• HNI 27-8
    Bài Thơ Chương 29: Ngọn Đèn Chính Trị

    Chính trị là chiếc đèn soi,

    Sáng thì dân chúng một lời tin theo.

    Tối thì gian dối bủa vây,

    Lòng dân tan nát, buồn đau khôn cùng.

    Ánh sáng là luật công minh,

    Quan trên liêm chính, dân tình yên vui.

    Bóng tối là kẻ tham lam,

    Vơ vàng bỏ túi, mặc dân lầm than.

    Chính trị sáng – niềm hy vọng,

    Xây dựng xã hội an lành.

    Chính trị tối – gieo sợ hãi,

    Dập tắt ngọn lửa niềm tin.

    Một lời nói thật từ quan,

    Ấm hơn ngàn vạn lời thề dối trá.

    Một hành động vì dân,

    Sáng hơn trăm tượng đài vô nghĩa.

    Khi lãnh đạo sống giản đơn,

    Nhân dân cảm thấy gần gũi.

    Khi quyền lực hóa ngai vàng,

    Dân trở thành kẻ xa lạ.

    Chính trị sáng – đoàn kết,

    Dân chủ cùng góp sức xây đời.

    Chính trị tối – chia rẽ,

    Lợi ích nhóm giẫm đạp nhân tâm.

    Ngọn đèn sáng giữ công lý,

    Dẫn nhân loại tới bình minh.

    Bóng tối trói xiềng tự do,

    Cản đường tiến bộ của người.

    Hãy chọn ánh sáng muôn đời,

    Để chính trị mãi là vì dân.
    HNI 27-8 🌸 Bài Thơ Chương 29: Ngọn Đèn Chính Trị Chính trị là chiếc đèn soi, Sáng thì dân chúng một lời tin theo. Tối thì gian dối bủa vây, Lòng dân tan nát, buồn đau khôn cùng. Ánh sáng là luật công minh, Quan trên liêm chính, dân tình yên vui. Bóng tối là kẻ tham lam, Vơ vàng bỏ túi, mặc dân lầm than. Chính trị sáng – niềm hy vọng, Xây dựng xã hội an lành. Chính trị tối – gieo sợ hãi, Dập tắt ngọn lửa niềm tin. Một lời nói thật từ quan, Ấm hơn ngàn vạn lời thề dối trá. Một hành động vì dân, Sáng hơn trăm tượng đài vô nghĩa. Khi lãnh đạo sống giản đơn, Nhân dân cảm thấy gần gũi. Khi quyền lực hóa ngai vàng, Dân trở thành kẻ xa lạ. Chính trị sáng – đoàn kết, Dân chủ cùng góp sức xây đời. Chính trị tối – chia rẽ, Lợi ích nhóm giẫm đạp nhân tâm. Ngọn đèn sáng giữ công lý, Dẫn nhân loại tới bình minh. Bóng tối trói xiềng tự do, Cản đường tiến bộ của người. Hãy chọn ánh sáng muôn đời, Để chính trị mãi là vì dân.
    Love
    Like
    Wow
    12
    4 Comments 0 Shares
  • HNI 27 /8:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
    Ngòi bút chữa lành
    Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
    Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
    Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
    Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
    Ở H.School, người ta bảo:
    Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
    Không cần viết hay
    Không cần câu cú tròn trịa
    Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.

    II
    Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
    Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
    Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
    “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
    Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
    Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.

    III
    Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
    Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
    Không ai phán xét
    Không ai so sánh ai đau hơn ai
    Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
    Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.

    IV
    Viết – không phải để quên đi
    Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
    Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
    Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
    Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
    Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.

    V
    Có em từng muốn biến mất
    Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
    Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
    Vết thương tìm thấy con đường lành lại
    Không phải qua thuốc men
    Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
    Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.

    VI
    Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
    Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
    Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
    Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
    Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
    Mà không bỏ chạy.

    VII
    Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
    Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
    Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
    Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
    Từ viết để khóc
    Chúng tôi viết để cười
    Từ viết để sống sót
    Chúng tôi viết để sống thật.

    VIII
    Một ngày, em nhận ra:
    Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
    Người đọc những trang em viết
    Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
    Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
    Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.

    IX
    Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
    Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
    Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
    Học rằng, dù bầu trời có sập
    Chỉ cần còn một ngòi bút
    Ta vẫn còn con đường trở về chính mình.

    X
    Hôm nay, tôi viết những dòng này
    Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng
    Mà là một người kể chuyện
    Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng
    Người biết, chỉ cần ta viết
    Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình
    Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
    HNI 27 /8: BÀI THƠ CHƯƠNG 38: 📙Ngòi bút chữa lành Có những đêm ta ôm lấy bóng mình Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm. Ở H.School, người ta bảo: Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy Không cần viết hay Không cần câu cú tròn trịa Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình. II Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối: “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…” Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy. III Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát Không ai phán xét Không ai so sánh ai đau hơn ai Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy. IV Viết – không phải để quên đi Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường. V Có em từng muốn biến mất Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy Vết thương tìm thấy con đường lành lại Không phải qua thuốc men Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt. VI Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí Dạy cách nhìn vào nỗi sợ Mà không bỏ chạy. VII Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm Về cơn mưa tưới mát mùa hạ Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố Từ viết để khóc Chúng tôi viết để cười Từ viết để sống sót Chúng tôi viết để sống thật. VIII Một ngày, em nhận ra: Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác Người đọc những trang em viết Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.” Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại. IX Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ Học cách nắm tay nhau qua trang giấy Học rằng, dù bầu trời có sập Chỉ cần còn một ngòi bút Ta vẫn còn con đường trở về chính mình. X Hôm nay, tôi viết những dòng này Không còn là một đứa trẻ bị quá khứ đè nặng Mà là một người kể chuyện Người tin vào sức mạnh của mực đen trên nền giấy trắng Người biết, chỉ cần ta viết Ta đang thắp lửa, sưởi ấm trái tim mình Và một ngày nào đó, sưởi ấm cả thế giới.
    Love
    Wow
    Like
    13
    3 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8
    Chương 29: Chính Trị Ánh Sáng – Chính Trị Bóng Tối

