• HNI 26/10 - B25 CHƯƠNG 7: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    I. Thiên ý – trật tự vô hình dẫn dắt thế giới hữu hình
    Từ thuở hồng hoang, con người đã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà hỏi: “Ai là người định ra mệnh lệnh của vũ trụ?”
    Trời xanh, mây trắng, gió thổi, sấm vang — những hiện tượng tự nhiên ấy từng được xem là biểu tượng của Thiên ý: ý Trời, quy luật tối thượng mà không ai có thể cưỡng.
    Trong văn hóa Á Đông, “Thiên” không chỉ là bầu trời vật lý, mà là biểu tượng cho Đạo, cho trật tự vận hành tự nhiên, cho sự cân bằng tuyệt đối giữa sinh và diệt, giữa thưởng và phạt.
    Thiên ý không thiên vị ai. Nó không thưởng người sang, cũng chẳng phạt kẻ hèn.
    Nhưng ai thuận Thiên, người ấy hưng thịnh.
    Ai nghịch Thiên, người ấy diệt vong.
    Trong lịch sử, mọi triều đại, mọi chính thể, mọi đế vương, dù quyền lực đến đâu, nếu quên mất “ý Trời” — tức là quên mất quy luật của đạo lý, của nhân tâm, thì sớm muộn cũng sụp đổ.
    Bởi Trời không cần phải nổi giận.
    Chỉ cần dân lòng rạn nứt, niềm tin tan biến, thì Thiên mệnh đã rời khỏi ngai vàng.
    II. Lòng dân – tấm gương phản chiếu Thiên ý
    Nếu Thiên ý là nguồn nước từ trên cao, thì lòng dân chính là mặt hồ phản chiếu nó.
    Không có dân, Trời không thể hiện mình qua hình hài xã hội.
    Không có Trời, dân cũng mất đi phương hướng mà tiến bước.
    Trong tư tưởng cổ xưa, người xưa đã sớm nhận ra mối tương thông ấy:
    “Thiên hạ chi bản tại quốc, quốc chi bản tại gia, gia chi bản tại thân, thân chi bản tại tâm.”
    Mọi trật tự của thiên hạ đều bắt đầu từ cái tâm con người — từ lòng dân.
    Lòng dân chính là Thiên ý được cụ thể hóa.
    Khi người dân yêu nước, tin tưởng, đoàn kết, biết đúng sai, biết phải trái — ấy là khi Thiên ý đang thuận.
    Khi người dân sợ hãi, oán than, thờ ơ, ích kỷ — ấy là khi Thiên ý đang cảnh báo.
    Không có “ý Trời” nào nằm ngoài nhân tâm cả.
    Bởi chính con người là phần tử sống của Trời, là tấm gương soi chiếu của Đạo.
    Thiên ý không hề xa xôi. Nó chính là sự vận động tự nhiên của lòng người hướng thiện.
    III. Khi chính trị tách khỏi lòng dân, Trời sẽ thu mệnh
    Một chế độ chính trị tồn tại không chỉ nhờ hiến pháp, quân đội hay luật pháp — mà trước hết là nhờ niềm tin của nhân dân.
