• https://youtu.be/WStdXdctbQM?si=J2kzUlqrvZmPUUJ0
    https://youtu.be/WStdXdctbQM?si=J2kzUlqrvZmPUUJ0
    Love
    Wow
    Angry
    6
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10 - B8 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Cung là dòng chảy từ tay tạo hóa,
    Cầu là khát vọng đến từ lòng người.
    Hai đầu mối kết thành nhịp sống,
    Như trăng soi nước chẳng thể rời.
    Trời ban luật trong vòng tương ứng,
    Vạn vật sinh đều giữ cân phân.
    Cho đi – nhận lại là lẽ Đạo,
    Một mất, một còn, cùng kết nhân.
    Khi cung vượt, lòng người sinh loạn,
    Của thừa ra hóa kiếp phung phí.
    Khi cầu thiếu, nhân sinh khổ sở,
    Đói vật chất, cạn luôn nghĩa lý.
    Đạo Trời dạy – chẳng cần cưỡng ép,
    Cứ thuận nhiên mà đạt quân bình.
    Giống như nước chảy về nơi thấp,
    Thừa sẽ san, thiếu lại thêm sinh.
    Người hiểu Đạo, chẳng mong trọn vẹn,
    Biết dừng tay trước ngưỡng vừa đủ.
    Bởi lòng tham – cội nguồn đổ vỡ,
    Phá thế cân bằng của vũ trụ.
    Khi cung cầu hòa trong tiết độ,
    Xã hội yên, đất nước vững vàng.
    Tiền không trị mà là phương tiện,
    Tình nhân gian mới chính kho tàng.
    Đạo trong kinh tế không viển vông,
    Mà là luật sống giữa đại đồng.
    Kẻ cho, biết cho bằng tâm sáng,
    Người nhận, mang ơn giữa cõi hồng.
    Khi ai cũng giữ phần công chính,
    Thì muôn việc tự hóa hanh thông.
    Cung chẳng thiếu, cầu không vượt,
    Đạo Trời soi sáng cõi mênh mông.
    Này nhân loại – con trong một thể,
    Hãy thuận dòng sinh hóa tự nhiên.
    Đừng đảo ngược dòng thiêng vũ trụ,
    Mà chuốc về nghiệp khổ triền miên.
    Cân bằng ấy chẳng do người đặt,
    Mà là nhịp Trời giữa cõi nhân sinh.
    Khi lòng người hòa cùng Trời Đất,
    Mọi kinh tế đều hóa đạo linh.
    HNI 30/10 - B8 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 2 : QUY LUẬT CUNG – CẦU VÀ SỰ CÂN BẰNG TỰ NHIÊN (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Cung là dòng chảy từ tay tạo hóa, Cầu là khát vọng đến từ lòng người. Hai đầu mối kết thành nhịp sống, Như trăng soi nước chẳng thể rời. Trời ban luật trong vòng tương ứng, Vạn vật sinh đều giữ cân phân. Cho đi – nhận lại là lẽ Đạo, Một mất, một còn, cùng kết nhân. Khi cung vượt, lòng người sinh loạn, Của thừa ra hóa kiếp phung phí. Khi cầu thiếu, nhân sinh khổ sở, Đói vật chất, cạn luôn nghĩa lý. Đạo Trời dạy – chẳng cần cưỡng ép, Cứ thuận nhiên mà đạt quân bình. Giống như nước chảy về nơi thấp, Thừa sẽ san, thiếu lại thêm sinh. Người hiểu Đạo, chẳng mong trọn vẹn, Biết dừng tay trước ngưỡng vừa đủ. Bởi lòng tham – cội nguồn đổ vỡ, Phá thế cân bằng của vũ trụ. Khi cung cầu hòa trong tiết độ, Xã hội yên, đất nước vững vàng. Tiền không trị mà là phương tiện, Tình nhân gian mới chính kho tàng. Đạo trong kinh tế không viển vông, Mà là luật sống giữa đại đồng. Kẻ cho, biết cho bằng tâm sáng, Người nhận, mang ơn giữa cõi hồng. Khi ai cũng giữ phần công chính, Thì muôn việc tự hóa hanh thông. Cung chẳng thiếu, cầu không vượt, Đạo Trời soi sáng cõi mênh mông. Này nhân loại – con trong một thể, Hãy thuận dòng sinh hóa tự nhiên. Đừng đảo ngược dòng thiêng vũ trụ, Mà chuốc về nghiệp khổ triền miên. Cân bằng ấy chẳng do người đặt, Mà là nhịp Trời giữa cõi nhân sinh. Khi lòng người hòa cùng Trời Đất, Mọi kinh tế đều hóa đạo linh.
