện khi đau ốm, làm cho một người cha cắn răng giấu nước mắt khi không đủ tiền lo cho gia đình.
    Nghèo khó còn gieo rắc mặc cảm, khiến nhiều người tin rằng số phận mình đã bị định sẵn, rằng cuộc đời này vốn chẳng dành chỗ cho họ bước ra ánh sáng.
    Nhưng nghèo khó không phải là một lời nguyền vĩnh viễn. Nó là một trận chiến, và nếu đủ niềm tin, nghị lực, và sự đoàn kết của cộng đồng, con người có thể phá vỡ xiềng xích đó.
    2. Bất công – khi luật lệ nghiêng về kẻ mạnh
    Nếu nghèo khó là cái bóng vật chất, thì bất công là vết thương trong lòng xã hội.
    Bất công tồn tại khi cơ hội chỉ dành cho một nhóm nhỏ, khi quyền lực và tài sản tập trung vào những bàn tay ít ỏi. Người giàu có thể phạm sai lầm nhưng được tha thứ; kẻ nghèo mắc lỗi nhỏ lại bị trừng phạt nặng nề.
    Bất công khiến con người mất niềm tin vào công lý, vào tương lai. Nó gieo vào lòng người trẻ một câu hỏi: "Liệu cố gắng có thật sự được đền đáp, hay tất cả đã được sắp đặt sẵn?"
    Chúng ta đối mặt với nghèo khó, nhưng bất công mới chính là xiềng xích nguy hiểm nhất. Nó khiến những cố gắng bị chôn vùi, khiến những giấc mơ bị bóp nghẹt.
    3. Khi cái nghèo và bất công song hành
    Có lẽ không gì tàn nhẫn hơn việc vừa nghèo vừa chịu bất công. Một người nghèo khi bị oan sai, ít có cơ hội kêu cứu. Một người nghèo khi cần vốn làm ăn, khó có thể được ngân hàng tin tưởng. Một đứa trẻ nghèo có tài năng, nhưng thiếu môi trường công bằng để vươn lên, sẽ dễ dàng bị chôn vùi trong quên lãng.
    Trong xã hội, nghèo khó và bất công thường liên kết chặt chẽ. Người nghèo ít được tiếp cận với giáo dục chất lượng, ít được hưởng công bằng trong y tế, và tiếng nói của họ thường bị bỏ qua. Chính vì vậy, muốn xóa nghèo, không chỉ cần giúp người dân có cơm ăn áo mặc, mà còn cần thay đổi cấu trúc xã hội để mọi người có cơ hội ngang bằng.
    4. Sức mạnh nội tâm – vũ khí chống lại nghèo khó
    Nhiều người từng thoát nghèo không phải nhờ may mắn, mà nhờ sức mạnh bên trong.
    Sức mạnh nội tâm được xây dựng từ:
    Niềm tin rằng mình có thể thay đổi.
    Tinh thần học hỏi và không ngừng cải thiện bản thân.
    Ý chí kiên cường trước thất bại.
    Có người sinh ra trong căn nhà tranh vách đất, nhưng vẫn vươn lên thành bác sĩ, kỹ sư, nhà khoa học. Có người từng lang thang ngoài chợ, nhưng sau này trở thành doanh nhân thành đạt. Điều họ có chung là tinh thần không khuất phục trước nghèo khó.
    Sức mạnh nội tâm giúp con người đứng vững, dù xã hội có chèn ép, dù bất công có bao vây.
    5. Giáo dục – chìa khóa phá xiềng xích
    Trong lịch sử nhân loại, chưa có một xã hội nào thoát nghèo mà không nhờ đến giáo dục. Giáo dục là con đường duy nhất để một đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó có thể đổi đời.
    Nhưng giáo dục không thể chỉ là những bài giảng khô cứng trong sách vở. Nó phải mở ra cơ hội, phải giúp con người học cách tư duy, cách tự chủ, và cách bảo vệ quyền lợi của mình.
    Một nền giáo dục công bằng, phi tập trung, nơi người học được đặt ở trung tâm – đó chính là chìa khóa để phá vỡ vòng lặp nghèo khó và bất công.