    HNI 26/10 - B25 🌺🌺🌺CHƯƠNG 7: THIÊN Ý VÀ LÒNG DÂN – HAI CHIỀU THỐNG NHẤT TRONG CHÍNH TRỊ Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải I. Thiên ý – trật tự vô hình dẫn dắt thế giới hữu hình Từ thuở hồng hoang, con người đã ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mà hỏi: “Ai là người định ra mệnh lệnh của vũ trụ?” Trời xanh, mây trắng, gió thổi, sấm vang — những hiện tượng tự nhiên ấy từng được xem là biểu tượng của Thiên ý: ý Trời, quy luật tối thượng mà không ai có thể cưỡng. Trong văn hóa Á Đông, “Thiên” không chỉ là bầu trời vật lý, mà là biểu tượng cho Đạo, cho trật tự vận hành tự nhiên, cho sự cân bằng tuyệt đối giữa sinh và diệt, giữa thưởng và phạt. Thiên ý không thiên vị ai. Nó không thưởng người sang, cũng chẳng phạt kẻ hèn. Nhưng ai thuận Thiên, người ấy hưng thịnh. Ai nghịch Thiên, người ấy diệt vong. Trong lịch sử, mọi triều đại, mọi chính thể, mọi đế vương, dù quyền lực đến đâu, nếu quên mất “ý Trời” — tức là quên mất quy luật của đạo lý, của nhân tâm, thì sớm muộn cũng sụp đổ. Bởi Trời không cần phải nổi giận. Chỉ cần dân lòng rạn nứt, niềm tin tan biến, thì Thiên mệnh đã rời khỏi ngai vàng. II. Lòng dân – tấm gương phản chiếu Thiên ý Nếu Thiên ý là nguồn nước từ trên cao, thì lòng dân chính là mặt hồ phản chiếu nó. Không có dân, Trời không thể hiện mình qua hình hài xã hội. Không có Trời, dân cũng mất đi phương hướng mà tiến bước. Trong tư tưởng cổ xưa, người xưa đã sớm nhận ra mối tương thông ấy: “Thiên hạ chi bản tại quốc, quốc chi bản tại gia, gia chi bản tại thân, thân chi bản tại tâm.” Mọi trật tự của thiên hạ đều bắt đầu từ cái tâm con người — từ lòng dân. Lòng dân chính là Thiên ý được cụ thể hóa. Khi người dân yêu nước, tin tưởng, đoàn kết, biết đúng sai, biết phải trái — ấy là khi Thiên ý đang thuận. Khi người dân sợ hãi, oán than, thờ ơ, ích kỷ — ấy là khi Thiên ý đang cảnh báo. Không có “ý Trời” nào nằm ngoài nhân tâm cả. Bởi chính con người là phần tử sống của Trời, là tấm gương soi chiếu của Đạo. Thiên ý không hề xa xôi. Nó chính là sự vận động tự nhiên của lòng người hướng thiện. III. Khi chính trị tách khỏi lòng dân, Trời sẽ thu mệnh Một chế độ chính trị tồn tại không chỉ nhờ hiến pháp, quân đội hay luật pháp — mà trước hết là nhờ niềm tin của nhân dân.
    Love
    Haha
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:
    CHƯƠNG 9: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI
    (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải)
    I. Lãnh đạo không phải là người cầm quyền, mà là người dẫn đạo
    Lịch sử nhân loại chưa từng thiếu những kẻ nắm quyền. Nhưng rất hiếm khi thế giới có được những người dẫn đạo – những tâm hồn biết nghe được tiếng gọi của Trời, biết thuận theo dòng chảy vô hình của vũ trụ mà hành xử.
    Kẻ cầm quyền chỉ điều khiển con người bằng luật lệ.
    Người dẫn đạo lại cảm hóa họ bằng Đạo – bằng năng lượng của sự tỉnh thức, bao dung, và tầm nhìn vượt khỏi cái “tôi” nhỏ bé.
    Đạo Trời không thể thấy, không thể chạm, nhưng có thể cảm nhận bằng tâm. Khi một nhà lãnh đạo sống thuận với Đạo Trời, mỗi lời nói của họ trở thành ánh sáng dẫn đường; mỗi quyết định của họ như gió mùa xuân, vừa cứng rắn, vừa nhân hậu.
    Một quốc gia không cần nhiều luật lệ phức tạp, chỉ cần người lãnh đạo có tâm sáng và ý hướng chân chính. Khi năng lượng của người đứng đầu quân bình, dòng năng lượng của toàn dân sẽ tự nhiên hòa hợp. Đó chính là điều mà người xưa gọi là “chính khí thịnh, tà khí tiêu” – khí chất của một minh quân hay minh chủ.
    II. Năng lượng của người lãnh đạo là năng lượng của cả cộng đồng
    Cộng đồng là tấm gương phản chiếu tâm thế của người lãnh đạo. Khi người lãnh đạo bị dục vọng, sợ hãi hay tham vọng chi phối, toàn bộ cộng đồng sẽ dao động, mất định hướng, hỗn loạn.
    Ngược lại, khi lãnh đạo an nhiên, sáng suốt, quyết đoán mà không cực đoan, lòng dân sẽ ổn định, khí trời sẽ thuận.
    Đạo lý ấy đơn giản như hơi thở – nhưng con người thời nay đã quên.