    MỞ ĐẦU: CHÍNH TRỊ – NGỌN ĐÈN HAY BÓNG TỐI

    Chính trị là chiếc la bàn định hướng xã hội. Khi chính trị minh bạch, công bằng, vì dân, nó trở thành ngọn đèn ánh sáng soi đường phát triển. Nhưng khi chính trị bị tha hóa, đầy tham nhũng, áp bức, nó biến thành bóng tối kìm hãm dân tộc, nuốt chửng niềm tin nhân dân.

    Trong lịch sử, ta thấy rõ: chính trị ánh sáng giúp xã hội tiến lên, còn chính trị bóng tối kéo lùi văn minh. Chương này bàn về hai mặt ấy, để nhận diện con đường đúng.

    PHẦN I: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – BẢN CHẤT VÀ VAI TRÒ
    1.1. Chính trị ánh sáng

    Là chính trị minh bạch, đặt lợi ích nhân dân lên trên.

    Là nơi lãnh đạo là “người phục vụ”, chứ không phải “ông chủ”.

    Quyền lực được kiểm soát, quyền con người được tôn trọng.

    1.2. Chính trị bóng tối

    Lạm quyền, tham nhũng, đàn áp, nói một đằng làm một nẻo.

    Quyền lực không minh bạch, nhân dân bị coi thường.

    Sợ hãi thay thế niềm tin.

    1.3. Vai trò chính trị

    Chính trị không trung lập. Nó hoặc dẫn dắt xã hội tiến bộ, hoặc đẩy xã hội vào khủng hoảng.

    PHẦN II: CHÍNH TRỊ ÁNH SÁNG – HÌNH MẪU LÝ TƯỞNG
    2.1. Minh bạch và pháp quyền

    Luật áp dụng cho tất cả, không ngoại lệ.

    Mọi quyết định công khai, có giám sát độc lập.

    2.2. Lãnh đạo phục vụ

    Người cầm quyền sống giản dị, gần dân.

    Quyền lực được coi là trách nhiệm, không phải đặc quyền.

    2.3. Tham gia của nhân dân

    Nhân dân có quyền bầu chọn, giám sát, phản biện.

    Người dân không chỉ là người chịu luật, mà là đồng kiến tạo luật.

    2.4. Chính trị ánh sáng và phát triển

    Xã hội có chính trị ánh sáng thường bền vững, ổn định, công bằng, sáng tạo.

    PHẦN III: CHÍNH TRỊ BÓNG TỐI – KHI QUYỀN LỰC BỊ THA HÓA
    3.1. Tham nhũng và đặc quyền

    Quyền lực bị lợi dụng để vơ vét.

    Quan hệ – tiền bạc – phe cánh thay thế năng lực.

    3.2. Đàn áp và sợ hãi

    Người dân bị buộc im lặng.

    Bất đồng bị trấn áp, xã hội ngột ngạt.

    3.3. Hệ lụy lâu dài

    Niềm tin nhân dân bị xói mòn.

    Kinh tế trì trệ, nhân tài rời bỏ.

    Xã hội chia rẽ, đạo đức xuống cấp.

    PHẦN IV: LÀM SAO ĐỂ GIỮ CHÍNH TRỊ TRONG ÁNH SÁNG?
    4.1. Cơ chế kiểm soát quyền lực

    Tam quyền phân lập, báo chí tự do, tòa án độc lập.

    Xã hội dân sự mạnh để giám sát quyền lực.

