• HNI 26/10:
    QUYỂN 6: ĐẠO TRỜI & CHÍNH TRỊ
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Cộng sự biên soạn: Ivy
    Bộ Sách Trắng “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN”
    PHẦN I: THIÊN MỆNH & QUYỀN LỰC
    (Nguồn gốc chính trị từ Đạo Trời và sứ mệnh con người)
    CHƯƠNG 1: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – GÓC NHÌN TỪ ĐẠO TRỜI
    I. Chính trị – gốc không phải quyền lực mà là trật tự của Đạo
    Từ ngàn xưa, con người vẫn thường hiểu “chính trị” là nghệ thuật cai trị, là quyền lực của kẻ mạnh, là trò chơi của những người nắm quyền. Nhưng khi nhìn lại từ góc nhìn của Đạo Trời, chính trị không phải là “chính quyền cai dân” – mà là “chính đạo dẫn dân”.
    “Chính” nghĩa là ngay thẳng, thuận lẽ, không tà. “Trị” nghĩa là sắp đặt, điều hòa, khiến vạn vật trở về trật tự vốn có. Chính trị, ở nghĩa nguyên thủy, là hành động duy trì trật tự hài hòa giữa con người và Trời, giữa xã hội và Đạo.
    Trước khi có vua chúa, trước cả khái niệm “nhà nước”, con người đã sống trong những cộng đồng nhỏ, cùng nhau tuân theo lẽ tự nhiên. Khi một người biết quan sát trời đất, biết điều hòa lòng người, biết lấy đạo làm gốc – người ấy tự nhiên trở thành người dẫn dắt. Đó là chính trị sơ khai, không qua chức vị, không qua quyền uy, mà qua đức độ và lòng tin.
    Đạo Trời vốn vô hình, nhưng biểu hiện nơi trật tự của vũ trụ: Mặt trời mọc để soi sáng, nước chảy để nuôi dưỡng, gió thổi để thanh lọc, mọi vật vận hành trong vòng tròn của sinh – diệt – tái sinh. Chính trị, nếu thuận theo đạo ấy, là hành đạo trong đời sống xã hội, là cách Trời vận hành qua lòng người để giữ gìn công bằng và trật tự.
    Thế nên, khi con người rời xa Đạo, chính trị biến thành công cụ của quyền lực, không còn là sứ mệnh của lòng nhân.
    Khi chính trị trở lại với Đạo, nó trở thành nghệ thuật hòa hợp lòng dân và thiên ý – nơi mỗi người không bị cai trị, mà cùng trị chính bản thân mình theo lẽ công bình.
    II. Chính trị là sự vận hành của Thiên mệnh qua lòng người
    Nếu Trời là nguồn gốc của sinh mệnh, thì chính trị là sự biểu hiện của Thiên mệnh trong thế gian.
    Thiên mệnh không trao cho một cá nhân, mà trao cho toàn thể nhân loại – mỗi người là một hạt mầm của Trời, mang trong mình năng lượng kiến tạo và trách nhiệm duy trì trật tự.
    HNI 26/10: 💎QUYỂN 6: ĐẠO TRỜI & CHÍNH TRỊ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Cộng sự biên soạn: Ivy Bộ Sách Trắng “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN” PHẦN I: THIÊN MỆNH & QUYỀN LỰC (Nguồn gốc chính trị từ Đạo Trời và sứ mệnh con người) 🌺CHƯƠNG 1: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – GÓC NHÌN TỪ ĐẠO TRỜI I. Chính trị – gốc không phải quyền lực mà là trật tự của Đạo Từ ngàn xưa, con người vẫn thường hiểu “chính trị” là nghệ thuật cai trị, là quyền lực của kẻ mạnh, là trò chơi của những người nắm quyền. Nhưng khi nhìn lại từ góc nhìn của Đạo Trời, chính trị không phải là “chính quyền cai dân” – mà là “chính đạo dẫn dân”. “Chính” nghĩa là ngay thẳng, thuận lẽ, không tà. “Trị” nghĩa là sắp đặt, điều hòa, khiến vạn vật trở về trật tự vốn có. Chính trị, ở nghĩa nguyên thủy, là hành động duy trì trật tự hài hòa giữa con người và Trời, giữa xã hội và Đạo. Trước khi có vua chúa, trước cả khái niệm “nhà nước”, con người đã sống trong những cộng đồng nhỏ, cùng nhau tuân theo lẽ tự nhiên. Khi một người biết quan sát trời đất, biết điều hòa lòng người, biết lấy đạo làm gốc – người ấy tự nhiên trở thành người dẫn dắt. Đó là chính trị sơ khai, không qua chức vị, không qua quyền uy, mà qua đức độ và lòng tin. Đạo Trời vốn vô hình, nhưng biểu hiện nơi trật tự của vũ trụ: Mặt trời mọc để soi sáng, nước chảy để nuôi dưỡng, gió thổi để thanh lọc, mọi vật vận hành trong vòng tròn của sinh – diệt – tái sinh. Chính trị, nếu thuận theo đạo ấy, là hành đạo trong đời sống xã hội, là cách Trời vận hành qua lòng người để giữ gìn công bằng và trật tự. Thế nên, khi con người rời xa Đạo, chính trị biến thành công cụ của quyền lực, không còn là sứ mệnh của lòng nhân. Khi chính trị trở lại với Đạo, nó trở thành nghệ thuật hòa hợp lòng dân và thiên ý – nơi mỗi người không bị cai trị, mà cùng trị chính bản thân mình theo lẽ công bình. II. Chính trị là sự vận hành của Thiên mệnh qua lòng người Nếu Trời là nguồn gốc của sinh mệnh, thì chính trị là sự biểu hiện của Thiên mệnh trong thế gian. Thiên mệnh không trao cho một cá nhân, mà trao cho toàn thể nhân loại – mỗi người là một hạt mầm của Trời, mang trong mình năng lượng kiến tạo và trách nhiệm duy trì trật tự.
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:
    CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH
    I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách
    Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình.
    Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng.
    Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân.
    Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên.
    Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay.
    II. Dấu hiệu của sự lạm quyền
    Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”.
    Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa.
    Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng:
    Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh.
    Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực.
    Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật.
    Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo.
    Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch.
    Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng.
    Khi quyền được thay bằng lợi.
    Người ta giữ chức không phải để phục vụ, mà để hưởng lợi. Khi ấy, quyền lực không còn là phương tiện phục vụ Trời và dân, mà chỉ là chiếc túi tham vô đáy.
    Tất cả những dấu hiệu ấy, dù nhỏ đến đâu, đều là tiếng chuông báo hiệu cho sự thu mệnh. Bởi Trời không cần nổi giận. Trời chỉ rút lại quyền – và mọi thứ tự sụp đổ.
    III. Khi Trời thu mệnh – sự sụp đổ không báo trước
    Trong lịch sử nhân loại, có vô số minh chứng cho quy luật này.
    Những đế quốc từng hùng mạnh – từ Babylon, Ai Cập, La Mã cho đến các triều đại phương Đông – đều tan rã không phải vì địch mạnh, mà vì tự đánh mất Thiên mệnh.
    Khi con người ngạo mạn đến mức tưởng rằng mình thay được Trời, thì Trời không cần nổi giận. Chỉ cần một cơn gió, một hạt bụi, một biến cố tưởng chừng nhỏ bé, cũng đủ làm đổ cả ngai vàng.
    Babylon sụp đổ chỉ trong một đêm tiệc rượu.
    La Mã diệt vong không bởi quân ngoại xâm, mà bởi lòng dân rã rời.
    Nhà Chu, nhà Hán, nhà Minh đều khởi đầu bằng nhân nghĩa, kết thúc bằng bạo tàn.
    Trời không phạt bằng sấm sét, mà phạt bằng sự rút đi của lòng dân.
    Một khi dân không còn tin, không còn yêu, không còn sợ – thì quyền lực, dù to lớn đến đâu, cũng chỉ là tượng đất trước bão tố.
    Trong “Đạo Trời & Chính Trị”, đây chính là điểm mấu chốt:
    Trời không hành động trực tiếp – Trời hành động qua nhân tâm.
    Và khi lòng dân quay lưng, tức là Trời đã thu mệnh.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình. Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng. Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân. Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên. Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay. II. Dấu hiệu của sự lạm quyền Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”. Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa. Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng: Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh. Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực. Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật. Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo. Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch. Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng. Khi quyền được thay bằng lợi. Người ta giữ chức không phải để phục vụ, mà để hưởng lợi. Khi ấy, quyền lực không còn là phương tiện phục vụ Trời và dân, mà chỉ là chiếc túi tham vô đáy. Tất cả những dấu hiệu ấy, dù nhỏ đến đâu, đều là tiếng chuông báo hiệu cho sự thu mệnh. Bởi Trời không cần nổi giận. Trời chỉ rút lại quyền – và mọi thứ tự sụp đổ. III. Khi Trời thu mệnh – sự sụp đổ không báo trước Trong lịch sử nhân loại, có vô số minh chứng cho quy luật này. Những đế quốc từng hùng mạnh – từ Babylon, Ai Cập, La Mã cho đến các triều đại phương Đông – đều tan rã không phải vì địch mạnh, mà vì tự đánh mất Thiên mệnh. Khi con người ngạo mạn đến mức tưởng rằng mình thay được Trời, thì Trời không cần nổi giận. Chỉ cần một cơn gió, một hạt bụi, một biến cố tưởng chừng nhỏ bé, cũng đủ làm đổ cả ngai vàng. Babylon sụp đổ chỉ trong một đêm tiệc rượu. La Mã diệt vong không bởi quân ngoại xâm, mà bởi lòng dân rã rời. Nhà Chu, nhà Hán, nhà Minh đều khởi đầu bằng nhân nghĩa, kết thúc bằng bạo tàn. Trời không phạt bằng sấm sét, mà phạt bằng sự rút đi của lòng dân. Một khi dân không còn tin, không còn yêu, không còn sợ – thì quyền lực, dù to lớn đến đâu, cũng chỉ là tượng đất trước bão tố. Trong “Đạo Trời & Chính Trị”, đây chính là điểm mấu chốt: Trời không hành động trực tiếp – Trời hành động qua nhân tâm. Và khi lòng dân quay lưng, tức là Trời đã thu mệnh.
    Love
    Like
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:
    QUYỂN 6: ĐẠO TRỜI & CHÍNH TRỊ
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    Cộng sự biên soạn: Ivy
    Bộ Sách Trắng “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN”
    PHẦN I: THIÊN MỆNH & QUYỀN LỰC
    (Nguồn gốc chính trị từ Đạo Trời và sứ mệnh con người)
    CHƯƠNG 1: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – GÓC NHÌN TỪ ĐẠO TRỜI
    I. Chính trị – gốc không phải quyền lực mà là trật tự của Đạo
    Từ ngàn xưa, con người vẫn thường hiểu “chính trị” là nghệ thuật cai trị, là quyền lực của kẻ mạnh, là trò chơi của những người nắm quyền. Nhưng khi nhìn lại từ góc nhìn của Đạo Trời, chính trị không phải là “chính quyền cai dân” – mà là “chính đạo dẫn dân”.
    “Chính” nghĩa là ngay thẳng, thuận lẽ, không tà. “Trị” nghĩa là sắp đặt, điều hòa, khiến vạn vật trở về trật tự vốn có. Chính trị, ở nghĩa nguyên thủy, là hành động duy trì trật tự hài hòa giữa con người và Trời, giữa xã hội và Đạo.