    Trong thế giới hiện đại, quyền lực được định nghĩa qua thể chế, hiến pháp, cơ chế kiểm soát. Nhưng sâu hơn tất cả là trường năng lượng vô hình – năng lượng đạo đức, ý thức và tâm linh mà người lãnh đạo tỏa ra.
    Một quốc gia có thể có nền kinh tế mạnh, quân đội hùng, nhưng nếu năng lượng của người cầm quyền là bất thiện, cộng đồng sẽ dần suy kiệt, chia rẽ, và tự diệt từ bên trong.
    Ngược lại, một cộng đồng nhỏ bé nhưng có người dẫn đạo sống thuận Đạo, sống vì dân, biết tiết chế bản thân, biết dùng quyền lực như công cụ chứ không như tài sản – nơi đó sẽ trở thành một trường năng lượng phục sinh.
    Đạo Trời không lựa chọn người mạnh nhất, mà chọn người biết hòa mình với dòng chảy. Cũng như nước – mềm mại mà có thể xuyên đá. Người lãnh đạo chân chính không tranh quyền, không cần xưng bá, mà chỉ cần đứng đúng vị trí của mình trong đại thể.
    III. Lãnh đạo thuận Đạo: điều hành bằng trí tuệ và từ bi
    Một nhà lãnh đạo thuận theo Đạo Trời không điều hành bằng mệnh lệnh, mà bằng trí tuệ và lòng nhân.
    Trí tuệ để thấy xa, lòng nhân để cảm thông gần.
    Họ biết rằng mỗi quyết định của mình không chỉ tác động đến con người hôm nay mà còn đến hậu thế mai sau.
    Bởi vậy, họ không hành xử theo lợi ích nhất thời, mà hành xử theo nguyên tắc của cân bằng vũ trụ – nguyên tắc bất biến giữa âm và dương, giữa lợi và nghĩa, giữa phát triển và gìn giữ.
    Trí tuệ giúp họ không lạc trong mê cung của chính trị quyền lợi.
    Từ bi giúp họ không biến thành kẻ độc tài khô cứng.
    Một nhà lãnh đạo thuận Đạo không sợ mất quyền, vì họ hiểu rằng quyền lực chỉ là một dòng năng lượng được ủy thác tạm thời. Khi dùng đúng, năng lượng ấy tăng trưởng. Khi dùng sai, năng lượng ấy rút lại – như dòng điện bị ngắt mạch.
    Bởi vậy, người thuận Đạo luôn hành xử như người giữ lửa cho cộng đồng – biết lúc cần rực sáng để soi đường, biết lúc cần lắng lại để mọi người cùng tỏa sáng.
    HNI 26/10: 🌺CHƯƠNG 9: NHÀ LÃNH ĐẠO VÀ NĂNG LƯỢNG ĐẠO TRỜI (Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải) I. Lãnh đạo không phải là người cầm quyền, mà là người dẫn đạo Lịch sử nhân loại chưa từng thiếu những kẻ nắm quyền. Nhưng rất hiếm khi thế giới có được những người dẫn đạo – những tâm hồn biết nghe được tiếng gọi của Trời, biết thuận theo dòng chảy vô hình của vũ trụ mà hành xử. Kẻ cầm quyền chỉ điều khiển con người bằng luật lệ. Người dẫn đạo lại cảm hóa họ bằng Đạo – bằng năng lượng của sự tỉnh thức, bao dung, và tầm nhìn vượt khỏi cái “tôi” nhỏ bé. Đạo Trời không thể thấy, không thể chạm, nhưng có thể cảm nhận bằng tâm. Khi một nhà lãnh đạo sống thuận với Đạo Trời, mỗi lời nói của họ trở thành ánh sáng dẫn đường; mỗi quyết định của họ như gió mùa xuân, vừa cứng rắn, vừa nhân hậu. Một quốc gia không cần nhiều luật lệ phức tạp, chỉ cần người lãnh đạo có tâm sáng và ý hướng chân chính. Khi năng lượng của người đứng đầu quân bình, dòng năng lượng của toàn dân sẽ tự nhiên hòa hợp. Đó chính là điều mà người xưa gọi là “chính khí thịnh, tà khí tiêu” – khí chất của một minh quân hay minh chủ. II. Năng lượng của người lãnh đạo là năng lượng của cả cộng đồng Cộng đồng là tấm gương phản chiếu tâm thế của người lãnh đạo. Khi người lãnh đạo bị dục vọng, sợ hãi hay tham vọng