    Love
    Wow
    Angry
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10 - B9 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : KHI KINH TẾ THUẬN ĐẠO – PHÚC TRÀN, DÂN THỊNH
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Khi kinh tế thuận theo Đạo Trời,
    Tâm người sáng, việc đời êm ái.
    Của cải chẳng là nơi chôn ngã,
    Mà hóa nguồn phúc chảy không nguôi.
    Người buôn bán lấy nhân làm gốc,
    Người làm ăn giữ nghĩa làm đầu.
    Không lừa lọc, chẳng tranh phần thiệt,
    Đạo trong lòng sáng giữa nông sâu.
    Khi mỗi việc thuận theo quy luật,
    Cây sinh hoa, người nở nụ cười.
    Lúa ngoài đồng chín vàng theo Đạo,
    Tiền trong dân hóa phúc cho đời.
    Kẻ lãnh đạo biết thương dân trước,
    Người lao công biết trọng công mình.
    Công bằng trải như sương buổi sớm,
    Xã hội yên, muôn phúc chan bình.
    Thuận Đạo ấy không cần lý thuyết,
    Mà là sống đúng lẽ tự nhiên.
    Người cho đi – lòng thêm sung túc,
    Kẻ nhận về – tâm lại dịu hiền.
    Trời cùng đất đều trong nhịp thở,
    Người cùng người lại nối niềm tin.
    Mỗi bàn tay vun cho nhân nghĩa,
    Cả quê hương hóa sáng lung linh.
    Khi dân no, lòng dân vui vẻ,
    Khi dân tín, nước hóa vững bền.
    Phúc chẳng ở nơi cung điện,
    Mà nằm trong ánh mắt hiền lành.
    Một quốc gia hưng nhờ đạo đức,
    Một nền kinh tế sáng nhờ nhân.
    Nếu chỉ đếm tiền mà quên nghĩa,
    Sẽ tự làm lệch cán cân dân.
    Nhưng nếu biết giữ tâm trong sáng,
    Mỗi đồng xu cũng hóa phúc lành.
    Người thuận Đạo, trời ban thuận lợi,
    Đời hanh thông, nghiệp nở thành danh.
    Hỡi nhân thế – hãy tin một lẽ:
    Kinh tế chẳng ngược Đạo bao giờ.
    Khi lòng người hòa cùng Thiên ý,
    Phúc tràn dân thịnh – ấy Đạo Trời xưa.
    HNI 30/10 - B9 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 3 : KHI KINH TẾ THUẬN ĐẠO – PHÚC TRÀN, DÂN THỊNH (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Khi kinh tế thuận theo Đạo Trời, Tâm người sáng, việc đời êm ái. Của cải chẳng là nơi chôn ngã, Mà hóa nguồn phúc chảy không nguôi. Người buôn bán lấy nhân làm gốc, Người làm ăn giữ nghĩa làm đầu. Không lừa lọc, chẳng tranh phần thiệt, Đạo trong lòng sáng giữa nông sâu. Khi mỗi việc thuận theo quy luật, Cây sinh hoa, người nở nụ cười. Lúa ngoài đồng chín vàng theo Đạo, Tiền trong dân hóa phúc cho đời. Kẻ lãnh đạo biết thương dân trước, Người lao công biết trọng công mình. Công bằng trải như sương buổi sớm, Xã hội yên, muôn phúc chan bình. Thuận Đạo ấy không cần lý thuyết, Mà là sống đúng lẽ tự nhiên. Người cho đi – lòng thêm sung túc, Kẻ nhận về – tâm lại dịu hiền. Trời cùng đất đều trong nhịp thở, Người cùng người lại nối niềm tin. Mỗi bàn tay vun cho nhân nghĩa, Cả quê hương hóa sáng lung linh. Khi dân no, lòng dân vui vẻ, Khi dân tín, nước hóa vững bền. Phúc chẳng ở nơi cung điện, Mà nằm trong ánh mắt hiền lành. Một quốc gia hưng nhờ đạo đức, Một nền kinh tế sáng nhờ nhân. Nếu chỉ đếm tiền mà quên nghĩa, Sẽ tự làm lệch cán cân dân. Nhưng nếu biết giữ tâm trong sáng, Mỗi đồng xu cũng hóa phúc lành. Người thuận Đạo, trời ban thuận lợi, Đời hanh thông, nghiệp nở thành danh. Hỡi nhân thế – hãy tin một lẽ: Kinh tế chẳng ngược Đạo bao giờ. Khi lòng người hòa cùng Thiên ý, Phúc tràn dân thịnh – ấy Đạo Trời xưa.
