HNI 30/10 -
CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG
(HenryLe – Lê Đình Hải)
I. KINH TẾ – tấm gương phản chiếu lòng dân
Kinh tế không chỉ là con số, biểu đồ hay những bản báo cáo dày cộp trong các phòng họp lạnh lẽo. Kinh tế là sinh mệnh của xã hội – nơi dòng năng lượng sống được luân chuyển qua từng bàn tay người dân. Và cũng như cơ thể con người, nếu trái tim mất nhịp, máu sẽ không chảy; nếu lòng dân ly tán, dòng tiền sẽ đông cứng.
Mọi khủng hoảng, dù ở bất kỳ quốc gia hay thời đại nào, đều bắt đầu từ một sự mất kết nối giữa người với người. Khi niềm tin bị bào mòn, khi người dân không còn cảm thấy mình là một phần của hệ thống, khi họ phải sống trong nghi ngờ và sợ hãi, nền kinh tế – vốn được xây dựng trên dòng chảy niềm tin – sẽ dần đóng băng.
Không có “chính sách kích cầu” nào cứu được một dân tộc đã mất niềm tin vào nhau.
Không có “gói hỗ trợ” nào hâm nóng được thị trường khi lòng người đã nguội lạnh.
Bởi tài sản lớn nhất của một quốc gia không phải vàng, dầu mỏ hay dự trữ ngoại tệ – mà là lòng dân.
II. Khi niềm tin mất – tiền tệ hóa thành đá lạnh
Lòng tin là nhựa sống của tiền tệ. Một đồng tiền chỉ có giá trị khi người cầm nó tin rằng người khác cũng sẽ chấp nhận nó. Khi niềm tin đó lung lay, đồng tiền trở thành tờ giấy vô hồn.
Khi lòng dân ly tán, người dân bắt đầu rút tiền khỏi ngân hàng, giấu trong tường, chôn dưới đất. Doanh nghiệp không còn dám đầu tư, nông dân không dám gieo trồng, thương nhân không dám mở cửa hàng mới. Họ phòng thủ, họ co cụm, họ chờ đợi. Và như dòng sông bị chặn dòng, nền kinh tế trở thành một vũng nước tù đọng.
Đó chính là sự đóng băng kinh tế – khi tiền không còn lưu thông, mà chỉ nằm im trong sợ hãi.
Ta có thể in thêm tiền, nhưng không thể in ra niềm tin.
Ta có thể điều chỉnh lãi suất, nhưng không thể điều chỉnh trái tim người dân.
Trong lịch sử, đã có vô số bài học.
Khi khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997 xảy ra, dòng vốn tháo chạy khỏi các nước chỉ trong vài tuần – bởi người ta mất niềm tin vào chính hệ thống mà họ từng ca ngợi. Khi khủng hoảng 2008 bùng nổ ở Mỹ, không phải chỉ vì những khoản nợ xấu, mà vì cả xã hội không còn tin vào giá trị thực – mọi thứ đều là ảo tưởng và vay mượn.
Một nền kinh tế dựa trên sự sợ hãi là nền kinh tế của bóng tối.
Còn một nền kinh tế dựa trên lòng tin – đó là nền kinh tế của ánh sáng.
III. Khi người dân không còn chung nhịp – xã hội rơi vào cơn lạnh giá
Khi lòng dân ly tán, mỗi người trở thành một “ốc đảo” tự vệ. Họ chỉ lo cho bản thân, chỉ nghĩ đến lợi ích ngắn hạn, chỉ cố sống sót chứ không cùng nhau sống tốt. Khi đó, xã hội đánh mất tinh thần cộng sinh – nền tảng tạo nên sự thịnh vượng bền vững.
Trong những thời kỳ như vậy, doanh nghiệp bóp chặt vốn, người lao động mất việc, nông sản ứ đọng, hàng hóa ế ẩm. Người dân không dám chi tiêu, thị trường co rút, ngân hàng không dám cho vay, nhà nước không dám mở cửa. Một vòng luẩn quẩn của lo lắng – thu hẹp – co cụm – suy thoái diễn ra như cơn bão mùa đông.
Không khí xã hội trở nên nặng nề.
Mọi người nghi ngờ nhau, nói lời cay độc, sẵn sàng giẫm lên người khác để bảo vệ phần nhỏ của mình.
Tình người nguội lạnh – và đó chính là dấu hiệu đầu tiên của một nền kinh tế đang hấp hối.
Bởi kinh tế không chết vì thiếu tiền, mà chết vì thiếu lòng tin, thiếu kết nối, thiếu nhân tâm.
Giống như một thân cây bị rút cạn nhựa sống, những con số GDP chỉ còn là vỏ gỗ rỗng ruột.