chi phối, toàn bộ cộng đồng sẽ dao động, mất định hướng, hỗn loạn. Ngược lại, khi lãnh đạo an nhiên, sáng suốt, quyết đoán mà không cực đoan, lòng dân sẽ ổn định, khí trời sẽ thuận. Đạo lý ấy đơn giản như hơi thở – nhưng con người thời nay đã quên. Trong thế giới hiện đại, quyền lực được định nghĩa qua thể chế, hiến pháp, cơ chế kiểm soát. Nhưng sâu hơn tất cả là trường năng lượng vô hình – năng lượng đạo đức, ý thức và tâm linh mà người lãnh đạo tỏa ra. Một quốc gia có thể có nền kinh tế mạnh, quân đội hùng, nhưng nếu năng lượng của người cầm quyền là bất thiện, cộng đồng sẽ dần suy kiệt, chia rẽ, và tự diệt từ bên trong. Ngược lại, một cộng đồng nhỏ bé nhưng có người dẫn đạo sống thuận Đạo, sống vì dân, biết tiết chế bản thân, biết dùng quyền lực như công cụ chứ không như tài sản – nơi đó sẽ trở thành một trường năng lượng phục sinh. Đạo Trời không lựa chọn người mạnh nhất, mà chọn người biết hòa mình với dòng chảy. Cũng như nước – mềm mại mà có thể xuyên đá. Người lãnh đạo chân chính không tranh quyền, không cần xưng bá, mà chỉ cần đứng đúng vị trí của mình trong đại thể. III. Lãnh đạo thuận Đạo: điều hành bằng trí tuệ và từ bi Một nhà lãnh đạo thuận theo Đạo Trời không điều hành bằng mệnh lệnh, mà bằng trí tuệ và lòng nhân. Trí tuệ để thấy xa, lòng nhân để cảm thông gần. Họ biết rằng mỗi quyết định của mình không chỉ tác động đến con người hôm nay mà còn đến hậu thế mai sau. Bởi vậy, họ không hành xử theo lợi ích nhất thời, mà hành xử theo nguyên tắc của cân bằng vũ trụ – nguyên tắc bất biến giữa âm và dương, giữa lợi và nghĩa, giữa phát triển và gìn giữ. Trí tuệ giúp họ không lạc trong mê cung của chính trị quyền lợi. Từ bi giúp họ không biến thành kẻ độc tài khô cứng. Một nhà lãnh đạo thuận Đạo không sợ mất quyền, vì họ hiểu rằng quyền lực chỉ là một dòng năng lượng được ủy thác tạm thời. Khi dùng đúng, năng lượng ấy tăng trưởng. Khi dùng sai, năng lượng ấy rút lại – như dòng điện bị ngắt mạch. Bởi vậy, người thuận Đạo luôn hành xử như người giữ lửa cho cộng đồng – biết lúc cần rực sáng để soi đường, biết lúc cần lắng lại để mọi người cùng tỏa sáng.
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • Love
    2
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    2
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    3
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    3
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    3
    1 Comments 0 Shares
  • Love
    3
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 26/10:CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN
    I. Quyền lực và Đạo – hai dòng chảy cần hòa làm một
    Quyền lực, tự thân, chỉ là năng lượng trung tính. Nó không xấu cũng chẳng tốt. Nó chỉ là sức mạnh được trao để kiến tạo, bảo vệ, điều hành. Nhưng chính cách con người sử dụng quyền lực mới quyết định: xã hội thịnh hay suy, dân chúng hạnh phúc hay khổ đau.
    Đạo – là nguyên tắc của Trời, là trật tự vận hành của vũ trụ. Khi quyền lực vận hành thuận theo Đạo, mọi dòng năng lượng trong xã hội trở nên hài hòa, cân bằng. Khi quyền lực nghịch Đạo, thì cũng như con người chống lại mạch nước – càng cố bơi ngược, càng kiệt sức, cuối cùng bị cuốn trôi bởi chính dòng chảy mình muốn kiểm soát.