    Trước khi có vua chúa, trước cả khái niệm “nhà nước”, con người đã sống trong những cộng đồng nhỏ, cùng nhau tuân theo lẽ tự nhiên. Khi một người biết quan sát trời đất, biết điều hòa lòng người, biết lấy đạo làm gốc – người ấy tự nhiên trở thành người dẫn dắt. Đó là chính trị sơ khai, không qua chức vị, không qua quyền uy, mà qua đức độ và lòng tin.
    Đạo Trời vốn vô hình, nhưng biểu hiện nơi trật tự của vũ trụ: Mặt trời mọc để soi sáng, nước chảy để nuôi dưỡng, gió thổi để thanh lọc, mọi vật vận hành trong vòng tròn của sinh – diệt – tái sinh. Chính trị, nếu thuận theo đạo ấy, là hành đạo trong đời sống xã hội, là cách Trời vận hành qua lòng người để giữ gìn công bằng và trật tự.
    Thế nên, khi con người rời xa Đạo, chính trị biến thành công cụ của quyền lực, không còn là sứ mệnh của lòng nhân.
    Khi chính trị trở lại với Đạo, nó trở thành nghệ thuật hòa hợp lòng dân và thiên ý – nơi mỗi người không bị cai trị, mà cùng trị chính bản thân mình theo lẽ công bình.
    II. Chính trị là sự vận hành của Thiên mệnh qua lòng người
    Nếu Trời là nguồn gốc của sinh mệnh, thì chính trị là sự biểu hiện của Thiên mệnh trong thế gian.
    Thiên mệnh không trao cho một cá nhân, mà trao cho toàn thể nhân loại – mỗi người là một hạt mầm của Trời, mang trong mình năng lượng kiến tạo và trách nhiệm duy trì trật tự.
    HNI 26/10: 💎QUYỂN 6: ĐẠO TRỜI & CHÍNH TRỊ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải Cộng sự biên soạn: Ivy Bộ Sách Trắng “ĐẠO TRỜI – THUẬN LÒNG DÂN” PHẦN I: THIÊN MỆNH & QUYỀN LỰC (Nguồn gốc chính trị từ Đạo Trời và sứ mệnh con người) 🌺CHƯƠNG 1: CHÍNH TRỊ LÀ GÌ – GÓC NHÌN TỪ ĐẠO TRỜI I. Chính trị – gốc không phải quyền lực mà là trật tự của Đạo Từ ngàn xưa, con người vẫn thường hiểu “chính trị” là nghệ thuật cai trị, là quyền lực của kẻ mạnh, là trò chơi của những người nắm quyền. Nhưng khi nhìn lại từ góc nhìn của Đạo Trời, chính trị không phải là “chính quyền cai dân” – mà là “chính đạo dẫn dân”. “Chính” nghĩa là ngay thẳng, thuận lẽ, không tà. “Trị” nghĩa là sắp đặt, điều hòa, khiến vạn vật trở về trật tự vốn có. Chính trị, ở nghĩa nguyên thủy, là hành động duy trì trật tự hài hòa giữa con người và Trời, giữa xã hội và Đạo. Trước khi có vua chúa, trước cả khái niệm “nhà nước”, con người đã sống trong những cộng đồng nhỏ, cùng nhau tuân theo lẽ tự nhiên. Khi một người biết quan sát trời đất, biết điều hòa lòng người, biết lấy đạo làm gốc – người ấy tự nhiên trở thành người dẫn dắt. Đó là chính trị sơ khai, không qua chức vị, không qua quyền uy, mà qua đức độ và lòng tin. Đạo Trời vốn vô hình, nhưng biểu hiện nơi trật tự của vũ trụ: Mặt trời mọc để soi sáng, nước chảy để nuôi dưỡng, gió thổi để thanh lọc, mọi vật vận hành trong vòng tròn của sinh – diệt – tái sinh. Chính trị, nếu thuận theo đạo ấy, là hành đạo trong đời sống xã hội, là cách Trời vận hành qua lòng người để giữ gìn công bằng và trật tự. Thế nên, khi con người rời xa Đạo, chính trị biến thành công cụ của quyền lực, không còn là sứ mệnh của lòng nhân. Khi chính trị trở lại với Đạo, nó trở thành nghệ thuật hòa hợp lòng dân và thiên ý – nơi mỗi người không bị cai trị, mà cùng trị chính bản thân mình theo lẽ công bình. II. Chính trị là sự vận hành của Thiên mệnh qua lòng người Nếu Trời là nguồn gốc của sinh mệnh, thì chính trị là sự biểu hiện của Thiên mệnh trong thế gian. Thiên mệnh không trao cho một cá nhân, mà trao cho toàn thể nhân loại – mỗi người là một hạt mầm của Trời, mang trong mình năng lượng kiến tạo và trách nhiệm duy trì trật tự.
    Love
    Like
    Sad
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:
    CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH
    I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách
    Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình.
    Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng.
    Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân.
    Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên.
    Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay.
    II. Dấu hiệu của sự lạm quyền
    Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”.
    Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa.
    Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng:
    Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh.
    Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực.
    Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật.
    Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo.
    Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch.
    Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng.
    Khi quyền được thay bằng lợi.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình. Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng. Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân. Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên. Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay. II. Dấu hiệu của sự lạm quyền Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”. Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa. Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng: Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh. Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực. Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật. Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo. Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch. Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng. Khi quyền được thay bằng lợi.