    4.2. Giáo dục công dân

    Người dân hiểu quyền và trách nhiệm của mình.
    HNI 27-8 📖 Chương 29: Chính Trị Ánh Sáng – Chính Trị Bóng Tối MỞ ĐẦU: CHÍNH TRỊ – NGỌN ĐÈN HAY BÓNG TỐI Chính trị là chiếc la bàn định hướng xã hội. Khi chính trị minh bạch, công bằng, vì dân, nó trở thành ngọn đèn ánh sáng soi đường phát triển. Nhưng khi chính trị bị tha hóa, đầy tham nhũng, áp bức, nó biến thành bóng tối kìm hãm dân tộc, nuốt chửng niềm tin nhân dân. Trong lịch sử, ta thấy rõ: chính trị ánh sáng giúp xã hội tiến lên, còn chính trị bóng tối kéo lùi văn minh. Chương này bàn về hai mặt ấy, để nhận diện con đường đúng. PHẦN I: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – BẢN CHẤT VÀ VAI TRÒ 1.1. Chính trị ánh sáng Là chính trị minh bạch, đặt lợi ích nhân dân lên trên. Là nơi lãnh đạo là “người phục vụ”, chứ không phải “ông chủ”. Quyền lực được kiểm soát, quyền con người được tôn trọng. 1.2. Chính trị bóng tối Lạm quyền, tham nhũng, đàn áp, nói một đằng làm một nẻo. Quyền lực không minh bạch, nhân dân bị coi thường. Sợ hãi thay thế niềm tin. 1.3. Vai trò chính trị Chính trị không trung lập. Nó hoặc dẫn dắt xã hội tiến bộ, hoặc đẩy xã hội vào khủng hoảng. PHẦN II: CHÍNH TRỊ ÁNH SÁNG – HÌNH MẪU LÝ TƯỞNG 2.1. Minh bạch và pháp quyền Luật áp dụng cho tất cả, không ngoại lệ. Mọi quyết định công khai, có giám sát độc lập. 2.2. Lãnh đạo phục vụ Người cầm quyền sống giản dị, gần dân. Quyền lực được coi là trách nhiệm, không phải đặc quyền. 2.3. Tham gia của nhân dân Nhân dân có quyền bầu chọn, giám sát, phản biện. Người dân không chỉ là người chịu luật, mà là đồng kiến tạo luật. 2.4. Chính trị ánh sáng và phát triển Xã hội có chính trị ánh sáng thường bền vững, ổn định, công bằng, sáng tạo. PHẦN III: CHÍNH TRỊ BÓNG TỐI – KHI QUYỀN LỰC BỊ THA HÓA 3.1. Tham nhũng và đặc quyền Quyền lực bị lợi dụng để vơ vét. Quan hệ – tiền bạc – phe cánh thay thế năng lực. 3.2. Đàn áp và sợ hãi Người dân bị buộc im lặng. Bất đồng bị trấn áp, xã hội ngột ngạt. 3.3. Hệ lụy lâu dài Niềm tin nhân dân bị xói mòn. Kinh tế trì trệ, nhân tài rời bỏ. Xã hội chia rẽ, đạo đức xuống cấp. PHẦN IV: LÀM SAO ĐỂ GIỮ CHÍNH TRỊ TRONG ÁNH SÁNG? 4.1. Cơ chế kiểm soát quyền lực Tam quyền phân lập, báo chí tự do, tòa án độc lập. Xã hội dân sự mạnh để giám sát quyền lực. 4.2. Giáo dục công dân Người dân hiểu quyền và trách nhiệm của mình.
    Love
    Like
    11
    4 Comments 0 Shares
  • HNI 27/8:
    CHƯƠNG 31 – Làm từ thiện – góp gạo – chia thức ăn theo phong cách sách trắng thực tiễn, vừa có chiều sâu xã hội, vừa gần gũi với hành trình của các mẹ bỉm sữa & nội trợ.
    CHƯƠNG 31: Làm từ thiện – góp gạo – chia thức ăn
    Trong cuộc sống hiện đại, đôi khi một bát cơm, một nắm gạo hay một phần thức ăn thừa từ gia đình nhỏ có thể trở thành ánh sáng hy vọng cho những người kém may mắn. Với các mẹ bỉm sữa và nội trợ, “từ thiện” không nhất thiết phải bắt đầu bằng tiền bạc lớn lao, mà chính từ những điều giản dị nhất trong căn bếp.
    1. Vì sao mẹ bỉm là hạt nhân của từ thiện cộng đồng?
    Người giữ bếp – giữ lửa: Bữa cơm gia đình là nơi mẹ luôn quản lý, vì vậy mẹ cũng dễ dàng chia sẻ phần ăn, nguyên liệu, hay thức ăn dư để gửi đến người cần.
    Sợi dây kết nối tình thương: Người mẹ thấu cảm hơn ai hết với nỗi khó khăn của người khác, đặc biệt là trẻ em, người già, người bệnh.
    Khả năng tổ chức tự nhiên: Mẹ có thể huy động các bà mẹ khác trong xóm, trong nhóm online, tạo thành mạng lưới “bếp tình thương” tự phát nhưng đầy sức mạnh.
    2. Mô hình “Một nắm gạo – Một nụ cười”
    Một sáng kiến khởi nghiệp xã hội đơn giản:
    Mỗi gia đình dành ra 1 nắm gạo mỗi ngày → Gom lại thành “Hũ gạo DAO” trong cộng đồng.
    Mỗi tuần/lần: dùng số gạo này nấu cơm, nấu cháo cho trẻ em khó khăn, người bệnh, người già neo đơn.
