HNI 30/10 - B6 BÀI THƠ
CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG
(Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
Phúc là gốc của tài sinh,
Tài là cành lá, phúc là nền rêu.
Không phúc, tài như hoa sớm,
Rực một thời, tàn tựa sương mai.
Phúc do đức kết trong lòng,
Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan.
Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng,
Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn.
Người xưa hiểu lẽ âm dương,
Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh.
Tích phúc chẳng phải gom vàng,
Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian.
Phúc đến nhẹ như làn gió,
Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo.
Người thuận Đạo, tâm trong trẻo,
Của tự về, như nước xuôi kheo.
Tài không giữ được nếu tâm ác,
Phúc chẳng bền nếu ý gian.
Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu,
Người có tài mà vô đức – tàn.
Phúc là đất, tài là hoa,
Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh.
Nếu đất khô, hoa héo úa,
Nếu đất lành, muôn sắc lung linh.
Đông phương dạy: biết tri túc,
Của đến vừa, lòng chẳng say.
Phúc lớn nhất là tâm an định,
Tài lớn nhất là đức hiển bày.
Người vun phúc, chẳng cầu nhanh,
Như gieo hạt giữa trời thanh.
Một mai mưa thuận gió hòa tới,
Ruộng đời nở ngát hương lành.
Phúc – tài vốn chung một thể,
Như trăng soi nước chẳng rời nhau.
Người có đức, phúc theo mãi,
Người có tâm, tài hóa bền lâu.
Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi,
Tài vạn kho không giữ được lâu.
Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu,
Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu.
HNI 30/10 - B6 📕 BÀI THƠ CHƯƠNG 13 : TƯ TƯỞNG "PHÚC – TÀI” TRONG TRIẾT HỌC ĐÔNG PHƯƠNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Phúc là gốc của tài sinh, Tài là cành lá, phúc là nền rêu. Không phúc, tài như hoa sớm, Rực một thời, tàn tựa sương mai. Phúc do đức kết trong lòng, Không từ mưu kế, chẳng do khôn ngoan. Một niệm thiện gieo, muôn kiếp sáng, Một lòng tham nổi, phúc tiêu tàn. Người xưa hiểu lẽ âm dương, Phúc – tài tương ứng, thuận đường mà hanh. Tích phúc chẳng phải gom vàng, Mà là cứu khổ, hóa lòng nhân gian. Phúc đến nhẹ như làn gió, Tài theo sau, chẳng cần đuổi theo. Người thuận Đạo, tâm trong trẻo, Của tự về, như nước xuôi kheo. Tài không giữ được nếu tâm ác, Phúc chẳng bền nếu ý gian. Đời có phúc, chẳng lo tài thiếu, Người có tài mà vô đức – tàn. Phúc là đất, tài là hoa, Hoa tươi nhờ đất mỡ mà sinh. Nếu đất khô, hoa héo úa, Nếu đất lành, muôn sắc lung linh. Đông phương dạy: biết tri túc, Của đến vừa, lòng chẳng say. Phúc lớn nhất là tâm an định, Tài lớn nhất là đức hiển bày. Người vun phúc, chẳng cầu nhanh, Như gieo hạt giữa trời thanh. Một mai mưa thuận gió hòa tới, Ruộng đời nở ngát hương lành. Phúc – tài vốn chung một thể, Như trăng soi nước chẳng rời nhau. Người có đức, phúc theo mãi, Người có tâm, tài hóa bền lâu. Hỡi nhân thế, chớ ham riêng lợi, Tài vạn kho không giữ được lâu. Hãy gieo phúc bằng lòng hiền hậu, Đời thịnh hưng – Đạo sáng nhiệm mầu.
Love
Like
Angry
7
0 Comments 0 Shares