• https://youtu.be/u5l9yOt1rUw?si=XmezcgIbW2b5xJ2W
    https://youtu.be/u5l9yOt1rUw?si=XmezcgIbW2b5xJ2W
    Love
    Like
    Haha
    11
    4 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Thuở khai thiên, đất trời chưa có,
    Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô.
    Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa,
    Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho.
    Đạo Trời chẳng nói bằng lời,
    Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người.
    Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái,
    Trong giọt sương là tinh túy của Trời.
    Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo,
    Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh.
    Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy,
    Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh.
    Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở,
    Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ.
    Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa,
    Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở.
    Khi lòng người thuận theo Đạo Trời,
    Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi.
    Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối,
    Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời.
    Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống,
    Thấm hồn người, hóa nước cam lồ.
    Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn,
    Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu.
    Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu,
    Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau.
    Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng,
    Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu.
    Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ,
    Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi.
    Người thuận Đạo thì tâm như suối mát,
    Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời.
    Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian,
    Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng.
    Đó là Đạo – không tên, không giới hạn,
    Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn.
    Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội,
    Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng.
    Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười,
    Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
    HNI 30/10: 📕 Bài thơ Chương 1: BẢN CHẤT CỦA ĐẠO TRỜI – NGUỒN GỐC CỦA ĐẠO ĐỨC NHÂN GIAN (Thơ triết lý – HenryLe) Thuở khai thiên, đất trời chưa có, Ánh đạo vàng ẩn giữa hư vô. Gió vô thanh gọi mầm nhân nghĩa, Nước vô hình nuôi hạt trí, tâm cho. Đạo Trời chẳng nói bằng lời, Mà hiện qua muôn vật, qua hơi thở người. Trong tia nắng có tấm lòng nhân ái, Trong giọt sương là tinh túy của Trời. Người xưa nhìn mây mà hiểu đạo, Nhìn nước trôi mà thấu kiếp nhân sinh. Thiện – Ác vốn là hai dòng chảy, Từ tâm người mà tỏa khắp hành tinh. Đạo chẳng xa, ở trong hơi thở, Trong ánh nhìn mẹ dỗ con thơ. Trong tiếng gọi cha về bên bếp lửa, Trong bàn tay nâng nụ hoa vừa nở. Khi lòng người thuận theo Đạo Trời, Mọi pháp đều sáng, mọi vật đều tươi. Khi trái nghịch, nhân tâm mờ tối, Pháp loạn, đời nghiêng, đạo lý phai vời. Đạo Đức – dòng suối từ trời chảy xuống, Thấm hồn người, hóa nước cam lồ. Dạy nhân loại biết thương – biết nhẫn, Biết kính sinh linh, biết sợ điều xấu. Có Đạo, người biết dừng trước vực sâu, Biết khóc trước lỗi mình – chứ chẳng trách nhau. Biết ơn đất, biết ơn mưa nắng, Biết nụ cười là phúc – chứ chẳng cầu đâu. Bản chất Đạo Trời là cân bằng vũ trụ, Một âm, một dương, tạo hóa luân hồi. Người thuận Đạo thì tâm như suối mát, Kẻ trái Đạo – thân khô héo giữa đời. Mọi triết lý, mọi tôn giáo nhân gian, Đều tìm về một nguồn suối ngọc vàng. Đó là Đạo – không tên, không giới hạn, Mà muôn nghìn hiền triết mãi luận bàn. Hỡi nhân loại, đừng quên gốc cội, Đạo Đức sinh ra từ Đạo Trời thiêng. Khi tâm thiện, là trời đang mỉm cười, Khi lòng ác, chính trời đang buồn phiền.
    Love
    Like
    Wow
    9
    2 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10:Bài thơ Chương 2: ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt,
    Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh.
    Trong lòng người có Trời trú ngụ,
    Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh.
    Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến,
    Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương.
    Từ một lời an, một hành động thiện,
    Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương.
    Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần,
    Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần.
    Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ,
    Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân.
    Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện,
    Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai.
    Thiên Đạo vốn không thiên vị,
    Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay.
    Người sống đúng – như nước thuận dòng,
    Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều.
    Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại,
    Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều.
    Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao,
    Có người tìm trong hư không vạn dặm.
    Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt,
    Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông.
    Đạo Đức là Trời trong hình bóng người,
    Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước.