    Tích hợp công nghệ: dùng Hcoin Family DAO để ghi nhận đóng góp, minh bạch ai góp bao nhiêu, và tạo niềm tin trong cộng đồng.
    3. Khởi nghiệp từ lòng thiện – Tạo giá trị kép
    Giá trị tinh thần: Giúp mẹ tìm thấy niềm vui, bớt cô đơn sau sinh, và dạy con bằng hành động về sự sẻ chia.
    Giá trị xã hội: Xây dựng cộng đồng gắn kết, giảm khoảng cách giàu nghèo.
    Giá trị kinh tế: Từ những mô hình “bếp thiện nguyện”, có thể phát triển thành chuỗi nhà bếp DAO, vừa nấu cơm từ thiện, vừa nhận đặt bữa ăn giá rẻ, tạo thu nhập bền vững.
    4. Kết nối từ thiện với hệ sinh thái Web∞
    Chợ Mẹ DAO: Mẹ có thể trao đổi nguyên liệu dư thừa (rau, gạo, đồ khô…) để làm từ thiện.
    Quỹ 0 Đồng Khởi Nghiệp: Một phần quỹ có thể hỗ trợ các bếp tình thương hoạt động đều đặn.
    Web∞ – Nhật ký thiện nguyện: Mỗi hành động giúp đỡ đều được ghi nhận, không chỉ để minh bạch, mà còn là “tài sản tinh thần” của mỗi gia đình.
    HNI 27/8: CHƯƠNG 31 – Làm từ thiện – góp gạo – chia thức ăn theo phong cách sách trắng thực tiễn, vừa có chiều sâu xã hội, vừa gần gũi với hành trình của các mẹ bỉm sữa & nội trợ. CHƯƠNG 31: Làm từ thiện – góp gạo – chia thức ăn Trong cuộc sống hiện đại, đôi khi một bát cơm, một nắm gạo hay một phần thức ăn thừa từ gia đình nhỏ có thể trở thành ánh sáng hy vọng cho những người kém may mắn. Với các mẹ bỉm sữa và nội trợ, “từ thiện” không nhất thiết phải bắt đầu bằng tiền bạc lớn lao, mà chính từ những điều giản dị nhất trong căn bếp. 1. Vì sao mẹ bỉm là hạt nhân của từ thiện cộng đồng? Người giữ bếp – giữ lửa: Bữa cơm gia đình là nơi mẹ luôn quản lý, vì vậy mẹ cũng dễ dàng chia sẻ phần ăn, nguyên liệu, hay thức ăn dư để gửi đến người cần. Sợi dây kết nối tình thương: Người mẹ thấu cảm hơn ai hết với nỗi khó khăn của người khác, đặc biệt là trẻ em, người già, người bệnh. Khả năng tổ chức tự nhiên: Mẹ có thể huy động các bà mẹ khác trong xóm, trong nhóm online, tạo thành mạng lưới “bếp tình thương” tự phát nhưng đầy sức mạnh. 2. Mô hình “Một nắm gạo – Một nụ cười” Một sáng kiến khởi nghiệp xã hội đơn giản: Mỗi gia đình dành ra 1 nắm gạo mỗi ngày → Gom lại thành “Hũ gạo DAO” trong cộng đồng. Mỗi tuần/lần: dùng số gạo này nấu cơm, nấu cháo cho trẻ em khó khăn, người bệnh, người già neo đơn. Tích hợp công nghệ: dùng Hcoin Family DAO để ghi nhận đóng góp, minh bạch ai góp bao nhiêu, và tạo niềm tin trong cộng đồng. 3. Khởi nghiệp từ lòng thiện – Tạo giá trị kép Giá trị tinh thần: Giúp mẹ tìm thấy niềm vui, bớt cô đơn sau sinh, và dạy con bằng hành động về sự sẻ chia. Giá trị xã hội: Xây dựng cộng đồng gắn kết, giảm khoảng cách giàu nghèo. Giá trị kinh tế: Từ những mô hình “bếp thiện nguyện”, có thể phát triển thành chuỗi nhà bếp DAO, vừa nấu cơm từ thiện, vừa nhận đặt bữa ăn giá rẻ, tạo thu nhập bền vững. 4. Kết nối từ thiện với hệ sinh thái Web∞ Chợ Mẹ DAO: Mẹ có thể trao đổi nguyên liệu dư thừa (rau, gạo, đồ khô…) để làm từ thiện. Quỹ 0 Đồng Khởi Nghiệp: Một phần quỹ có thể hỗ trợ các bếp tình thương hoạt động đều đặn. Web∞ – Nhật ký thiện nguyện: Mỗi hành động giúp đỡ đều được ghi nhận, không chỉ để minh bạch, mà còn là “tài sản tinh thần” của mỗi gia đình.
    Love
    Like
    Wow
    14
    7 Comments 0 Shares
  • HNI 27/8: BÀI HÁT CHƯƠNG 10:
    “Đối mặt với nghèo khó và bất công”
    Tác giả: Lê Đình Hải
    [Verse 1]
    Có những ngày bàn tay chai sần run run,
    Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng.
    Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo,
    Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời.
    [Pre-Chorus]
    Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy,
    Dù bóng tối phủ kín lối đi về.
    Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố,
    Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương.