    Love
    Wow
    Angry
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI SÁNG
    Đề 1: 10 lòng biết ơn Chủ tịch Lê Đình Hải :1. Biết ơn Chủ tịch đã thắp sáng niềm tin cho thế hệ mới bằng tư tưởng dấn thân và phụng sự.2. Biết ơn vì những định hướng chiến lược mà Người mang lại, giúp cộng đồng có tầm nhìn xa và rõ ràng hơn.3. Biết ơn vì đã kiên định...
    Love
    Wow
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10 - B10 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : KHI KINH TẾ NGHỊCH ĐẠO – THAM LAM SINH SUY THOÁI
    Khi lòng người quên Đạo Trời,
    Chỉ lo tích của, dối lời, hại nhau.
    Vàng son chất chồng trên máu,
    Phúc đức tiêu tan, nghiệp báo theo sau.
    Cửa hàng lớn, phố cao tầng,
    Mà trong lòng rỗng, chẳng bằng quê xưa.
    Khi lợi nhuận che tâm tư,
    Nhân nghĩa lụi tàn, thiên cơ đảo ngược.
    Người tranh nhau mảnh đất, thước vàng,
    Biển cạn sông khô, ruộng hoang nhà trống.
    Đạo Trời chẳng phạt ai bằng,
    Chỉ khiến tâm loạn, phúc tàn, trí mờ.
    Khi thương trường hóa chiến trường,
    Người lừa người, bạn thành thù, nghĩa mất.
    Đồng tiền chẳng biết thiện tà,
    Chỉ người nắm nó mới là kẻ quyết.
    Tham lam mở cửa suy tàn,
    Càng muốn giàu gấp, càng mang họa nhanh.
    Một bữa cơm lắm tranh giành,
    Thì muôn dân đói, muôn ngành đổ nghiêng.
    Khi nhân gian mất niềm tin,
    Thì kinh tế cũng chẳng bền lâu dài.
    Tham làm rễ mọc trong đầu,
    Cắt sao chẳng hết, khổ đau ngập đời.
    Người lấy oán báo ơn Trời,
    Lấy lợi đo nghĩa, lấy lời dối nhau.
    Cơ đồ dẫu có cao cao,
    Sẽ như cát bụi, tan vào hư vô.
    Vua xưa biết thuận thiên cơ,
    Giữ lòng trong sạch, lo cho dân hiền.
    Nay người chỉ đếm bạc tiền,
    Quên rằng phúc lộc đến từ Đạo tâm.
    Khi lòng thiện hóa tro tàn,
    Xã hội đổ nát, nhân gian lạnh lùng.
    Tình thân đổi lấy tư dung,
    Người như máy sống, không cùng từ bi.
    Đạo Trời vốn chẳng cầu kỳ,
    Chỉ cần nhân nghĩa giữ vì cộng sinh.
    Ai nghịch Trời, dẫu phú vinh,
    Cũng mang khổ nghiệp, chẳng bền với năm.
    Kinh tế vốn giống dòng sông,
    Nếu bị chặn bởi tham lòng, sẽ cạn.