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10: CHƯƠNG 2: THIÊN MỆNH – QUYỀN LỰC ĐẾN TỪ TRỜI HAY TỪ DÂN?
    (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. Thiên mệnh – lời phán của Trời, hay sự ngụy biện của kẻ cầm quyền?
    Từ ngàn xưa, hai chữ “Thiên mệnh” đã được coi là gốc của mọi quyền lực. Các bậc đế vương dựng nghiệp, các triều đại lập quốc, đều viện đến “Trời”. Người ta tin rằng chỉ có Trời mới trao quyền cho người trị vì. Cái gọi là “mệnh Trời” vì thế trở thành tấm bùa hộ mệnh, một thứ giấy phép thiêng liêng mà không ai dám chất vấn.
    Nhưng “Trời” là ai? Và liệu “Trời” có thật sự lựa chọn ai đó để cai trị kẻ khác, hay chỉ là con người gán cho Trời những ý chí mà họ muốn hợp thức hóa?
    Khi nhà vua thắng trận, họ nói: “Trời giúp ta.”
    Khi nhà vua bại, họ nói: “Trời thử thách.”
    Khi dân nổi dậy, họ lại bảo: “Trời giáng họa vì dân không thuận mệnh.”
    “Thiên mệnh” trở thành vỏ bọc cho mọi hình thức độc tài và chiếm đoạt. Nó là sự tôn giáo hóa của chính trị, là cách mà kẻ mạnh thần thánh hóa quyền lực của mình để bắt kẻ yếu phục tùng.
    Nhưng nếu nhìn sâu vào quy luật tự nhiên – vào chính “Đạo Trời” – ta sẽ thấy: Trời không bao giờ đứng về phe ai cả. Trời chỉ vận hành theo quy luật. Khi vua thuận theo đạo, dân yên. Khi vua nghịch đạo, dân khổ, quốc loạn.
    Vậy “Thiên mệnh” không nằm ở danh xưng hay huyết thống, mà nằm ở mức độ hòa hợp giữa con người và Đạo Trời – tức là sự công chính, nhân nghĩa, và tôn trọng sinh mệnh của muôn dân.
    Một vị vua nếu vì dân, thương dân, lắng nghe dân – thì dù không mang danh “Thiên tử”, người ấy vẫn có mệnh Trời.
    Ngược lại, kẻ nhân danh Trời để cai trị dân, để cướp quyền sống của họ – thì dù đội vương miện vàng, vẫn là nghịch thiên.
    II. Khi dân là Trời – sự đảo chiều của lịch sử
    Từ thời phong kiến đến hiện đại, nhân loại đi qua một hành trình dài của nhận thức chính trị. Từ “Thiên mệnh” đến “Dân mệnh” – đó là cuộc lột xác vĩ đại của ý thức loài người.
    Ở phương Đông, “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh” – Mạnh Tử đã nói từ hàng ngàn năm trước. Câu nói ấy là tia chớp đầu tiên xé toạc màn đêm thần quyền.
    Ở phương Tây, các nhà khai sáng như Rousseau, Locke, Montesquieu đã viết: “Chính quyền chỉ tồn tại hợp pháp khi có sự đồng thuận của người bị trị.”
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 2: THIÊN MỆNH – QUYỀN LỰC ĐẾN TỪ TRỜI HAY TỪ DÂN? (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Thiên mệnh – lời phán của Trời, hay sự ngụy biện của kẻ cầm quyền? Từ ngàn xưa, hai chữ “Thiên mệnh” đã được coi là gốc của mọi quyền lực. Các bậc đế vương dựng nghiệp, các triều đại lập quốc, đều viện đến “Trời”. Người ta tin rằng chỉ có Trời mới trao quyền cho người trị vì. Cái gọi là “mệnh Trời” vì thế trở thành tấm bùa hộ mệnh, một thứ giấy phép thiêng liêng mà không ai dám chất vấn. Nhưng “Trời” là ai? Và liệu “Trời” có thật sự lựa chọn ai đó để cai trị kẻ khác, hay chỉ là con người gán cho Trời những ý chí mà họ muốn hợp thức hóa? Khi nhà vua thắng trận, họ nói: “Trời giúp ta.” Khi nhà vua bại, họ nói: “Trời thử thách.” Khi dân nổi dậy, họ lại bảo: “Trời giáng họa vì dân không thuận mệnh.” “Thiên mệnh” trở thành vỏ bọc cho mọi hình thức độc tài và chiếm đoạt. Nó là sự tôn giáo hóa của chính trị, là cách mà kẻ mạnh thần thánh hóa quyền lực của mình để bắt kẻ yếu phục tùng. Nhưng nếu nhìn sâu vào quy luật tự nhiên – vào chính “Đạo Trời” – ta sẽ thấy: Trời không bao giờ đứng về phe ai cả. Trời chỉ vận hành theo quy luật. Khi vua thuận theo đạo, dân yên. Khi vua nghịch đạo, dân khổ, quốc loạn. Vậy “Thiên mệnh” không nằm ở danh xưng hay huyết thống, mà nằm ở mức độ hòa hợp giữa con người và Đạo Trời – tức là sự công chính, nhân nghĩa, và tôn trọng sinh mệnh của muôn dân. Một vị vua nếu vì dân, thương dân, lắng nghe dân – thì dù không mang danh “Thiên tử”, người ấy vẫn có mệnh Trời. Ngược lại, kẻ nhân danh Trời để cai trị dân, để cướp quyền sống của họ – thì dù đội vương miện vàng, vẫn là nghịch thiên. II. Khi dân là Trời – sự đảo chiều của lịch sử Từ thời phong kiến đến hiện đại, nhân loại đi qua một hành trình dài của nhận thức chính trị. Từ “Thiên mệnh” đến “Dân mệnh” – đó là cuộc lột xác vĩ đại của ý thức loài người. Ở phương Đông, “Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh” – Mạnh Tử đã nói từ hàng ngàn năm trước. Câu nói ấy là tia chớp đầu tiên xé toạc màn đêm thần quyền. Ở phương Tây, các nhà khai sáng như Rousseau, Locke, Montesquieu đã viết: “Chính quyền chỉ tồn tại hợp pháp khi có sự đồng thuận của người bị trị.”
    Love
    Like
    Haha
    9
    0 Comments 0 Shares
  • THÔNG BÁO RA MẮT THẺ ĐA NĂNG H-GLOBAL ID CARD

