HNI 29/10 - B42 BÀI THƠ CHƯƠNG 36 : VĂN HỌC VÀ CÔNG NGHỆ – TRÍ TUỆ NHÂN TAO TRONG SÁNG TÁC
Trang giấy xưa là đôi tay run rẩy,
Chữ loang dài như mạch máu con tim.
Nay ánh sáng từ màn hình tỏa chiếu,
Dẫn ngòi bút đi giữa thời gian mới.
Trí tuệ nhân tạo như dòng sông lạ,
Chảy ngang qua văn mạch loài người.
Gợi ý từng nhịp, từng câu, từng vần,
Mở ra biển chữ mênh mông bất tận.
Nhưng thơ chẳng chỉ là xếp chữ,
Mà là nhịp tim, là giọt lệ, là hồn.
AI có thể dệt nên ngôn ngữ,
Song không thể thay thế trái tim run.
Nhà văn đứng giữa đôi bờ sóng dữ,
Một bên là ký ức – một bên là công nghệ.
Cây bút nay vừa mềm vừa sáng,
Đan nhân gian cùng trí tuệ nhân tạo.
Tương lai mở ra, không còn đối nghịch,
Con người và AI cộng hưởng ngòi bút chung.
Văn học vẫn là hơi thở nhân loại,
Dù công nghệ có phủ kín bầu trời xanh.
Trang giấy xưa là đôi tay run rẩy,
Chữ loang dài như mạch máu con tim.
Nay ánh sáng từ màn hình tỏa chiếu,
Dẫn ngòi bút đi giữa thời gian mới.
Trí tuệ nhân tạo như dòng sông lạ,
Chảy ngang qua văn mạch loài người.
Gợi ý từng nhịp, từng câu, từng vần,
Mở ra biển chữ mênh mông bất tận.
Nhưng thơ chẳng chỉ là xếp chữ,
Mà là nhịp tim, là giọt lệ, là hồn.
AI có thể dệt nên ngôn ngữ,
Song không thể thay thế trái tim run.
Nhà văn đứng giữa đôi bờ sóng dữ,
Một bên là ký ức – một bên là công nghệ.
Cây bút nay vừa mềm vừa sáng,
Đan nhân gian cùng trí tuệ nhân tạo.
Tương lai mở ra, không còn đối nghịch,
Con người và AI cộng hưởng ngòi bút chung.
Văn học vẫn là hơi thở nhân loại,
Dù công nghệ có phủ kín bầu trời xanh.
HNI 29/10 - B42 🌺🌺🌺 BÀI THƠ CHƯƠNG 36 : VĂN HỌC VÀ CÔNG NGHỆ – TRÍ TUỆ NHÂN TAO TRONG SÁNG TÁC
Trang giấy xưa là đôi tay run rẩy,
Chữ loang dài như mạch máu con tim.
Nay ánh sáng từ màn hình tỏa chiếu,
Dẫn ngòi bút đi giữa thời gian mới.
Trí tuệ nhân tạo như dòng sông lạ,
Chảy ngang qua văn mạch loài người.
Gợi ý từng nhịp, từng câu, từng vần,
Mở ra biển chữ mênh mông bất tận.
Nhưng thơ chẳng chỉ là xếp chữ,
Mà là nhịp tim, là giọt lệ, là hồn.
AI có thể dệt nên ngôn ngữ,
Song không thể thay thế trái tim run.
Nhà văn đứng giữa đôi bờ sóng dữ,
Một bên là ký ức – một bên là công nghệ.
Cây bút nay vừa mềm vừa sáng,
Đan nhân gian cùng trí tuệ nhân tạo.
Tương lai mở ra, không còn đối nghịch,
Con người và AI cộng hưởng ngòi bút chung.
Văn học vẫn là hơi thở nhân loại,
Dù công nghệ có phủ kín bầu trời xanh.