    Khi nước đục, cá chẳng còn,
    Đời người cũng thế – mất nguồn Đạo tâm.
    Từ tham sinh mộng phù vân,
    Đua nhau chiếm đoạt, vong thân chẳng biết.
    Một đời tích của muôn phần,
    Nhưng mất an lạc – còn cần gì hơn?
    Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
    Mà dạy qua quả, gieo rồi gặt sau.
    Kẻ gian dẫu hưởng vàng ngọc,
    Một ngày lụn bại, chẳng đâu nương mình.
    Dân gian mất đạo nhân sinh,
    Thì phúc quốc cũng theo hình mà tắt.
    Muốn hưng thịnh, phải bắt đầu
    Từ trong đạo đức, từ câu thật lòng.
    Khi người sống biết yêu thương,
    Kinh tế tự hưng, muôn ph
    HNI 30/10 - B10 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : KHI KINH TẾ NGHỊCH ĐẠO – THAM LAM SINH SUY THOÁI Khi lòng người quên Đạo Trời, Chỉ lo tích của, dối lời, hại nhau. Vàng son chất chồng trên máu, Phúc đức tiêu tan, nghiệp báo theo sau. Cửa hàng lớn, phố cao tầng, Mà trong lòng rỗng, chẳng bằng quê xưa. Khi lợi nhuận che tâm tư, Nhân nghĩa lụi tàn, thiên cơ đảo ngược. Người tranh nhau mảnh đất, thước vàng, Biển cạn sông khô, ruộng hoang nhà trống. Đạo Trời chẳng phạt ai bằng, Chỉ khiến tâm loạn, phúc tàn, trí mờ. Khi thương trường hóa chiến trường, Người lừa người, bạn thành thù, nghĩa mất. Đồng tiền chẳng biết thiện tà, Chỉ người nắm nó mới là kẻ quyết. Tham lam mở cửa suy tàn, Càng muốn giàu gấp, càng mang họa nhanh. Một bữa cơm lắm tranh giành, Thì muôn dân đói, muôn ngành đổ nghiêng. Khi nhân gian mất niềm tin, Thì kinh tế cũng chẳng bền lâu dài. Tham làm rễ mọc trong đầu, Cắt sao chẳng hết, khổ đau ngập đời. Người lấy oán báo ơn Trời, Lấy lợi đo nghĩa, lấy lời dối nhau. Cơ đồ dẫu có cao cao, Sẽ như cát bụi, tan vào hư vô. Vua xưa biết thuận thiên cơ, Giữ lòng trong sạch, lo cho dân hiền. Nay người chỉ đếm bạc tiền, Quên rằng phúc lộc đến từ Đạo tâm. Khi lòng thiện hóa tro tàn, Xã hội đổ nát, nhân gian lạnh lùng. Tình thân đổi lấy tư dung, Người như máy sống, không cùng từ bi. Đạo Trời vốn chẳng cầu kỳ, Chỉ cần nhân nghĩa giữ vì cộng sinh. Ai nghịch Trời, dẫu phú vinh, Cũng mang khổ nghiệp, chẳng bền với năm. Kinh tế vốn giống dòng sông, Nếu bị chặn bởi tham lòng, sẽ cạn. Khi nước đục, cá chẳng còn, Đời người cũng thế – mất nguồn Đạo tâm. Từ tham sinh mộng phù vân, Đua nhau chiếm đoạt, vong thân chẳng biết. Một đời tích của muôn phần, Nhưng mất an lạc – còn cần gì hơn? Đạo Trời chẳng nói bằng lời, Mà dạy qua quả, gieo rồi gặt sau. Kẻ gian dẫu hưởng vàng ngọc, Một ngày lụn bại, chẳng đâu nương mình. Dân gian mất đạo nhân sinh, Thì phúc quốc cũng theo hình mà tắt. Muốn hưng thịnh, phải bắt đầu Từ trong đạo đức, từ câu thật lòng. Khi người sống biết yêu thương, Kinh tế tự hưng, muôn ph
    Love
    Wow
    Angry
    5
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU
    Đề 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị bệnh gan:Gan là cơ quan quan trọng giúp thải độc, chuyển hóa dinh dưỡng và duy trì năng lượng cho cơ thể. Khi gan bị tổn thương, việc lựa chọn thực phẩm phù hợp đóng vai trò rất quan trọng trong việc hỗ trợ điều trị và phục hồi chức năng gan.1. Thực phẩm...