    Thẻ Nhận Diện – Thanh Toán – Kết Nối – Quyền Lực Toàn Cầu

    Phát hành bởi HGroup

    Trong kỷ nguyên số hoá, mỗi cá nhân cần một định danh duy nhất để giao dịch, di chuyển, làm việc, thanh toán và kết nối toàn cầu.
    HGroup chính thức công bố H-GLOBAL ID CARD – thẻ đa năng tích hợp toàn diện, đánh dấu bước tiến lớn trong hệ sinh thái kinh tế số Việt Nam.



    1. Công nghệ tích hợp trong một thẻ duy nhất

    H-GLOBAL ID CARD bao gồm:
    • Định danh cá nhân số (Digital ID)
    • Ví thanh toán nội bộ hệ sinh thái HGroup
    • Kết nối hệ thống tài khoản ngân hàng liên kết
    • Tích hợp SIM viễn thông số eSIM
    • Kích hoạt WiFi roaming toàn cầu
    • Mã khóa bảo mật lượng tử H-Security
    • Chữ ký số xác thực giao dịch

    Một chiếc thẻ = Danh tính + Tài chính + Viễn thông + Quyền truy cập hệ sinh thái.



    2. Sức mạnh của H-GLOBAL ID CARD

    Tính năng Giá trị mang lại
    Thanh toán Mua sắm, ăn uống, du lịch, dịch vụ trong toàn hệ sinh thái HGroup
    Định danh Xác nhận danh tính nhanh – chính xác – không giấy tờ
    Điện thoại & Internet Không cần đổi SIM khi đi quốc tế
    Bảo mật Xác thực đa lớp + khóa lượng tử
    Quyền năng thành viên Cấp bậc thẻ thể hiện vị thế trong mạng lưới HGroup



    3. Đối tượng được cấp thẻ
    • Thành viên hệ sinh thái HGroup
    • Chủ sở hữu Hcoin / VNCoin sử dụng thực tế
    • Cá nhân tham gia chuyển đổi số tài sản và tiêu dùng số

    Thẻ không bán đại trà – chỉ cấp theo tiêu chuẩn đánh giá uy tín & đóng góp vào cộng đồng.



    4. Tuyên ngôn quyền lực

    H-GLOBAL ID CARD không chỉ là thẻ.
    Đây là biểu tượng nhận diện & năng lực di chuyển trong kỷ nguyên số.

    “Bạn là ai trong thế giới mới – được xác định bởi thẻ bạn đang sở hữu.”



    Lời khẳng định chiến lược

    HGroup cam kết xây dựng:
    • Hạ tầng thanh toán minh bạch
    • Hệ sinh thái tiêu dùng thực
    • Mạng lưới kết nối quốc tế
    • Cộng đồng văn minh – tự chủ – thịnh vượng



    KẾT LUẬN

    Ra mắt H-GLOBAL ID CARD là bước đi then chốt trên hành trình:

    Đưa Việt Nam tiến vào kỷ nguyên kinh tế số chủ quyền – tự chủ – hội nhập toàn cầu.