    HNI 27/8: 🌺CHƯƠNG 10 : Đối mặt với nghèo khó và bất công - (Lê Đình Hải) 1. Khởi đầu: Cái bóng của nghèo khó Nghèo khó không chỉ là thiếu thốn về vật chất. Nó là bóng đêm bủa vây tâm trí, là gánh nặng vô hình đè lên từng bước đi của con người. Đói nghèo làm cho một đứa trẻ phải bỏ học để đi làm thuê, làm cho một người mẹ không dám đi bệnh viện khi đau ốm, làm cho một người cha cắn răng giấu nước mắt khi không đủ tiền lo cho gia đình. Nghèo khó còn gieo rắc mặc cảm, khiến nhiều người tin rằng số phận mình đã bị định sẵn, rằng cuộc đời này vốn chẳng dành chỗ cho họ bước ra ánh sáng. Nhưng nghèo khó không phải là một lời nguyền vĩnh viễn. Nó là một trận chiến, và nếu đủ niềm tin, nghị lực, và sự đoàn kết của cộng đồng, con người có thể phá vỡ xiềng xích đó. 2. Bất công – khi luật lệ nghiêng về kẻ mạnh Nếu nghèo khó là cái bóng vật chất, thì bất công là vết thương trong lòng xã hội. Bất công tồn tại khi cơ hội chỉ dành cho một nhóm nhỏ, khi quyền lực và tài sản tập trung vào những bàn tay ít ỏi. Người giàu có thể phạm sai lầm nhưng được tha thứ; kẻ nghèo mắc lỗi nhỏ lại bị trừng phạt nặng nề. Bất công khiến con người mất niềm tin vào công lý, vào tương lai. Nó gieo vào lòng người trẻ một câu hỏi: "Liệu cố gắng có thật sự được đền đáp, hay tất cả đã được sắp đặt sẵn?" Chúng ta đối mặt với nghèo khó, nhưng bất công mới chính là xiềng xích nguy hiểm nhất. Nó khiến những cố gắng bị chôn vùi, khiến những giấc mơ bị bóp nghẹt. 3. Khi cái nghèo và bất công song hành Có lẽ không gì tàn nhẫn hơn việc vừa nghèo vừa chịu bất công. Một người nghèo khi bị oan sai, ít có cơ hội kêu cứu. Một người nghèo khi cần vốn làm ăn, khó có thể được ngân hàng tin tưởng. Một đứa trẻ nghèo có tài năng, nhưng thiếu môi trường công bằng để vươn lên, sẽ dễ dàng bị chôn vùi trong quên lãng. Trong xã hội, nghèo khó và bất công thường liên kết chặt chẽ. Người nghèo ít được tiếp cận với giáo dục chất lượng, ít được hưởng công bằng trong y tế, và tiếng nói của họ thường bị bỏ qua. Chính vì vậy, muốn xóa nghèo, không chỉ cần giúp người dân có cơm ăn áo mặc, mà còn cần thay đổi cấu trúc xã hội để mọi người có cơ hội ngang bằng. 4. Sức mạnh nội tâm – vũ khí chống lại nghèo khó Nhiều người từng thoát nghèo không phải nhờ may mắn, mà nhờ sức mạnh bên trong. Sức mạnh nội tâm được xây dựng từ: Niềm tin rằng mình có thể thay đổi. Tinh thần học hỏi và không ngừng cải thiện bản thân. Ý chí kiên cường trước thất bại. Có người sinh ra trong căn nhà tranh vách đất, nhưng vẫn vươn lên thành bác sĩ, kỹ sư, nhà khoa học. Có người từng lang thang ngoài chợ, nhưng sau này trở thành doanh nhân thành đạt. Điều họ có chung là tinh thần không khuất phục trước nghèo khó. Sức mạnh nội tâm giúp con người đứng vững, dù xã hội có chèn ép, dù bất công có bao vây. 5. Giáo dục – chìa khóa phá xiềng xích Trong lịch sử nhân loại, chưa có một xã hội nào thoát nghèo mà không nhờ đến giáo dục. Giáo dục là con đường duy nhất để một đứa trẻ sinh ra trong nghèo khó có thể đổi đời. Nhưng giáo dục không thể chỉ là những bài giảng khô cứng trong sách vở. Nó phải mở ra cơ hội, phải giúp con người học cách tư duy, cách tự chủ, và cách bảo vệ quyền lợi của mình. Một nền giáo dục công bằng, phi tập trung, nơi người học được đặt ở trung tâm – đó chính là chìa khóa để phá vỡ vòng lặp nghèo khó và bất công.
    Love
    Like
    Haha
    Sad
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Hcoin 26/8: Bài thơ – Chương 10
    Đối mặt với nghèo khó và bất công
    (Lê Đình Hải)
    Trong đêm tối gió lùa khe cửa,
    Bóng người nghèo lặng lẽ co ro,
    Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất,
    Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no.
    Bất công trải dài như sông rộng,
    Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn,
    Một bàn tay còng lưng gánh nặng,
    Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên.

    Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp,
    Đèn vàng soi rực sáng canh khuya,
    Còn dân đen nằm bên vỉa chợ,
    Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya.

    Nghèo khó chẳng là tội lỗi,
    Chỉ là số phận buộc ta đi,
    Nhưng bất công mới là xiềng xích,
    Trói đời người, cướp cả tương tri.