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Verse 2]
    Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên,
    Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý.
    Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh,
    Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã.

    [Pre-Chorus]
    Và chính ta – người thắp sáng hy vọng,
    Không còn sống cúi mặt trước bất công.
    Để mai sau con cháu được ngẩng mặt,
    Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.”

    [Chorus]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích,
    Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân.

    [Bridge]
    Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài,
    Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai?
    Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng,
    Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta!

    [Chorus – lặp lớn dần]
    Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu,
    Đối mặt bất công, ta càng đứng cao.
    Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá,
    Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân.

    [Outro]
    Hát cho công bằng, hát cho nhân dân,
    Hát cho ngày mai không còn xiềng xích.
    Dẫu nghèo khó, dẫu bất công,
    Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    HNI 27/8: 🎵BÀI HÁT CHƯƠNG 10: “Đối mặt với nghèo khó và bất công” Tác giả: Lê Đình Hải [Verse 1] Có những ngày bàn tay chai sần run run, Đêm trắng dài, ánh mắt mỏi mòn vô vọng. Giấc mơ bé nhỏ chôn vùi trong cơm áo, Tiếng thở dài nặng hơn cả số phận đời. [Pre-Chorus] Nhưng con tim này chẳng bao giờ ngừng cháy, Dù bóng tối phủ kín lối đi về. Ta đứng thẳng giữa phong ba giông tố, Không khuất phục, dẫu ngực tràn vết thương. [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Verse 2] Có tiếng kêu từ những phận đời bị lãng quên, Có giọt máu rơi trên đường tìm công lý. Nhưng bàn tay nối bàn tay thành sức mạnh, Một dân tộc chẳng bao giờ chịu gục ngã. [Pre-Chorus] Và chính ta – người thắp sáng hy vọng, Không còn sống cúi mặt trước bất công. Để mai sau con cháu được ngẩng mặt, Kể lại rằng: “Họ đã không bỏ cuộc.” [Chorus] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn gió cuốn tan mọi xiềng xích, Hát lên tự do, hát lên tiếng nhân dân. [Bridge] Nếu không ai cất tiếng, bóng tối sẽ còn dài, Nếu không ai đứng dậy, ai đem lại ngày mai? Dù nghìn lần gục ngã, ta vẫn tin vào ánh sáng, Một ngày công bằng sẽ gọi tên chúng ta! [Chorus – lặp lớn dần] Đối mặt nghèo khó, ta không cúi đầu, Đối mặt bất công, ta càng đứng cao. Như ngọn lửa cháy trong màn đêm lạnh giá, Hát lên tự do, hát lên khát vọng người dân. [Outro] Hát cho công bằng, hát cho nhân dân, Hát cho ngày mai không còn xiềng xích. Dẫu nghèo khó, dẫu bất công, Ta vẫn hiên ngang – ta vẫn làm Người.
    Love
    Like
    8
    14 Comments 0 Shares
  • HNI 27/8:
    CHƯƠNG 21 – Trách Nhiệm Người Viết Lịch Sử Mới theo tinh thần sách trắng – triết lý – định hướng xã hội Web3 và Đạo Trời.
    CHƯƠNG 21: Trách Nhiệm Người Viết Lịch Sử Mới
    Lịch sử của nhân loại chưa bao giờ chỉ được viết bởi các triều đại hay những kẻ cầm quyền. Lịch sử thật sự được viết bởi những con người dám sống thuận Đạo, thuận Dân, gieo hạt giống đạo lý và xây dựng những nền móng bền vững cho thế hệ mai sau. Trong kỷ nguyên Web3, khi công nghệ blockchain và DAO mở ra một mô hình quản trị mới, trách nhiệm của người viết lịch sử mới trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
    1. Lịch sử không chỉ là quá khứ, mà là tương lai đang được viết
    Người ta thường nghĩ lịch sử là những gì đã xảy ra. Nhưng sự thật, lịch sử chính là dòng chảy của những quyết định hôm nay, được ghi lại để định hình ngày mai. Mỗi tư tưởng, mỗi hành động của chúng ta đều đang viết nên những dòng sử mới. Nếu thế kỷ trước lịch sử được ghi bằng chiến tranh, quyền lực và lợi nhuận, thì kỷ nguyên mới đòi hỏi lịch sử phải được viết bằng Đạo Trời – Lòng Dân – và Công Nghệ Minh Bạch.