    Chủ tịch HGroup – Henryle Lê Đình Hải
    Kiến tạo – Dẫn đường – Xây giá trị trường tồn
    THÔNG BÁO RA MẮT THẺ ĐA NĂNG H-GLOBAL ID CARD Thẻ Nhận Diện – Thanh Toán – Kết Nối – Quyền Lực Toàn Cầu Phát hành bởi HGroup Trong kỷ nguyên số hoá, mỗi cá nhân cần một định danh duy nhất để giao dịch, di chuyển, làm việc, thanh toán và kết nối toàn cầu. HGroup chính thức công bố H-GLOBAL ID CARD – thẻ đa năng tích hợp toàn diện, đánh dấu bước tiến lớn trong hệ sinh thái kinh tế số Việt Nam. ⸻ 1. Công nghệ tích hợp trong một thẻ duy nhất H-GLOBAL ID CARD bao gồm: • Định danh cá nhân số (Digital ID) • Ví thanh toán nội bộ hệ sinh thái HGroup • Kết nối hệ thống tài khoản ngân hàng liên kết • Tích hợp SIM viễn thông số eSIM • Kích hoạt WiFi roaming toàn cầu • Mã khóa bảo mật lượng tử H-Security • Chữ ký số xác thực giao dịch Một chiếc thẻ = Danh tính + Tài chính + Viễn thông + Quyền truy cập hệ sinh thái. ⸻ 2. Sức mạnh của H-GLOBAL ID CARD Tính năng Giá trị mang lại Thanh toán Mua sắm, ăn uống, du lịch, dịch vụ trong toàn hệ sinh thái HGroup Định danh Xác nhận danh tính nhanh – chính xác – không giấy tờ Điện thoại & Internet Không cần đổi SIM khi đi quốc tế Bảo mật Xác thực đa lớp + khóa lượng tử Quyền năng thành viên Cấp bậc thẻ thể hiện vị thế trong mạng lưới HGroup ⸻ 3. Đối tượng được cấp thẻ • Thành viên hệ sinh thái HGroup • Chủ sở hữu Hcoin / VNCoin sử dụng thực tế • Cá nhân tham gia chuyển đổi số tài sản và tiêu dùng số Thẻ không bán đại trà – chỉ cấp theo tiêu chuẩn đánh giá uy tín & đóng góp vào cộng đồng. ⸻ 4. Tuyên ngôn quyền lực H-GLOBAL ID CARD không chỉ là thẻ. Đây là biểu tượng nhận diện & năng lực di chuyển trong kỷ nguyên số. “Bạn là ai trong thế giới mới – được xác định bởi thẻ bạn đang sở hữu.” ⸻ Lời khẳng định chiến lược HGroup cam kết xây dựng: • Hạ tầng thanh toán minh bạch • Hệ sinh thái tiêu dùng thực • Mạng lưới kết nối quốc tế • Cộng đồng văn minh – tự chủ – thịnh vượng ⸻ KẾT LUẬN Ra mắt H-GLOBAL ID CARD là bước đi then chốt trên hành trình: Đưa Việt Nam tiến vào kỷ nguyên kinh tế số chủ quyền – tự chủ – hội nhập toàn cầu. Chủ tịch HGroup – Henryle Lê Đình Hải Kiến tạo – Dẫn đường – Xây giá trị trường tồn
    Love
    Like
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10: CHƯƠNG 5: SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    I. Quyền lực – con dao hai lưỡi của nhân loại
    Từ buổi con người bắt đầu biết tổ chức xã hội, quyền lực đã xuất hiện như một thanh gươm hai lưỡi. Một lưỡi để bảo vệ trật tự, duy trì công bằng, giữ gìn hòa khí trong cộng đồng; lưỡi còn lại – nếu rơi vào tay kẻ vô minh – trở thành công cụ đàn áp, bóp nghẹt linh hồn của nhân loại.
    Trong mọi nền văn minh, quyền lực luôn là bài kiểm tra đạo đức lớn nhất. Ai nắm quyền mà không có đạo lý, thì quyền ấy sẽ trở thành bạo lực. Còn ai có đạo lý mà thiếu quyền hành, thì lời nói của họ như gió thoảng giữa sa mạc, không ai nghe thấy. Bởi thế, điều khó nhất trong chính trị, trong lãnh đạo, trong cả đời sống, không phải là “có quyền”, mà là “dùng quyền theo Đạo”.
    Khi con người quên mất rằng quyền lực vốn chỉ là sứ mệnh được giao phó, chứ không phải đặc quyền được hưởng, thì cũng là lúc họ trượt dài vào vực sâu của sự kiêu mạn và lạm quyền.
    Trời không lấy đi quyền của ai, nhưng Trời sẽ rút lại sứ mệnh của kẻ đã đánh mất đạo lý.
    II. Quyền lực ép buộc – nền tảng của sợ hãi
    Quyền lực ép buộc là hình thái sơ khai nhất của thống trị. Nó tồn tại dựa trên sự sợ hãi, chứ không phải sự tự nguyện. Khi kẻ mạnh buộc kẻ yếu phục tùng bằng roi vọt, bằng luật lệ cứng nhắc, bằng mệnh lệnh trống rỗng, thì xã hội sẽ trở nên nặng nề, trơ lì, và mất dần linh hồn.
    Đó là kiểu quyền lực khiến con người sống mà không dám ngẩng đầu.
    Họ làm việc vì sợ bị phạt, chứ không vì tin vào điều đúng.
    Họ vâng lời vì sợ mất chỗ đứng, chứ không vì tôn trọng lẽ phải.
    Họ cúi mình trước cấp trên, nhưng lòng thì xa cách Đạo Trời.
    Một hệ thống dựa trên quyền lực ép buộc có thể tồn tại lâu, nhưng không bao giờ bền vững. Bởi sợ hãi là một nguồn năng lượng dễ hao mòn; nó chỉ khiến người ta tuân phục khi có người giám sát, chứ không khiến họ hành động khi không ai nhìn.
    Chính vì thế, những đế chế xây trên bạo lực – dù huy hoàng nhất – cuối cùng đều sụp đổ trong chính sự phản kháng âm thầm của dân chúng.
    Quyền lực ép buộc giống như một ngọn lửa cháy dữ dội nhưng chóng tàn.
    Nó sáng rực trong khoảnh khắc, nhưng để lại tro tàn trên mọi linh hồn.
    III. Quyền lực đạo lý – nền tảng của sự tự nguyện
    Trái ngược hoàn toàn, quyền lực đạo lý không cần roi vọt, không cần cưỡng ép. Nó tỏa ra từ chính sự chính trực, từ lòng nhân, và từ chân lý.
    Người có đạo lý không cần ép người khác phục tùng – bởi họ được tin tưởng.
    Họ không cần bắt người khác nghe lời – bởi lời họ là tiếng nói của lẽ phải.
    Họ không dùng quyền lực để trị dân – mà dùng đạo đức để cảm hóa dân.
    Quyền lực đạo lý là thứ ánh sáng mềm mại nhưng xuyên thấu. Nó không đốt cháy, mà làm ấm. Nó không ép buộc, mà lay động.
    Khi một người lãnh đạo nói ra điều gì từ trái tim chân chính, dân tự khắc nghe theo, không phải vì bị buộc, mà vì cảm thấy đó là điều đúng.
    Đó là thứ quyền lực sâu nhất – quyền lực của niềm tin.
    Khổng Tử từng nói: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.” Nhưng khi Đạo lớn hiển lộ, người dân không còn bị dẫn dắt trong vô minh, mà được khai sáng trong minh triết. Khi ấy, chính người dân cũng trở thành người giữ Đạo. Và đó mới là nền chính trị chân chính – chính trị đạo lý, không phải chính trị ép buộc.
    IV. Nguồn gốc của hai loại quyền lực
    Quyền lực ép buộc bắt nguồn từ nỗi sợ mất kiểm soát. Người cầm quyền sợ dân nổi loạn, sợ trật tự lung lay, sợ mất lợi ích, nên họ xây dựng cơ chế để kiểm soát.