    Ta đã thấy những dòng nước mắt,
    Lăn trong mắt mẹ, mắt cha,
    Đứa trẻ thơ khát sữa,
    Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa.

    Ta đã thấy những kẻ đứng lên,
    Không khuất phục trước đời đen tối,
    Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy,
    Thắp hi vọng cho ngày mới tới.

    Dù cuộc đời đầy gai đầy đá,
    Dù bất công phủ lối nhân gian,
    Một niềm tin, một hồn dũng cảm,
    Sẽ dựng nên chân lý vững vàng.

    Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm,
    Đừng quỳ gối trước quyền và bạc,
    Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi,
    Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng!

    Ngày mai, trong bình minh đỏ rực,
    Khi tiếng người hòa nhịp vang vang,
    Bất công sẽ như băng tan chảy,
    Để đời dân rực sáng huy hoàng.
    Hcoin 26/8: 📕Bài thơ – Chương 10 Đối mặt với nghèo khó và bất công (Lê Đình Hải) Trong đêm tối gió lùa khe cửa, Bóng người nghèo lặng lẽ co ro, Giọt mồ hôi rơi xuống hằn sâu đất, Hạt cơm khô vẫn chẳng đủ cho no. Bất công trải dài như sông rộng, Kẻ quyền cao phủ bóng dân hèn, Một bàn tay còng lưng gánh nặng, Vẫn chưa chạm tới ánh bình yên. Có kẻ giàu xây lầu ngọc tháp, Đèn vàng soi rực sáng canh khuya, Còn dân đen nằm bên vỉa chợ, Tấm thân gầy rét buốt sớm khuya. Nghèo khó chẳng là tội lỗi, Chỉ là số phận buộc ta đi, Nhưng bất công mới là xiềng xích, Trói đời người, cướp cả tương tri. Ta đã thấy những dòng nước mắt, Lăn trong mắt mẹ, mắt cha, Đứa trẻ thơ khát sữa, Nhưng tay cha trắng rỗng, xót xa. Ta đã thấy những kẻ đứng lên, Không khuất phục trước đời đen tối, Ngọn lửa nhỏ từ tim người cháy, Thắp hi vọng cho ngày mới tới. Dù cuộc đời đầy gai đầy đá, Dù bất công phủ lối nhân gian, Một niềm tin, một hồn dũng cảm, Sẽ dựng nên chân lý vững vàng. Hỡi nhân dân! Đừng cam lặng câm, Đừng quỳ gối trước quyền và bạc, Nghèo khó chỉ làm thân thể mỏi, Nhưng tinh thần mãi mãi kiêu hùng! Ngày mai, trong bình minh đỏ rực, Khi tiếng người hòa nhịp vang vang, Bất công sẽ như băng tan chảy, Để đời dân rực sáng huy hoàng.
    Love
    Like
    Haha
    Wow
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 27/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 10:
    “Đối mặt với nghèo khó và bất công”
    Tác giả: Lê Đình Hải
    [Verse 1]
    Có những ngày bàn tay chai sần run run,
    Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng.
    Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo,
    Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời.
    [Pre-Chorus]
    Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy,
    Dù bóng tối phủ kín lối đi về.
    Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố,
    Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương.

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Verse 2]
    Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên,
    Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý.
    Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh,
    Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã.

    [Pre-Chorus]
    Và chính ta – người thắp sáng hy vọng,
    Không còn sống cúi mặt trước bất công.
    Để mai sau con cháu được ngẩng mặt,
    Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.”

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích,
    Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân.

    [Bridge]
    Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài,
    Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai?
    Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng,
    Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta!

    [Chorus – lặp lớn dần]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Outro]
    Hát cho công bằng, hát cho nhân dân,
    Hát cho ngày mai không còn xiềng xích.
    Dẫu nghèo khó, dẫu bất công,
    Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    HNI 27/8: 🎵BÀI HÁT CHƯƠNG 10: “Đối mặt với nghèo khó và bất công” Tác giả: Lê Đình Hải [Verse 1] Có những ngày bàn tay chai sần run run, Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng. Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo, Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời. [Pre-Chorus] Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy, Dù bóng tối phủ kín lối đi về. Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố, Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương. [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Verse 2] Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên, Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý. Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh, Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã. [Pre-Chorus] Và chính ta – người thắp sáng hy vọng, Không còn sống cúi mặt trước bất công. Để mai sau con cháu được ngẩng mặt, Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.” [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích, Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân. [Bridge] Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài, Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai? Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng, Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta! [Chorus – lặp lớn dần] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Outro] Hát cho công bằng, hát cho nhân dân, Hát cho ngày mai không còn xiềng xích. Dẫu nghèo khó, dẫu bất công, Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    Love
    Like
    Sad
    8
    0 Bình luận 0 Chia sẽ