    Một vị lãnh đạo thuận Đạo không trị dân bằng mệnh lệnh, mà cảm hóa họ bằng phẩm đức. Không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng niềm tin. Không dựa vào quyền uy, mà dựa vào lòng người. Vì khi lòng dân thuận, Đạo Trời cũng thuận – và quốc gia sẽ tự nhiên thịnh.
    Đạo không phải là một tôn giáo, càng không phải một giáo điều. Đạo là trật tự tự nhiên mà Trời đã đặt sẵn: nơi có nhân nghĩa, thì sinh thịnh vượng; nơi có công bằng, thì sinh ổn định; nơi có trí tuệ, thì sinh minh triết; nơi có từ bi, thì sinh hòa bình. Mọi quyền lực trái ngược với bốn gốc ấy, sớm muộn cũng tự sụp đổ.
    II. Khi quyền lực thuận Đạo, dân tự tin – quốc tự cường
    Một quốc gia không thể hưng thịnh chỉ nhờ vào luật pháp hay vũ lực, mà cần một năng lượng vô hình: niềm tin vào công lý và đạo lý. Khi người dân tin rằng người lãnh đạo của họ sống thuận Đạo, làm vì dân, không tham quyền, không tham lợi, thì họ sẵn sàng gánh vác, cống hiến, và bảo vệ đất nước như chính thân thể mình.
    Thuận Đạo là biết đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng. Là hiểu rằng “được lòng dân là được Trời, mất lòng dân là mất mệnh”. Khi người cầm quyền xem dân như con, chứ không như công cụ, thì dân sẽ xem vua như cha mẹ. Đó là mối quan hệ “Trời – Dân – Vua” hòa hợp, từng tạo nên các triều đại hưng thịnh nhất trong lịch sử.
    Ngược lại, khi quyền lực bị lạm dụng, khi người cầm quyền sống ngược Đạo, lấy lợi ích nhóm thay cho lợi ích dân tộc, thì dù luật có nghiêm, hình có nặng, quốc gia vẫn rối ren, dân vẫn khổ đau. Vì không một hệ thống nào đứng vững được khi gốc đạo lý bị mục ruỗng.
    III. Quyền lực thuận Đạo là quyền lực biết tự hạn chế
    Cái nguy hiểm nhất của quyền lực không phải là sức mạnh của nó, mà là ảo tưởng rằng ta có thể thay Trời định đoạt tất cả. Khi người nắm quyền tin rằng họ có thể kiểm soát cả vận mệnh dân tộc mà không cần lắng nghe Đạo, họ đã bước vào con đường diệt vong.
    Thuận Đạo không có nghĩa là yếu đuối. Ngược lại, đó là sức mạnh của sự tự chủ. Người thuận Đạo biết rằng mọi hành động phải gắn với hậu quả, mọi quyết định phải đặt trong mạch luân lý, mọi cải cách phải tôn trọng tự nhiên của xã hội. Quyền lực thuận Đạo là quyền lực tự soi mình, tự tiết chế, không để dục vọng cá nhân lấn át lý tưởng chung.
    Một nhà lãnh đạo thuận Đạo luôn tự hỏi:
    “Quyết định này có thuận với lòng dân không?
    Có thuận với thiên lý không?
    Có tạo ra năng lượng hài hòa cho cộng đồng không?”
    Nếu câu trả lời là “không”, họ dừng lại – dù điều đó có thể làm mất quyền, mất lợi. Bởi người thuận Đạo biết rằng mất một phần quyền mà giữ được Đạo, là giữ được cả thiên hạ; còn giữ quyền mà mất Đạo, thì cuối cùng chỉ còn đống tro tàn của tham vọng.