    Họ tin rằng chỉ có luật lệ nghiêm khắc, hình phạt nặng nề, quyền lực tập trung mới giữ được xã hội. Nhưng họ quên rằng: Trật tự do sợ hãi tạo ra chỉ là vỏ bọc giả tạo của hỗn loạn.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 5: SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải I. Quyền lực – con dao hai lưỡi của nhân loại Từ buổi con người bắt đầu biết tổ chức xã hội, quyền lực đã xuất hiện như một thanh gươm hai lưỡi. Một lưỡi để bảo vệ trật tự, duy trì công bằng, giữ gìn hòa khí trong cộng đồng; lưỡi còn lại – nếu rơi vào tay kẻ vô minh – trở thành công cụ đàn áp, bóp nghẹt linh hồn của nhân loại. Trong mọi nền văn minh, quyền lực luôn là bài kiểm tra đạo đức lớn nhất. Ai nắm quyền mà không có đạo lý, thì quyền ấy sẽ trở thành bạo lực. Còn ai có đạo lý mà thiếu quyền hành, thì lời nói của họ như gió thoảng giữa sa mạc, không ai nghe thấy. Bởi thế, điều khó nhất trong chính trị, trong lãnh đạo, trong cả đời sống, không phải là “có quyền”, mà là “dùng quyền theo Đạo”. Khi con người quên mất rằng quyền lực vốn chỉ là sứ mệnh được giao phó, chứ không phải đặc quyền được hưởng, thì cũng là lúc họ trượt dài vào vực sâu của sự kiêu mạn và lạm quyền. Trời không lấy đi quyền của ai, nhưng Trời sẽ rút lại sứ mệnh của kẻ đã đánh mất đạo lý. II. Quyền lực ép buộc – nền tảng của sợ hãi Quyền lực ép buộc là hình thái sơ khai nhất của thống trị. Nó tồn tại dựa trên sự sợ hãi, chứ không phải sự tự nguyện. Khi kẻ mạnh buộc kẻ yếu phục tùng bằng roi vọt, bằng luật lệ cứng nhắc, bằng mệnh lệnh trống rỗng, thì xã hội sẽ trở nên nặng nề, trơ lì, và mất dần linh hồn. Đó là kiểu quyền lực khiến con người sống mà không dám ngẩng đầu. Họ làm việc vì sợ bị phạt, chứ không vì tin vào điều đúng. Họ vâng lời vì sợ mất chỗ đứng, chứ không vì tôn trọng lẽ phải. Họ cúi mình trước cấp trên, nhưng lòng thì xa cách Đạo Trời. Một hệ thống dựa trên quyền lực ép buộc có thể tồn tại lâu, nhưng không bao giờ bền vững. Bởi sợ hãi là một nguồn năng lượng dễ hao mòn; nó chỉ khiến người ta tuân phục khi có người giám sát, chứ không khiến họ hành động khi không ai nhìn. Chính vì thế, những đế chế xây trên bạo lực – dù huy hoàng nhất – cuối cùng đều sụp đổ trong chính sự phản kháng âm thầm của dân chúng. Quyền lực ép buộc giống như một ngọn lửa cháy dữ dội nhưng chóng tàn. Nó sáng rực trong khoảnh khắc, nhưng để lại tro tàn trên mọi linh hồn. III. Quyền lực đạo lý – nền tảng của sự tự nguyện Trái ngược hoàn toàn, quyền lực đạo lý không cần roi vọt, không cần cưỡng ép. Nó tỏa ra từ chính sự chính trực, từ lòng nhân, và từ chân lý. Người có đạo lý không cần ép người khác phục tùng – bởi họ được tin tưởng. Họ không cần bắt người khác nghe lời – bởi lời họ là tiếng nói của lẽ phải. Họ không dùng quyền lực để trị dân – mà dùng đạo đức để cảm hóa dân. Quyền lực đạo lý là thứ ánh sáng mềm mại nhưng xuyên thấu. Nó không đốt cháy, mà làm ấm. Nó không ép buộc, mà lay động. Khi một người lãnh đạo nói ra điều gì từ trái tim chân chính, dân tự khắc nghe theo, không phải vì bị buộc, mà vì cảm thấy đó là điều đúng. Đó là thứ quyền lực sâu nhất – quyền lực của niềm tin. Khổng Tử từng nói: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.” Nhưng khi Đạo lớn hiển lộ, người dân không còn bị dẫn dắt trong vô minh, mà được khai sáng trong minh triết. Khi ấy, chính người dân cũng trở thành người giữ Đạo. Và đó mới là nền chính trị chân chính – chính trị đạo lý, không phải chính trị ép buộc. IV. Nguồn gốc của hai loại quyền lực Quyền lực ép buộc bắt nguồn từ nỗi sợ mất kiểm soát. Người cầm quyền sợ dân nổi loạn, sợ trật tự lung lay, sợ mất lợi ích, nên họ xây dựng cơ chế để kiểm soát. Họ tin rằng chỉ có luật lệ nghiêm khắc, hình phạt nặng nề, quyền lực tập trung mới giữ được xã hội. Nhưng họ quên rằng: Trật tự do sợ hãi tạo ra chỉ là vỏ bọc giả tạo của hỗn loạn.
    Love
    Like
    Haha
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10: CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO
    (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người
    Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình.
    Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác.
    Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng.
    Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một.
    II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm
    Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng.
    Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực.
    Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai.
    Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy.
    Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình. Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác. Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng. Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một. II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng. Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực. Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai. Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy. Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình.
    Love
    Like
    Sad
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:
    CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH
    I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách
    Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình.
    Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng.
    Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân.
    Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên.
    Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay.
    II. Dấu hiệu của sự lạm quyền
    Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”.
    Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa.
    Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng:
    Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh.
    Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực.
    Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật.
    Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo.
    Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch.
    Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng.
    Khi quyền được thay bằng lợi.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 4: KHI CON NGƯỜI LẠM DỤNG QUYỀN LỰC – TRỜI THU MỆNH I. Quyền lực – món quà và cũng là thử thách Từ thuở con người bước ra khỏi hang đá, dựng lên những bộ tộc đầu tiên, quyền lực đã xuất hiện như một ngọn lửa. Ai nắm được ngọn lửa đó thì có thể soi sáng và sưởi ấm muôn người, nhưng cũng có thể thiêu rụi cả nhân gian. Trời trao quyền lực cho người, không phải để người thống trị kẻ khác, mà để người thử xem có xứng đáng cai quản chính bản thân mình. Quyền lực là một bài thi, không phải một phần thưởng. Người được Trời trao quyền – dù là vua chúa, nhà lãnh đạo hay bất cứ ai nắm quyền sinh sát – đều đang trong kỳ sát hạch của thiên đạo. Kẻ đỗ là người biết hành xử trong giới hạn của Đạo: có quyền mà không kiêu, có thế mà không bạo, có uy mà vẫn nhân. Kẻ trượt là người tưởng rằng quyền lực là của mình, quên rằng nó chỉ là ủy thác tạm thời từ Trời và từ dân. Khi ấy, quyền lực trở thành độc dược, và chính nó sẽ hủy diệt người cầm quyền trước tiên. Người xưa gọi đó là thiên mệnh – mệnh Trời ban, nhưng cũng là mệnh Trời thu. Khi con người không còn thuận theo Đạo Trời, quyền lực không còn là ánh sáng mà biến thành bóng tối. Và khi bóng tối lan tràn, Trời sẽ ra tay. II. Dấu hiệu của sự lạm quyền Lạm quyền không phải bắt đầu từ việc ra một đạo luật sai, hay một quyết định bất công. Nó bắt đầu từ một ý niệm sai: ý niệm cho rằng “ta có thể làm gì cũng được”. Khi một người tin rằng quyền lực của mình là vĩnh viễn, không bị ràng buộc bởi Trời hay dân, thì ngay giây phút đó, mệnh Trời đã rút đi một nửa. Dấu hiệu của sự lạm quyền có thể nhận ra rõ ràng: Khi người lãnh đạo xem dân như công cụ, không phải sinh linh. Dân trở thành phương tiện để củng cố ngai vàng, chứ không còn là gốc rễ của quyền lực. Khi quyền lực không còn minh bạch mà trở thành bí mật. Trời là sáng, nên kẻ thuận Trời cũng phải sáng. Khi quyền lực ẩn trong bóng tối, nó tự tách khỏi Thiên đạo. Khi những lời khuyên trung thực bị xem là phản nghịch. Đó là khi triều đại bắt đầu mục ruỗng từ bên trong. Không còn ai dám nói thật, không còn ai dám làm đúng. Khi quyền được thay bằng lợi.
    Like
    Love
    Sad
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10: CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO
    (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người
    Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình.
    Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác.
    Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng.
    Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một.
    II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm
    Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng.
    Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực.
    Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai.
    Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy.
    Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 3: QUYỀN LỰC VÀ TRÁCH NHIỆM – HAI MẶT CỦA CÙNG MỘT ĐẠO (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Quyền lực – ngọn lửa của Đạo Trời trong lòng con người Quyền lực không phải là sự ban phát của ai, cũng không phải vật để sở hữu. Quyền lực là dòng chảy của năng lượng Trời, được đặt vào mỗi con người như một hạt giống thiêng liêng. Từ giọt máu đầu tiên, từ tiếng khóc chào đời, con người đã được trao cho một phần “quyền tạo hóa” – quyền được lựa chọn, được tác động, được sáng tạo nên thế giới quanh mình. Nhưng rồi, qua hàng ngàn năm lịch sử, loài người đã quên mất điều ấy. Người ta nghĩ quyền lực là vương miện chỉ dành cho vua chúa, là ghế ngồi của kẻ cầm quyền, là con dấu của chính phủ. Người dân bị dạy rằng họ chỉ là người phục tùng, còn quyền lực là đặc ân của kẻ khác. Thực ra, mọi quyền lực nếu không bắt nguồn từ Trời và từ dân thì chỉ là bóng đen của quyền lực – thứ quyền lực không có linh hồn, chỉ còn tham vọng, sợ hãi và thao túng. Quyền lực thật không sinh ra để thống trị, mà để kiến tạo. Nó không là ngọn roi, mà là ngọn đèn soi sáng. Khi một con người ý thức được rằng trong họ có dòng quyền lực của Trời, họ trở thành người đồng sáng tạo. Khi một dân tộc nhận ra quyền lực là của tất cả mọi người, dân tộc ấy bước vào kỷ nguyên của Đạo Trời, nơi sức mạnh và trách nhiệm hòa làm một. II. Quyền lực mất Đạo – khi con người quên trách nhiệm Quyền lực là năng lượng, mà năng lượng luôn có hai hướng: sáng tạo và phá hủy. Khi quyền lực không còn được soi chiếu bởi Đạo – tức là bởi lương tâm, trí tuệ, và lòng nhân – nó biến thành quái vật của dục vọng. Từ triều đại cổ xưa cho đến thế kỷ hiện đại, bao lần nhân loại đã chứng kiến quyền lực biến thành xiềng xích. Vua chúa nhân danh Trời mà cai trị dân. Đảng phái nhân danh nhân dân mà nắm quyền. Doanh nghiệp nhân danh tự do mà bóc lột con người. Tất cả những “nhân danh” ấy chỉ là vỏ bọc, khi trách nhiệm bị tách khỏi quyền lực. Một vị vua không gánh trách nhiệm, chỉ còn là kẻ chiếm ngai. Một chính quyền không gánh trách nhiệm, chỉ còn là bộ máy. Một con người nắm quyền mà quên Đạo, sẽ bị quyền lực nuốt chửng chính mình.
    Love
    Like
    Wow
    10
    3 Comments 0 Shares