    Love
    Wow
    Angry
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/WStdXdctbQM?si=J2kzUlqrvZmPUUJ0
    https://youtu.be/WStdXdctbQM?si=J2kzUlqrvZmPUUJ0
    Love
    Angry
    2
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/-jy4umGg1l4?si=wF1XBxxOJusHFq5Y
    https://youtu.be/-jy4umGg1l4?si=wF1XBxxOJusHFq5Y
    Love
    Angry
    2
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI. 30/10 MỪNG SINH NHẬT TUỔI SÁU TÁM 30/10

    Sáu tám xuân hồng đời rạng rỡ,
    Tóc bạc mà lòng vẫn sáng trong.
    Bao năm vun đắp tình và nghĩa,
    Trái tim nhân hậu tựa trời Đông.
    Chúc Người sức khỏe như non biếc,
    Hạnh phúc, an nhiên giữa cõi hồng.
    HNI. 30/10 🌺 MỪNG SINH NHẬT TUỔI SÁU TÁM 30/10 🌸🏵️🏵️ Sáu tám xuân hồng đời rạng rỡ, Tóc bạc mà lòng vẫn sáng trong. Bao năm vun đắp tình và nghĩa, Trái tim nhân hậu tựa trời Đông. Chúc Người sức khỏe như non biếc, Hạnh phúc, an nhiên giữa cõi hồng. 🌿
    Love
    1
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10 - B10 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : KHI KINH TẾ NGHỊCH ĐẠO – THAM LAM SINH SUY THOÁI
    Khi lòng người quên Đạo Trời,
    Chỉ lo tích của, dối lời, hại nhau.
    Vàng son chất chồng trên máu,
    Phúc đức tiêu tan, nghiệp báo theo sau.
    Cửa hàng lớn, phố cao tầng,
    Mà trong lòng rỗng, chẳng bằng quê xưa.
    Khi lợi nhuận che tâm tư,
    Nhân nghĩa lụi tàn, thiên cơ đảo ngược.
    Người tranh nhau mảnh đất, thước vàng,
    Biển cạn sông khô, ruộng hoang nhà trống.
    Đạo Trời chẳng phạt ai bằng,
    Chỉ khiến tâm loạn, phúc tàn, trí mờ.
    Khi thương trường hóa chiến trường,
    Người lừa người, bạn thành thù, nghĩa mất.
    Đồng tiền chẳng biết thiện tà,
    Chỉ người nắm nó mới là kẻ quyết.
    Tham lam mở cửa suy tàn,
    Càng muốn giàu gấp, càng mang họa nhanh.
    Một bữa cơm lắm tranh giành,
    Thì muôn dân đói, muôn ngành đổ nghiêng.
    Khi nhân gian mất niềm tin,
    Thì kinh tế cũng chẳng bền lâu dài.
    Tham làm rễ mọc trong đầu,
    Cắt sao chẳng hết, khổ đau ngập đời.
    Người lấy oán báo ơn Trời,
    Lấy lợi đo nghĩa, lấy lời dối nhau.
    Cơ đồ dẫu có cao cao,
    Sẽ như cát bụi, tan vào hư vô.
    Vua xưa biết thuận thiên cơ,
    Giữ lòng trong sạch, lo cho dân hiền.
    Nay người chỉ đếm bạc tiền,
    Quên rằng phúc lộc đến từ Đạo tâm.
    Khi lòng thiện hóa tro tàn,
    Xã hội đổ nát, nhân gian lạnh lùng.
    Tình thân đổi lấy tư dung,
    Người như máy sống, không cùng từ bi.
    Đạo Trời vốn chẳng cầu kỳ,
    Chỉ cần nhân nghĩa giữ vì cộng sinh.
    Ai nghịch Trời, dẫu phú vinh,
    Cũng mang khổ nghiệp, chẳng bền với năm.