    HNI 26/10:🌺CHƯƠNG 10: KHI QUYỀN LỰC THUẬN ĐẠO – QUỐC GIA THỊNH, DÂN AN I. Quyền lực và Đạo – hai dòng chảy cần hòa làm một Quyền lực, tự thân, chỉ là năng lượng trung tính. Nó không xấu cũng chẳng tốt. Nó chỉ là sức mạnh được trao để kiến tạo, bảo vệ, điều hành. Nhưng chính cách con người sử dụng quyền lực mới quyết định: xã hội thịnh hay suy, dân chúng hạnh phúc hay khổ đau. Đạo – là nguyên tắc của Trời, là trật tự vận hành của vũ trụ. Khi quyền lực vận hành thuận theo Đạo, mọi dòng năng lượng trong xã hội trở nên hài hòa, cân bằng. Khi quyền lực nghịch Đạo, thì cũng như con người chống lại mạch nước – càng cố bơi ngược, càng kiệt sức, cuối cùng bị cuốn trôi bởi chính dòng chảy mình muốn kiểm soát. Một vị lãnh đạo thuận Đạo không trị dân bằng mệnh lệnh, mà cảm hóa họ bằng phẩm đức. Không cai trị bằng sợ hãi, mà dẫn dắt bằng niềm tin. Không dựa vào quyền uy, mà dựa vào lòng người. Vì khi lòng dân thuận, Đạo Trời cũng thuận – và quốc gia sẽ tự nhiên thịnh. Đạo không phải là một tôn giáo, càng không phải một giáo điều. Đạo là trật tự tự nhiên mà Trời đã đặt sẵn: nơi có nhân nghĩa, thì sinh thịnh vượng; nơi có công bằng, thì sinh ổn định; nơi có trí tuệ, thì sinh minh triết; nơi có từ bi, thì sinh hòa bình. Mọi quyền lực trái ngược với bốn gốc ấy, sớm muộn cũng tự sụp đổ. II. Khi quyền lực thuận Đạo, dân tự tin – quốc tự cường Một quốc gia không thể hưng thịnh chỉ nhờ vào luật pháp hay vũ lực, mà cần một năng lượng vô hình: niềm tin vào công lý và đạo lý. Khi người dân tin rằng người lãnh đạo của họ sống thuận Đạo, làm vì dân, không tham quyền, không tham lợi, thì họ sẵn sàng gánh vác, cống hiến, và bảo vệ đất nước như chính thân thể mình. Thuận Đạo là biết đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng. Là hiểu rằng “được lòng dân là được Trời, mất lòng dân là mất mệnh”. Khi người cầm quyền xem dân như con, chứ không như công cụ, thì dân sẽ xem vua như cha mẹ. Đó là mối quan hệ “Trời – Dân – Vua” hòa hợp, từng tạo nên các triều đại hưng thịnh nhất trong lịch sử. Ngược lại, khi quyền lực bị lạm dụng, khi người cầm quyền sống ngược Đạo, lấy lợi ích nhóm thay cho lợi ích dân tộc, thì dù luật có nghiêm, hình có nặng, quốc gia vẫn rối ren, dân vẫn khổ đau. Vì không một hệ thống nào đứng vững được khi gốc đạo lý bị mục ruỗng. III. Quyền lực thuận Đạo là quyền lực biết tự hạn chế Cái nguy hiểm nhất của quyền lực không phải là sức mạnh của nó, mà là ảo tưởng rằng ta có thể thay Trời định đoạt tất cả. Khi người nắm quyền tin rằng họ có thể kiểm soát cả vận mệnh dân tộc mà không cần lắng nghe Đạo, họ đã bước vào con đường diệt vong. Thuận Đạo không có nghĩa là yếu đuối. Ngược lại, đó là sức mạnh của sự tự chủ. Người thuận Đạo biết rằng mọi hành động phải gắn với hậu quả, mọi quyết định phải đặt trong mạch luân lý, mọi cải cách phải tôn trọng tự nhiên của xã hội. Quyền lực thuận Đạo là quyền lực tự soi mình, tự tiết chế, không để dục vọng cá nhân lấn át lý tưởng chung. Một nhà lãnh đạo thuận Đạo luôn tự hỏi: “Quyết định này có thuận với lòng dân không? Có thuận với thiên lý không? Có tạo ra năng lượng hài hòa cho cộng đồng không?” Nếu câu trả lời là “không”, họ dừng lại – dù điều đó có thể làm mất quyền, mất lợi. Bởi người thuận Đạo biết rằng mất một phần quyền mà giữ được Đạo, là giữ được cả thiên hạ; còn giữ quyền mà mất Đạo, thì cuối cùng chỉ còn đống tro tàn của tham vọng.
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares
  • Love
    4
    1 Comments 0 Shares