    2. Ai là người viết lịch sử mới?
    Không còn giới hạn trong tay các đế chế hay chính phủ, “người viết lịch sử mới” chính là:
    Tri thức: Những người hiểu biết, dám đưa ra triết lý và giải pháp cho cộng đồng.
    Doanh nhân và nhà sáng tạo: Người biến tư tưởng thành hệ sinh thái sống động, sản phẩm hữu ích, nền kinh tế bền vững.
    Chính trị gia đạo lý: Người lãnh đạo không vì quyền lực, mà vì phụng sự và gìn giữ sự cân bằng Trời – Dân.
    Cộng đồng tỉnh thức: Mỗi người dân, bằng sự lựa chọn công bằng, minh bạch, đang góp phần viết nên hiến pháp mới của nhân loại.
    Trong kỷ nguyên Đạo Trời, viết lịch sử không còn là công việc của một số ít, mà là trách nhiệm chung của toàn thể nhân loại.
    3. Trách nhiệm cốt lõi của “người viết lịch sử”
    Ghi lại sự thật: Không tô vẽ, không che giấu, để hậu thế học được cả bài học đau thương lẫn thành tựu rực rỡ.
    Định hình giá trị: Đưa ra chuẩn mực đạo đức để ngăn lịch sử tái diễn vòng lặp bạo tàn, bất công.
    Tạo nên công nghệ minh bạch: Ứng dụng blockchain, DAO, và Web3 như một “cuốn sử không thể xóa” của nhân loại.
    HNI 27/8: CHƯƠNG 21 – Trách Nhiệm Người Viết Lịch Sử Mới theo tinh thần sách trắng – triết lý – định hướng xã hội Web3 và Đạo Trời. CHƯƠNG 21: Trách Nhiệm Người Viết Lịch Sử Mới Lịch sử của nhân loại chưa bao giờ chỉ được viết bởi các triều đại hay những kẻ cầm quyền. Lịch sử thật sự được viết bởi những con người dám sống thuận Đạo, thuận Dân, gieo hạt giống đạo lý và xây dựng những nền móng bền vững cho thế hệ mai sau. Trong kỷ nguyên Web3, khi công nghệ blockchain và DAO mở ra một mô hình quản trị mới, trách nhiệm của người viết lịch sử mới trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. 1. Lịch sử không chỉ là quá khứ, mà là tương lai đang được viết Người ta thường nghĩ lịch sử là những gì đã xảy ra. Nhưng sự thật, lịch sử chính là dòng chảy của những quyết định hôm nay, được ghi lại để định hình ngày mai. Mỗi tư tưởng, mỗi hành động của chúng ta đều đang viết nên những dòng sử mới. Nếu thế kỷ trước lịch sử được ghi bằng chiến tranh, quyền lực và lợi nhuận, thì kỷ nguyên mới đòi hỏi lịch sử phải được viết bằng Đạo Trời – Lòng Dân – và Công Nghệ Minh Bạch. 2. Ai là người viết lịch sử mới? Không còn giới hạn trong tay các đế chế hay chính phủ, “người viết lịch sử mới” chính là: Tri thức: Những người hiểu biết, dám đưa ra triết lý và giải pháp cho cộng đồng. Doanh nhân và nhà sáng tạo: Người biến tư tưởng thành hệ sinh thái sống động, sản phẩm hữu ích, nền kinh tế bền vững. Chính trị gia đạo lý: Người lãnh đạo không vì quyền lực, mà vì phụng sự và gìn giữ sự cân bằng Trời – Dân. Cộng đồng tỉnh thức: Mỗi người dân, bằng sự lựa chọn công bằng, minh bạch, đang góp phần viết nên hiến pháp mới của nhân loại. Trong kỷ nguyên Đạo Trời, viết lịch sử không còn là công việc của một số ít, mà là trách nhiệm chung của toàn thể nhân loại. 3. Trách nhiệm cốt lõi của “người viết lịch sử” Ghi lại sự thật: Không tô vẽ, không che giấu, để hậu thế học được cả bài học đau thương lẫn thành tựu rực rỡ. Định hình giá trị: Đưa ra chuẩn mực đạo đức để ngăn lịch sử tái diễn vòng lặp bạo tàn, bất công. Tạo nên công nghệ minh bạch: Ứng dụng blockchain, DAO, và Web3 như một “cuốn sử không thể xóa” của nhân loại.
    Love
    Like
    8
    2 Comments 0 Shares
  • HNI 27 /8:
    BÀI THƠ CHƯƠNG 38:
    Ngòi bút chữa lành
    Có những đêm ta ôm lấy bóng mình
    Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé
    Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh
    Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm.
    Ở H.School, người ta bảo:
    Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy
    Không cần viết hay
    Không cần câu cú tròn trịa
    Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình.