IV. Khi quyền lực xa rời dân – dòng
HNI 30/10 -
CHƯƠNG 23 : KHI LÒNG DÂN LY TÁN – KINH TẾ ĐÓNG BĂNG VÀ KHỦNG HOẢNG
(HenryLe – Lê Đình Hải)
I. KINH TẾ – tấm gương phản chiếu lòng dân
Kinh tế không chỉ là con số, biểu đồ hay những bản báo cáo dày cộp trong các phòng họp lạnh lẽo. Kinh tế là sinh mệnh của xã hội – nơi dòng năng lượng sống được luân chuyển qua từng bàn tay người dân. Và cũng như cơ thể con người, nếu trái tim mất nhịp, máu sẽ không chảy; nếu lòng dân ly tán, dòng tiền sẽ đông cứng.
Mọi khủng hoảng, dù ở bất kỳ quốc gia hay thời đại nào, đều bắt đầu từ một sự mất kết nối giữa người với người. Khi niềm tin bị bào mòn, khi người dân không còn cảm thấy mình là một phần của hệ thống, khi họ phải sống trong nghi ngờ và sợ hãi, nền kinh tế – vốn được xây dựng trên dòng chảy niềm tin – sẽ dần đóng băng.
Không có “chính sách kích cầu” nào cứu được một dân tộc đã mất niềm tin vào nhau.
Không có “gói hỗ trợ” nào hâm nóng được thị trường khi lòng người đã nguội lạnh.
Bởi tài sản lớn nhất của một quốc gia không phải vàng, dầu mỏ hay dự trữ ngoại tệ – mà là lòng dân.
II. Khi niềm tin mất – tiền tệ hóa thành đá lạnh
Lòng tin là nhựa sống của tiền tệ. Một đồng tiền chỉ có giá trị khi người cầm nó tin rằng người khác cũng sẽ chấp nhận nó. Khi niềm tin đó lung lay, đồng tiền trở thành tờ giấy vô hồn.
Khi lòng dân ly tán, người dân bắt đầu rút tiền khỏi ngân hàng, giấu trong tường, chôn dưới đất. Doanh nghiệp không còn dám đầu tư, nông dân không dám gieo trồng, thương nhân không dám mở cửa hàng mới. Họ phòng thủ, họ co cụm, họ chờ đợi. Và như dòng sông bị chặn dòng, nền kinh tế trở thành một vũng nước tù đọng.
Đó chính là sự đóng băng kinh tế – khi tiền không còn lưu thông, mà chỉ nằm im trong sợ hãi.
Ta có thể in thêm tiền, nhưng không thể in ra niềm tin.
Ta có thể điều chỉnh lãi suất, nhưng không thể điều chỉnh trái tim người dân.
Trong lịch sử, đã có vô số bài học.
Khi khủng hoảng tài chính châu Á năm 1997 xảy ra, dòng vốn tháo chạy khỏi các nước chỉ trong vài tuần – bởi người ta mất niềm tin vào chính hệ thống mà họ từng ca ngợi. Khi khủng hoảng 2008 bùng nổ ở Mỹ, không phải chỉ vì những khoản nợ xấu, mà vì cả xã hội không còn tin vào giá trị thực – mọi thứ đều là ảo tưởng và vay mượn.
Một nền kinh tế dựa trên sự sợ hãi là nền kinh tế của bóng tối.
Còn một nền kinh tế dựa trên lòng tin – đó là nền kinh tế của ánh sáng.
III. Khi người dân không còn chung nhịp – xã hội rơi vào cơn lạnh giá
Khi lòng dân ly tán, mỗi người trở thành một “ốc đảo” tự vệ. Họ chỉ lo cho bản thân, chỉ nghĩ đến lợi ích ngắn hạn, chỉ cố sống sót chứ không cùng nhau sống tốt. Khi đó, xã hội đánh mất tinh thần cộng sinh – nền tảng tạo nên sự thịnh vượng bền vững.
Trong những thời kỳ như vậy, doanh nghiệp bóp chặt vốn, người lao động mất việc, nông sản ứ đọng, hàng hóa ế ẩm. Người dân không dám chi tiêu, thị trường co rút, ngân hàng không dám cho vay, nhà nước không dám mở cửa. Một vòng luẩn quẩn của lo lắng – thu hẹp – co cụm – suy thoái diễn ra như cơn bão mùa đông.
Không khí xã hội trở nên nặng nề.
Mọi người nghi ngờ nhau, nói lời cay độc, sẵn sàng giẫm lên người khác để bảo vệ phần nhỏ của mình.
Tình người nguội lạnh – và đó chính là dấu hiệu đầu tiên của một nền kinh tế đang hấp hối.
Bởi kinh tế không chết vì thiếu tiền, mà chết vì thiếu lòng tin, thiếu kết nối, thiếu nhân tâm.
Giống như một thân cây bị rút cạn nhựa sống, những con số GDP chỉ còn là vỏ gỗ rỗng ruột.
IV. Khi quyền lực xa rời dân – dòng