HNI 26/10: CHƯƠNG 5: SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
I. Quyền lực – con dao hai lưỡi của nhân loại
Từ buổi con người bắt đầu biết tổ chức xã hội, quyền lực đã xuất hiện như một thanh gươm hai lưỡi. Một lưỡi để bảo vệ trật tự, duy trì công bằng, giữ gìn hòa khí trong cộng đồng; lưỡi còn lại – nếu rơi vào tay kẻ vô minh – trở thành công cụ đàn áp, bóp nghẹt linh hồn của nhân loại.
Trong mọi nền văn minh, quyền lực luôn là bài kiểm tra đạo đức lớn nhất. Ai nắm quyền mà không có đạo lý, thì quyền ấy sẽ trở thành bạo lực. Còn ai có đạo lý mà thiếu quyền hành, thì lời nói của họ như gió thoảng giữa sa mạc, không ai nghe thấy. Bởi thế, điều khó nhất trong chính trị, trong lãnh đạo, trong cả đời sống, không phải là “có quyền”, mà là “dùng quyền theo Đạo”.
Khi con người quên mất rằng quyền lực vốn chỉ là sứ mệnh được giao phó, chứ không phải đặc quyền được hưởng, thì cũng là lúc họ trượt dài vào vực sâu của sự kiêu mạn và lạm quyền.
Trời không lấy đi quyền của ai, nhưng Trời sẽ rút lại sứ mệnh của kẻ đã đánh mất đạo lý.
II. Quyền lực ép buộc – nền tảng của sợ hãi
Quyền lực ép buộc là hình thái sơ khai nhất của thống trị. Nó tồn tại dựa trên sự sợ hãi, chứ không phải sự tự nguyện. Khi kẻ mạnh buộc kẻ yếu phục tùng bằng roi vọt, bằng luật lệ cứng nhắc, bằng mệnh lệnh trống rỗng, thì xã hội sẽ trở nên nặng nề, trơ lì, và mất dần linh hồn.
Đó là kiểu quyền lực khiến con người sống mà không dám ngẩng đầu.
Họ làm việc vì sợ bị phạt, chứ không vì tin vào điều đúng.
Họ vâng lời vì sợ mất chỗ đứng, chứ không vì tôn trọng lẽ phải.
Họ cúi mình trước cấp trên, nhưng lòng thì xa cách Đạo Trời.
Một hệ thống dựa trên quyền lực ép buộc có thể tồn tại lâu, nhưng không bao giờ bền vững. Bởi sợ hãi là một nguồn năng lượng dễ hao mòn; nó chỉ khiến người ta tuân phục khi có người giám sát, chứ không khiến họ hành động khi không ai nhìn.
Chính vì thế, những đế chế xây trên bạo lực – dù huy hoàng nhất – cuối cùng đều sụp đổ trong chính sự phản kháng âm thầm của dân chúng.
Quyền lực ép buộc giống như một ngọn lửa cháy dữ dội nhưng chóng tàn.
Nó sáng rực trong khoảnh khắc, nhưng để lại tro tàn trên mọi linh hồn.
III. Quyền lực đạo lý – nền tảng của sự tự nguyện
Trái ngược hoàn toàn, quyền lực đạo lý không cần roi vọt, không cần cưỡng ép. Nó tỏa ra từ chính sự chính trực, từ lòng nhân, và từ chân lý.
Người có đạo lý không cần ép người khác phục tùng – bởi họ được tin tưởng.
Họ không cần bắt người khác nghe lời – bởi lời họ là tiếng nói của lẽ phải.
Họ không dùng quyền lực để trị dân – mà dùng đạo đức để cảm hóa dân.
Quyền lực đạo lý là thứ ánh sáng mềm mại nhưng xuyên thấu. Nó không đốt cháy, mà làm ấm. Nó không ép buộc, mà lay động.
Khi một người lãnh đạo nói ra điều gì từ trái tim chân chính, dân tự khắc nghe theo, không phải vì bị buộc, mà vì cảm thấy đó là điều đúng.
Đó là thứ quyền lực sâu nhất – quyền lực của niềm tin.
Khổng Tử từng nói: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.” Nhưng khi Đạo lớn hiển lộ, người dân không còn bị dẫn dắt trong vô minh, mà được khai sáng trong minh triết. Khi ấy, chính người dân cũng trở thành người giữ Đạo. Và đó mới là nền chính trị chân chính – chính trị đạo lý, không phải chính trị ép buộc.
IV. Nguồn gốc của hai loại quyền lực
Quyền lực ép buộc bắt nguồn từ nỗi sợ mất kiểm soát. Người cầm quyền sợ dân nổi loạn, sợ trật tự lung lay, sợ mất lợi ích, nên họ xây dựng cơ chế để kiểm soát.
Họ tin rằng chỉ có luật lệ nghiêm khắc, hình phạt nặng nề, quyền lực tập trung mới giữ được xã hội. Nhưng họ quên rằng: Trật tự do sợ hãi tạo ra chỉ là vỏ bọc giả tạo của hỗn loạn.