    II
    Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng
    Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá
    Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối:
    “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…”
    Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm
    Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy.

    III
    Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng
    Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát
    Không ai phán xét
    Không ai so sánh ai đau hơn ai
    Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa
    Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy.

    IV
    Viết – không phải để quên đi
    Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng
    Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị
    Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống
    Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết
    Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường.

    V
    Có em từng muốn biến mất
    Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống
    Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy
    Vết thương tìm thấy con đường lành lại
    Không phải qua thuốc men
    Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ
    Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt.

    VI
    Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo
    Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn
    Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền
    Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí
    Dạy cách nhìn vào nỗi sợ
    Mà không bỏ chạy.

    VII
    Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh
    Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm
    Về cơn mưa tưới mát mùa hạ
    Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố
    Từ viết để khóc
    Chúng tôi viết để cười
    Từ viết để sống sót
    Chúng tôi viết để sống thật.

    VIII
    Một ngày, em nhận ra:
    Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác
    Người đọc những trang em viết
    Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.”
    Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người
    Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại.

    IX
    Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn
    Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ
    Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
    HNI 27 /8: BÀI THƠ CHƯƠNG 38: 📙Ngòi bút chữa lành Có những đêm ta ôm lấy bóng mình Như ôm một vết thương chưa đặt tên từ thuở bé Tiếng cười ngoài kia hóa thành tiếng gió lạnh Và bàn tay run run không tìm được ai để nắm. Ở H.School, người ta bảo: Hãy đặt nỗi đau của em xuống trang giấy Không cần viết hay Không cần câu cú tròn trịa Chỉ cần trung thực với nhịp tim của chính mình. II Ngày đầu tiên, em ngồi trước tờ giấy trắng Mắt em đỏ hoe, lòng em nặng như đá Ngòi bút trượt chậm, như kẻ dò đường trong bóng tối: “Con vẫn nhớ buổi sáng mẹ bỏ đi…” Câu chữ đầu tiên rơi xuống như giọt máu ấm Và từ đó, nước mắt bắt đầu tìm được lối chảy. III Chúng tôi – những kẻ tưởng như chỉ biết im lặng Ngồi thành vòng tròn, đọc cho nhau nghe những mảnh đời rách nát Không ai phán xét Không ai so sánh ai đau hơn ai Mỗi tiếng nấc vang lên, như một phép gõ cửa Để linh hồn người khác bước vào, và ôm lấy. IV Viết – không phải để quên đi Mà để gọi đúng tên bóng tối trong lòng Khi đã có tên, nó không còn quyền thống trị Khi được viết ra, nó hóa thành hạt giống Cắm rễ trong mảnh đất hiểu biết Và từ đó, nảy mầm thành một loài hoa kiên cường. V Có em từng muốn biến mất Có em từng tự cắt vào da để cảm nhận mình còn sống Giờ đây, mỗi khi bút chạm giấy Vết thương tìm thấy con đường lành lại Không phải qua thuốc men Mà qua từng trang nhật ký, từng bài thơ Như phép màu được viết bằng mực và nước mắt. VI Thầy cô ở H.School không dạy chúng tôi viết câu văn hoàn hảo Mà dạy cách viết để giữ mình nguyên vẹn Dạy cách biến câu chữ thành chiếc thuyền Đưa ta vượt qua biển đêm tâm trí Dạy cách nhìn vào nỗi sợ Mà không bỏ chạy. VII Chúng tôi bắt đầu viết về bình minh Về tiếng chim và mùi cà phê buổi sớm Về cơn mưa tưới mát mùa hạ Về vòng tay đã từng ôm ta qua một ngày bão tố Từ viết để khóc Chúng tôi viết để cười Từ viết để sống sót Chúng tôi viết để sống thật. VIII Một ngày, em nhận ra: Nỗi đau của mình đã trở thành ngọn đèn cho người khác Người đọc những trang em viết Thì thầm: “Cảm ơn, vì nhờ em mà tôi biết mình không đơn độc.” Và thế là, viết không chỉ chữa lành cho một người Mà chữa lành cho cả một vòng tay nhân loại. IX Ở H.School, chúng tôi không chỉ học văn Chúng tôi học cách yêu bản thân qua từng câu chữ Học cách nắm tay nhau qua trang giấy
    Love
    Like
    Wow
    10
    2 Comments 0 Shares
  • HNI 27-8 - B9.
    CHƯƠNG 22: VĂN MINH LÀ ÁNH SÁNG, MAN RỢ LÀ BÓNG TỐI

    MỞ ĐẦU: VĂN MINH VÀ MAN RỢ – HAI MẶT CỦA LỊCH SỬ

    Lịch sử loài người là cuộc hành trình dài đầy thăng trầm. Có những giai đoạn rực rỡ ánh sáng văn minh: con người biết sáng tạo nghệ thuật, phát minh khoa học, xây dựng luật pháp, gieo hạt giống tình thương. Nhưng cũng có những giai đoạn chìm trong bóng tối man rợ: chiến tranh, nô lệ, diệt chủng, hủy diệt môi trường.

    Văn minh chính là ánh sáng đưa nhân loại tiến về phía trước. Man rợ là bóng tối kéo nhân loại tụt lùi. Hai mặt ấy luôn song hành trong lịch sử và vẫn tiếp tục tồn tại ngay trong thời đại hiện nay.

    PHẦN I: KHÁI NIỆM VĂN MINH VÀ MAN RỢ
    1.1. Văn minh là gì?

    Văn minh không chỉ là kỹ thuật hay thành tựu vật chất, mà là sự phát triển toàn diện về tri thức, đạo đức, pháp luật, nghệ thuật và nhân văn.

    Văn minh thể hiện ở sự tôn trọng con người, bảo vệ sự sống, xây dựng cộng đồng hòa hợp.

    1.2. Man rợ là gì?

    Man rợ không đơn thuần là lạc hậu, mà là sự tàn bạo, thiếu đạo đức, hủy hoại nhân tính.

    Man rợ hiện diện khi con người chà đạp lên công lý, tự do, và phẩm giá.

    1.3. Ánh sáng và bóng tối trong tiến trình lịch sử

    Mỗi khi ánh sáng văn minh lóe lên, nó đưa xã hội đến một nấc thang mới.

    Nhưng bóng tối man rợ luôn rình rập, kéo con người trở lại bạo lực và hỗn loạn.

    PHẦN II: VĂN MINH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI
    2.1. Các nền văn minh cổ đại

    Ai Cập, Lưỡng Hà, Ấn Độ, Trung Hoa: nơi chữ viết, tôn giáo, luật lệ hình thành.

    Hy Lạp và La Mã: nơi triết học, dân chủ, và pháp luật nảy mầm.

    2.2. Thời kỳ Phục Hưng

    Sau bóng tối Trung cổ, ánh sáng tri thức và nghệ thuật bùng nổ, khai mở kỷ nguyên khoa học và nhân văn.

    2.3. Thời kỳ Khai sáng và Cách mạng công nghiệp

    Tri thức khoa học, tự do dân chủ, công nghệ mới đưa nhân loại tiến xa, làm bừng sáng cả thế giới.