    Trời trong sạch, người trong lòng thiện,
    Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi.
    Khi người thương, đất trời cũng mở,
    Khi người hận, mây đen kéo đầy.
    Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng,
    Thiện hay tà – đều khởi từ đây.
    Một nụ cười là hoa đạo nở,
    Một tha thứ là hạt phúc sinh.
    Mỗi khổ đau là bài học lớn,
    Để người tìm lại đạo trong mình.
    Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa,
    Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý.
    Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu,
    Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
    HNI 30/10:📕Bài thơ Chương 2: ĐẠO ĐỨC LÀ SỰ PHẢN CHIẾU CỦA THIÊN ĐẠO TRONG TÂM CON NGƯỜI (Thơ triết lý – HenryLe) Giữa cõi vô biên, Trời gieo một hạt, Hạt ấy là tâm – gốc của nhân sinh. Trong lòng người có Trời trú ngụ, Ánh Đạo lan từ nhịp đập bình minh. Đạo Đức chẳng từ ngôn từ mà đến, Mà khởi sinh từ ánh mắt yêu thương. Từ một lời an, một hành động thiện, Mà lay trời, chuyển đất, hóa muôn phương. Thiên Đạo ở xa – mà cũng ở gần, Trong tiếng gió qua rừng, trong giọt nắng tan dần. Người tĩnh lặng sẽ nghe điều vô ngữ, Thấy đạo trời soi chiếu giữa lòng nhân. Khi tâm sáng, mọi điều đều thiện, Khi tâm mờ, muôn cảnh hóa sai. Thiên Đạo vốn không thiên vị, Chỉ phản chiếu lòng người, chẳng đổi thay. Người sống đúng – như nước thuận dòng, Không cần gượng ép, chẳng cần nói nhiều. Trời thấy, Đạo nghe, lòng tự tại, Như vầng trăng lặng giữa đêm chiều. Có người tìm đạo nơi đỉnh núi cao, Có người tìm trong hư không vạn dặm. Nhưng chẳng biết – đạo ở ngay ánh mắt, Ở nơi bàn tay biết nắm, biết buông. Đạo Đức là Trời trong hình bóng người, Là ánh nhật phản soi nơi đáy nước. Trời trong sạch, người trong lòng thiện, Hai gương lòng phản chiếu – sáng muôn nơi. Khi người thương, đất trời cũng mở, Khi người hận, mây đen kéo đầy. Tâm là cửa, Đạo là ánh sáng, Thiện hay tà – đều khởi từ đây. Một nụ cười là hoa đạo nở, Một tha thứ là hạt phúc sinh. Mỗi khổ đau là bài học lớn, Để người tìm lại đạo trong mình. Hỡi nhân thế – đừng tìm Đạo ở xa, Hãy soi lòng mà nhận ra Thiên ý. Vì chính Đạo Trời trong tâm người phản chiếu, Là bản nguyện muôn đời của tạo sinh.
    Love
    Like
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10:Bài thơ Chương 3: NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế,
    Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời.
    Giữa một hơi thở – hai tâm gặp,
    Một bên là Trời, một bên là Người.
    Nhân tâm như nước trong lòng suối,
    Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời.
    Khi trong vắt – mây trời rực sáng,
    Khi đục mờ – trăng cũng xa rời.
    Thiên tâm chẳng ở đâu xa,
    Chỉ cần người mở cửa lòng ra.
    Khi buông tham, khi buông sân hận,
    Trời sẽ vào như ánh trăng ngà.
    Đôi khi nhân gian đầy giông gió,
    Không phải Trời, mà do lòng người.
    Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả,
    Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười.
    Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai,
    Người thuận Đạo thì Trời cùng lại.
    Tâm trong sáng – là Trời đang sáng,
    Tâm tối mù – là Trời đang phai.
    Khi người thương, đất trời nở rộ,
    Khi người hận, mây gió đìu hiu.
    Khi người biết cảm thông giọt lệ,
    Là Thiên tâm trong máu đang kêu.
    Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo,
    Phải lau từng lớp bụi thời gian.
    Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút,
    Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm.
    Trời không ở trên, Trời trong người,
    Trong ánh mắt biết soi điều phải.
    Trong tiếng cười không đớn hận ai,
    Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái.
    Có lúc nhân tâm như lá nhỏ,
    Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh.