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
I. Quyền lực – con dao hai lưỡi của nhân loại
Từ buổi con người bắt đầu biết tổ chức xã hội, quyền lực đã xuất hiện như một thanh gươm hai lưỡi. Một lưỡi để bảo vệ trật tự, duy trì công bằng, giữ gìn hòa khí trong cộng đồng; lưỡi còn lại – nếu rơi vào tay kẻ vô minh – trở thành công cụ đàn áp, bóp nghẹt linh hồn của nhân loại.
Trong mọi nền văn minh, quyền lực luôn là bài kiểm tra đạo đức lớn nhất. Ai nắm quyền mà không có đạo lý, thì quyền ấy sẽ trở thành bạo lực. Còn ai có đạo lý mà thiếu quyền hành, thì lời nói của họ như gió thoảng giữa sa mạc, không ai nghe thấy. Bởi thế, điều khó nhất trong chính trị, trong lãnh đạo, trong cả đời sống, không phải là “có quyền”, mà là “dùng quyền theo Đạo”.
Khi con người quên mất rằng quyền lực vốn chỉ là sứ mệnh được giao phó, chứ không phải đặc quyền được hưởng, thì cũng là lúc họ trượt dài vào vực sâu của sự kiêu mạn và lạm quyền.
Trời không lấy đi quyền của ai, nhưng Trời sẽ rút lại sứ mệnh của kẻ đã đánh mất đạo lý.
II. Quyền lực ép buộc – nền tảng của sợ hãi
Quyền lực ép buộc là hình thái sơ khai nhất của thống trị. Nó tồn tại dựa trên sự sợ hãi, chứ không phải sự tự nguyện. Khi kẻ mạnh buộc kẻ yếu phục tùng bằng roi vọt, bằng luật lệ cứng nhắc, bằng mệnh lệnh trống rỗng, thì xã hội sẽ trở nên nặng nề, trơ lì, và mất dần linh hồn.
Đó là kiểu quyền lực khiến con người sống mà không dám ngẩng đầu.
Họ làm việc vì sợ bị phạt, chứ không vì tin vào điều đúng.
Họ vâng lời vì sợ mất chỗ đứng, chứ không vì tôn trọng lẽ phải.
Họ cúi mình trước cấp trên, nhưng lòng thì xa cách Đạo Trời.
Một hệ thống dựa trên quyền lực ép buộc có thể tồn tại lâu, nhưng không bao giờ bền vững. Bởi sợ hãi là một nguồn năng lượng dễ hao mòn; nó chỉ khiến người ta tuân phục khi có người giám sát, chứ không khiến họ hành động khi không ai nhìn.
Chính vì thế, những đế chế xây trên bạo lực – dù huy hoàng nhất – cuối cùng đều sụp đổ trong chính sự phản kháng âm thầm của dân chúng.
Quyền lực ép buộc giống như một ngọn lửa cháy dữ dội nhưng chóng tàn.
Nó sáng rực trong khoảnh khắc, nhưng để lại tro tàn trên mọi linh hồn.
III. Quyền lực đạo lý – nền tảng của sự tự nguyện
Trái ngược hoàn toàn, quyền lực đạo lý không cần roi vọt, không cần cưỡng ép. Nó tỏa ra từ chính sự chính trực, từ lòng nhân, và từ chân lý.
Người có đạo lý không cần ép người khác phục tùng – bởi họ được tin tưởng.
Họ không cần bắt người khác nghe lời – bởi lời họ là tiếng nói của lẽ phải.
Họ không dùng quyền lực để trị dân – mà dùng đạo đức để cảm hóa dân.
Quyền lực đạo lý là thứ ánh sáng mềm mại nhưng xuyên thấu. Nó không đốt cháy, mà làm ấm. Nó không ép buộc, mà lay động.
Khi một người lãnh đạo nói ra điều gì từ trái tim chân chính, dân tự khắc nghe theo, không phải vì bị buộc, mà vì cảm thấy đó là điều đúng.
Đó là thứ quyền lực sâu nhất – quyền lực của niềm tin.
Khổng Tử từng nói: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.” Nhưng khi Đạo lớn hiển lộ, người dân không còn bị dẫn dắt trong vô minh, mà được khai sáng trong minh triết. Khi ấy, chính người dân cũng trở thành người giữ Đạo. Và đó mới là nền chính trị chân chính – chính trị đạo lý, không phải chính trị ép buộc.
IV. Nguồn gốc của hai loại quyền lực
Quyền lực ép buộc bắt nguồn từ nỗi sợ mất kiểm soát. Người cầm quyền sợ dân nổi loạn, sợ trật tự lung lay, sợ mất lợi ích, nên họ xây dựng cơ chế để kiểm soát.
Họ tin rằng chỉ có luật lệ nghiêm khắc, hình phạt nặng nề, quyền lực tập trung mới giữ được xã hội. Nhưng họ quên rằng: Trật tự do sợ hãi tạo ra chỉ là vỏ bọc giả tạo của hỗn loạn.
HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 5: SỰ KHÁC BIỆT GIỮA QUYỀN LỰC ÉP BUỘC VÀ QUYỀN LỰC ĐẠO LÝ
Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
I. Quyền lực – con dao hai lưỡi của nhân loại
Từ buổi con người bắt đầu biết tổ chức xã hội, quyền lực đã xuất hiện như một thanh gươm hai lưỡi. Một lưỡi để bảo vệ trật tự, duy trì công bằng, giữ gìn hòa khí trong cộng đồng; lưỡi còn lại – nếu rơi vào tay kẻ vô minh – trở thành công cụ đàn áp, bóp nghẹt linh hồn của nhân loại.
Trong mọi nền văn minh, quyền lực luôn là bài kiểm tra đạo đức lớn nhất. Ai nắm quyền mà không có đạo lý, thì quyền ấy sẽ trở thành bạo lực. Còn ai có đạo lý mà thiếu quyền hành, thì lời nói của họ như gió thoảng giữa sa mạc, không ai nghe thấy. Bởi thế, điều khó nhất trong chính trị, trong lãnh đạo, trong cả đời sống, không phải là “có quyền”, mà là “dùng quyền theo Đạo”.
Khi con người quên mất rằng quyền lực vốn chỉ là sứ mệnh được giao phó, chứ không phải đặc quyền được hưởng, thì cũng là lúc họ trượt dài vào vực sâu của sự kiêu mạn và lạm quyền.
Trời không lấy đi quyền của ai, nhưng Trời sẽ rút lại sứ mệnh của kẻ đã đánh mất đạo lý.
II. Quyền lực ép buộc – nền tảng của sợ hãi
Quyền lực ép buộc là hình thái sơ khai nhất của thống trị. Nó tồn tại dựa trên sự sợ hãi, chứ không phải sự tự nguyện. Khi kẻ mạnh buộc kẻ yếu phục tùng bằng roi vọt, bằng luật lệ cứng nhắc, bằng mệnh lệnh trống rỗng, thì xã hội sẽ trở nên nặng nề, trơ lì, và mất dần linh hồn.
Đó là kiểu quyền lực khiến con người sống mà không dám ngẩng đầu.
Họ làm việc vì sợ bị phạt, chứ không vì tin vào điều đúng.
Họ vâng lời vì sợ mất chỗ đứng, chứ không vì tôn trọng lẽ phải.
Họ cúi mình trước cấp trên, nhưng lòng thì xa cách Đạo Trời.
Một hệ thống dựa trên quyền lực ép buộc có thể tồn tại lâu, nhưng không bao giờ bền vững. Bởi sợ hãi là một nguồn năng lượng dễ hao mòn; nó chỉ khiến người ta tuân phục khi có người giám sát, chứ không khiến họ hành động khi không ai nhìn.
Chính vì thế, những đế chế xây trên bạo lực – dù huy hoàng nhất – cuối cùng đều sụp đổ trong chính sự phản kháng âm thầm của dân chúng.
Quyền lực ép buộc giống như một ngọn lửa cháy dữ dội nhưng chóng tàn.
Nó sáng rực trong khoảnh khắc, nhưng để lại tro tàn trên mọi linh hồn.
III. Quyền lực đạo lý – nền tảng của sự tự nguyện
Trái ngược hoàn toàn, quyền lực đạo lý không cần roi vọt, không cần cưỡng ép. Nó tỏa ra từ chính sự chính trực, từ lòng nhân, và từ chân lý.
Người có đạo lý không cần ép người khác phục tùng – bởi họ được tin tưởng.
Họ không cần bắt người khác nghe lời – bởi lời họ là tiếng nói của lẽ phải.
Họ không dùng quyền lực để trị dân – mà dùng đạo đức để cảm hóa dân.
Quyền lực đạo lý là thứ ánh sáng mềm mại nhưng xuyên thấu. Nó không đốt cháy, mà làm ấm. Nó không ép buộc, mà lay động.
Khi một người lãnh đạo nói ra điều gì từ trái tim chân chính, dân tự khắc nghe theo, không phải vì bị buộc, mà vì cảm thấy đó là điều đúng.
Đó là thứ quyền lực sâu nhất – quyền lực của niềm tin.
Khổng Tử từng nói: “Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi.” Nhưng khi Đạo lớn hiển lộ, người dân không còn bị dẫn dắt trong vô minh, mà được khai sáng trong minh triết. Khi ấy, chính người dân cũng trở thành người giữ Đạo. Và đó mới là nền chính trị chân chính – chính trị đạo lý, không phải chính trị ép buộc.
IV. Nguồn gốc của hai loại quyền lực
Quyền lực ép buộc bắt nguồn từ nỗi sợ mất kiểm soát. Người cầm quyền sợ dân nổi loạn, sợ trật tự lung lay, sợ mất lợi ích, nên họ xây dựng cơ chế để kiểm soát.
Họ tin rằng chỉ có luật lệ nghiêm khắc, hình phạt nặng nề, quyền lực tập trung mới giữ được xã hội. Nhưng họ quên rằng: Trật tự do sợ hãi tạo ra chỉ là vỏ bọc giả tạo của hỗn loạn.