    PHẦN III: MAN RỢ – BÓNG TỐI CỦA NHÂN LOẠI
    3.1. Chiến tranh và xâm lược

    Lịch sử loài người nhuốm máu bởi những cuộc chém giết, diệt chủng, và hủy diệt.

    3.2. Nô lệ và áp bức

    Hàng triệu người bị coi là công cụ, bị tước đoạt tự do và nhân phẩm. Đây là hình ảnh rõ nét của bóng tối man rợ.

    3.3. Tôn giáo cực đoan và kỳ thị

    Khi tôn giáo hoặc ý thức hệ bị lợi dụng để gây chia rẽ, đàn áp, thì ánh sáng biến thành bóng tối.

    3.4. Man rợ trong thời đại hiện đại
    HNI 27-8 - B9. 📖 CHƯƠNG 22: VĂN MINH LÀ ÁNH SÁNG, MAN RỢ LÀ BÓNG TỐI MỞ ĐẦU: VĂN MINH VÀ MAN RỢ – HAI MẶT CỦA LỊCH SỬ Lịch sử loài người là cuộc hành trình dài đầy thăng trầm. Có những giai đoạn rực rỡ ánh sáng văn minh: con người biết sáng tạo nghệ thuật, phát minh khoa học, xây dựng luật pháp, gieo hạt giống tình thương. Nhưng cũng có những giai đoạn chìm trong bóng tối man rợ: chiến tranh, nô lệ, diệt chủng, hủy diệt môi trường. Văn minh chính là ánh sáng đưa nhân loại tiến về phía trước. Man rợ là bóng tối kéo nhân loại tụt lùi. Hai mặt ấy luôn song hành trong lịch sử và vẫn tiếp tục tồn tại ngay trong thời đại hiện nay. PHẦN I: KHÁI NIỆM VĂN MINH VÀ MAN RỢ 1.1. Văn minh là gì? Văn minh không chỉ là kỹ thuật hay thành tựu vật chất, mà là sự phát triển toàn diện về tri thức, đạo đức, pháp luật, nghệ thuật và nhân văn. Văn minh thể hiện ở sự tôn trọng con người, bảo vệ sự sống, xây dựng cộng đồng hòa hợp. 1.2. Man rợ là gì? Man rợ không đơn thuần là lạc hậu, mà là sự tàn bạo, thiếu đạo đức, hủy hoại nhân tính. Man rợ hiện diện khi con người chà đạp lên công lý, tự do, và phẩm giá. 1.3. Ánh sáng và bóng tối trong tiến trình lịch sử Mỗi khi ánh sáng văn minh lóe lên, nó đưa xã hội đến một nấc thang mới. Nhưng bóng tối man rợ luôn rình rập, kéo con người trở lại bạo lực và hỗn loạn. PHẦN II: VĂN MINH TRONG LỊCH SỬ NHÂN LOẠI 2.1. Các nền văn minh cổ đại Ai Cập, Lưỡng Hà, Ấn Độ, Trung Hoa: nơi chữ viết, tôn giáo, luật lệ hình thành. Hy Lạp và La Mã: nơi triết học, dân chủ, và pháp luật nảy mầm. 2.2. Thời kỳ Phục Hưng Sau bóng tối Trung cổ, ánh sáng tri thức và nghệ thuật bùng nổ, khai mở kỷ nguyên khoa học và nhân văn. 2.3. Thời kỳ Khai sáng và Cách mạng công nghiệp Tri thức khoa học, tự do dân chủ, công nghệ mới đưa nhân loại tiến xa, làm bừng sáng cả thế giới. PHẦN III: MAN RỢ – BÓNG TỐI CỦA NHÂN LOẠI 3.1. Chiến tranh và xâm lược Lịch sử loài người nhuốm máu bởi những cuộc chém giết, diệt chủng, và hủy diệt. 3.2. Nô lệ và áp bức Hàng triệu người bị coi là công cụ, bị tước đoạt tự do và nhân phẩm. Đây là hình ảnh rõ nét của bóng tối man rợ. 3.3. Tôn giáo cực đoan và kỳ thị Khi tôn giáo hoặc ý thức hệ bị lợi dụng để gây chia rẽ, đàn áp, thì ánh sáng biến thành bóng tối. 3.4. Man rợ trong thời đại hiện đại
    Love
    Like
    9
    3 Comments 0 Shares
  • TRƯỜNG ĐỜI DẠY TA LỚN, NGƯỜI ĐỜI DẠY TA KHÔN
    Câu chuyện: NGƯỜI BÁN GÀNG VÀ BÀI HỌC TỪ KHÁCH HÀNG  Có một anh chàng tên Nam, mới ra trường, quyết định mở một quầy hàng nhỏ bán trái cây ở chợ. Nam rất nhiệt huyết, luôn tin rằng chỉ cần hàng tốt, giá rẻ là sẽ thành công. Nhưng vài tuần trôi...
    Love
    Like
    Wow
    12
    5 Comments 0 Shares
  • Chúc buổi trưa vui vẻ
    Chúc buổi trưa vui vẻ
    Love
    Like
    Wow
    11
    2 Comments 0 Shares