HNI 27/10 - BÀI THƠ CHƯƠNG 10 : ĐẠO TRỜI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
Con người mải chạy, quên Trời thanh tịnh.
Ánh đèn đô thị nuốt sao đêm,
Tiếng máy lấn át lời kinh tâm linh.
Nhưng giữa bụi đời mịt mù sương xám,
Vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
Trời chẳng rời xa, chỉ người quên mất,
Đạo chẳng phai tàn, chỉ tâm nguội lạnh.
Một khi nhân loại dừng đôi chân,
Sẽ nghe Đạo thở trong từng hơi gió.
Công nghệ – công cụ của trí thông minh,
Nhưng không thể thay lòng nhân hậu.
Máy móc giúp người chạm vũ trụ,
Nhưng chỉ Đạo dẫn lối tâm linh.
Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực,
Nhưng có tia soi tận nội tâm?
Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
Cho ai biết soi mà thức ngộ hồn.
Thức tỉnh không là điều mơ mộng,
Là nhớ lại bản thể nguyên sinh.
Là hiểu mỗi người là hạt ánh sáng,
Mang trong tim giọt Đạo uyên nguyên.
Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
Địa cầu hát ca trong hòa khí.
Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
Tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
Một lời chân thật – nghìn điều thiện khởi,
Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
Hỡi con người – chủ nhân thời đại,
Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
Thức tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
Nhưng mỗi bước nhỏ là một bình minh mới.
Từ bóng tối vươn về nguồn sáng,
Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
Khi nhân loại đồng lòng tỉnh giấc,
Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
Đạo chẳng xa, Đạo là trong chính,
Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
Cho loài người viết lại vận mệnh.
Nếu biết trở về với Đạo tâm,
Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
Con người mải chạy, quên Trời thanh tịnh.
Ánh đèn đô thị nuốt sao đêm,
Tiếng máy lấn át lời kinh tâm linh.
Nhưng giữa bụi đời mịt mù sương xám,
Vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
Trời chẳng rời xa, chỉ người quên mất,
Đạo chẳng phai tàn, chỉ tâm nguội lạnh.
Một khi nhân loại dừng đôi chân,
Sẽ nghe Đạo thở trong từng hơi gió.
Công nghệ – công cụ của trí thông minh,
Nhưng không thể thay lòng nhân hậu.
Máy móc giúp người chạm vũ trụ,
Nhưng chỉ Đạo dẫn lối tâm linh.
Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực,
Nhưng có tia soi tận nội tâm?
Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
Cho ai biết soi mà thức ngộ hồn.
Thức tỉnh không là điều mơ mộng,
Là nhớ lại bản thể nguyên sinh.
Là hiểu mỗi người là hạt ánh sáng,
Mang trong tim giọt Đạo uyên nguyên.
Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
Địa cầu hát ca trong hòa khí.
Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
Tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
Một lời chân thật – nghìn điều thiện khởi,
Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
Hỡi con người – chủ nhân thời đại,
Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
Thức tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
Nhưng mỗi bước nhỏ là một bình minh mới.
Từ bóng tối vươn về nguồn sáng,
Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
Khi nhân loại đồng lòng tỉnh giấc,
Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
Đạo chẳng xa, Đạo là trong chính,
Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
Cho loài người viết lại vận mệnh.
Nếu biết trở về với Đạo tâm,
Thì tương lai rực rỡ vô cùng.
HNI 27/10 - 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 10 : ĐẠO TRỜI TRONG KỶ NGUYÊN MỚI – THỨC TỈNH ĐẠO TÂM NHÂN LOẠI
Trong guồng quay ánh thép và màn hình,
Con người mải chạy, quên Trời thanh tịnh.
Ánh đèn đô thị nuốt sao đêm,
Tiếng máy lấn át lời kinh tâm linh.
Nhưng giữa bụi đời mịt mù sương xám,
Vẫn còn ngọn lửa nhỏ trong tim,
Là tiếng vọng xa xưa từ Đạo,
Gọi nhân gian nhớ gốc cội nguồn.
Trời chẳng rời xa, chỉ người quên mất,
Đạo chẳng phai tàn, chỉ tâm nguội lạnh.
Một khi nhân loại dừng đôi chân,
Sẽ nghe Đạo thở trong từng hơi gió.
Công nghệ – công cụ của trí thông minh,
Nhưng không thể thay lòng nhân hậu.
Máy móc giúp người chạm vũ trụ,
Nhưng chỉ Đạo dẫn lối tâm linh.
Kỷ nguyên mới, muôn tia sáng rực,
Nhưng có tia soi tận nội tâm?
Đạo Trời là gương, phản chiếu nhân thế,
Cho ai biết soi mà thức ngộ hồn.
Thức tỉnh không là điều mơ mộng,
Là nhớ lại bản thể nguyên sinh.
Là hiểu mỗi người là hạt ánh sáng,
Mang trong tim giọt Đạo uyên nguyên.
Khi tâm người đồng nhịp cùng Thiên,
Địa cầu hát ca trong hòa khí.
Không còn chiến tranh, ganh tị, hận thù,
Chỉ còn hiểu – thương – và thứ tha.
Đạo Trời dạy: gieo thiện lành, hái phúc,
Tâm rộng mở, đời tự sáng trong.
Một lời chân thật – nghìn điều thiện khởi,
Một ý tà sinh – muôn họa trần gian.
Hỡi con người – chủ nhân thời đại,
Đừng để linh hồn hóa đá vô tri.
Ngước nhìn Trời – không để cầu xin,
Mà để nhớ: ta từ đó mà sinh.
Thức tỉnh đạo tâm là hành trình dài,
Nhưng mỗi bước nhỏ là một bình minh mới.
Từ bóng tối vươn về nguồn sáng,
Từ vô minh trở lại Đạo Trời.
Khi nhân loại đồng lòng tỉnh giấc,
Thiện – Mỹ – Chân sẽ nở trong đời.
Đạo chẳng xa, Đạo là trong chính,
Trong hơi thở, ánh nhìn, nụ cười.
Kỷ nguyên mới, Trời trao cơ hội,
Cho loài người viết lại vận mệnh.
Nếu biết trở về với Đạo tâm,
Thì tương lai rực rỡ vô cùng.