    Kinh tế vốn giống dòng sông,
    Nếu bị chặn bởi tham lòng, sẽ cạn.
    Khi nước đục, cá chẳng còn,
    Đời người cũng thế – mất nguồn Đạo tâm.
    Từ tham sinh mộng phù vân,
    Đua nhau chiếm đoạt, vong thân chẳng biết.
    Một đời tích của muôn phần,
    Nhưng mất an lạc – còn cần gì hơn?
    Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
    Mà dạy qua quả, gieo rồi gặt sau.
    Kẻ gian dẫu hưởng vàng ngọc,
    Một ngày lụn bại, chẳng đâu nương mình.
    Dân gian mất đạo nhân sinh,
    Thì phúc quốc cũng theo hình mà tắt.
    Muốn hưng thịnh, phải bắt đầu
    Từ trong đạo đức, từ câu thật lòng.
    Khi người sống biết yêu thương,
    Kinh tế tự hưng,
    HNI 30/10 - B10 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : KHI KINH TẾ NGHỊCH ĐẠO – THAM LAM SINH SUY THOÁI Khi lòng người quên Đạo Trời, Chỉ lo tích của, dối lời, hại nhau. Vàng son chất chồng trên máu, Phúc đức tiêu tan, nghiệp báo theo sau. Cửa hàng lớn, phố cao tầng, Mà trong lòng rỗng, chẳng bằng quê xưa. Khi lợi nhuận che tâm tư, Nhân nghĩa lụi tàn, thiên cơ đảo ngược. Người tranh nhau mảnh đất, thước vàng, Biển cạn sông khô, ruộng hoang nhà trống. Đạo Trời chẳng phạt ai bằng, Chỉ khiến tâm loạn, phúc tàn, trí mờ. Khi thương trường hóa chiến trường, Người lừa người, bạn thành thù, nghĩa mất. Đồng tiền chẳng biết thiện tà, Chỉ người nắm nó mới là kẻ quyết. Tham lam mở cửa suy tàn, Càng muốn giàu gấp, càng mang họa nhanh. Một bữa cơm lắm tranh giành, Thì muôn dân đói, muôn ngành đổ nghiêng. Khi nhân gian mất niềm tin, Thì kinh tế cũng chẳng bền lâu dài. Tham làm rễ mọc trong đầu, Cắt sao chẳng hết, khổ đau ngập đời. Người lấy oán báo ơn Trời, Lấy lợi đo nghĩa, lấy lời dối nhau. Cơ đồ dẫu có cao cao, Sẽ như cát bụi, tan vào hư vô. Vua xưa biết thuận thiên cơ, Giữ lòng trong sạch, lo cho dân hiền. Nay người chỉ đếm bạc tiền, Quên rằng phúc lộc đến từ Đạo tâm. Khi lòng thiện hóa tro tàn, Xã hội đổ nát, nhân gian lạnh lùng. Tình thân đổi lấy tư dung, Người như máy sống, không cùng từ bi. Đạo Trời vốn chẳng cầu kỳ, Chỉ cần nhân nghĩa giữ vì cộng sinh. Ai nghịch Trời, dẫu phú vinh, Cũng mang khổ nghiệp, chẳng bền với năm. Kinh tế vốn giống dòng sông, Nếu bị chặn bởi tham lòng, sẽ cạn. Khi nước đục, cá chẳng còn, Đời người cũng thế – mất nguồn Đạo tâm. Từ tham sinh mộng phù vân, Đua nhau chiếm đoạt, vong thân chẳng biết. Một đời tích của muôn phần, Nhưng mất an lạc – còn cần gì hơn? Đạo Trời chẳng nói bằng lời, Mà dạy qua quả, gieo rồi gặt sau. Kẻ gian dẫu hưởng vàng ngọc, Một ngày lụn bại, chẳng đâu nương mình. Dân gian mất đạo nhân sinh, Thì phúc quốc cũng theo hình mà tắt. Muốn hưng thịnh, phải bắt đầu Từ trong đạo đức, từ câu thật lòng. Khi người sống biết yêu thương, Kinh tế tự hưng,
    0 Bình luận 0 Chia sẽ