    Vì biết có Trời luôn cùng thở,
    Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành.
    Khi lòng người hòa cùng lòng Trời,
    Không còn ngăn cách, chẳng còn lời.
    Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ,
    Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
    HNI 30/10:📕Bài thơ Chương 3: NHÂN TÂM VÀ THIÊN TÂM – KHI LÒNG NGƯỜI HÒA CÙNG LÒNG TRỜI (Thơ triết lý – HenryLe) Trời cao lặng lẽ nhìn nhân thế, Người nhỏ nhoi lại chứa cả trời. Giữa một hơi thở – hai tâm gặp, Một bên là Trời, một bên là Người. Nhân tâm như nước trong lòng suối, Phản chiếu vòm xanh của cõi Trời. Khi trong vắt – mây trời rực sáng, Khi đục mờ – trăng cũng xa rời. Thiên tâm chẳng ở đâu xa, Chỉ cần người mở cửa lòng ra. Khi buông tham, khi buông sân hận, Trời sẽ vào như ánh trăng ngà. Đôi khi nhân gian đầy giông gió, Không phải Trời, mà do lòng người. Khi tâm động, muôn loài nghiêng ngả, Khi tâm an, vũ trụ mỉm cười. Thiên tâm vốn chẳng thiên vị ai, Người thuận Đạo thì Trời cùng lại. Tâm trong sáng – là Trời đang sáng, Tâm tối mù – là Trời đang phai. Khi người thương, đất trời nở rộ, Khi người hận, mây gió đìu hiu. Khi người biết cảm thông giọt lệ, Là Thiên tâm trong máu đang kêu. Nhân tâm – chiếc gương của Thiên đạo, Phải lau từng lớp bụi thời gian. Mỗi niệm thiện – là lau thêm một chút, Cho Trời hiện rõ trong lòng phàm. Trời không ở trên, Trời trong người, Trong ánh mắt biết soi điều phải. Trong tiếng cười không đớn hận ai, Trong giấc ngủ yên, lòng không nặng trái. Có lúc nhân tâm như lá nhỏ, Giữa bão đời – vẫn vững, vẫn xanh. Vì biết có Trời luôn cùng thở, Trong mỗi nhịp đập, trong mạch lành. Khi lòng người hòa cùng lòng Trời, Không còn ngăn cách, chẳng còn lời. Chỉ còn hơi thở hòa cùng vũ trụ, Một cõi nhân – thiên đồng sáng soi.
    Love
    Like
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 4: LUẬT NHÂN QUẢ – NỀN TẢNG CỦA MỌI GIÁ TRỊ ĐẠO ĐỨC
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Có một luật không ghi trong giấy,
    Không cần người phán, vẫn công minh.
    Đó là Nhân Quả – dòng sông lặng,
    Chảy quanh đời, thấm cả vô sinh.
    Gieo một niệm, trời nghe từng nhịp,
    Gieo một lời, đất nhớ từng câu.
    Hạt thiện là hoa nở giữa nắng,
    Hạt ác là gai mọc giữa đầu.
    Không ai thoát vòng quay của Đạo,
    Như trăng không thể giấu ánh mình.
    Nhân gieo xuống – quả kia phải trổ,
    Chẳng do Trời phạt, bởi chính lòng sinh.
    Người làm thiện, tưởng chừng vô tiếng,
    Nhưng phúc về như gió mùa xuân.
    Người gieo ác, dù chưa ai thấy,
    Quả sầu theo như bóng chẳng ngừng.
    Nhân Quả chẳng vội, nhưng chẳng quên,
    Từng hơi thở cũng gieo một hạt.
    Tâm trong sáng, đời thơm như cỏ,
    Tâm đục mờ, đời đắng như tro.
    Ai hiểu luật này lòng sẽ nhẹ,
    Không tranh hơn, chẳng giành thiệt thua.
    Biết thuận Đạo là gieo điều thiện,
    Đời thong dong giữa chốn gió mưa.
    Trời không thưởng, Trời không phạt,
    Chỉ phản chiếu tâm mỗi con người.
    Tâm là gốc – hành là nhành lá,
    Quả là hoa kết giữa cuộc đời.
    Kẻ gian dối tưởng đâu thắng lợi,
    Nhưng thời gian chính là tòa cao.
    Một kiếp qua, quả sinh nghìn kiếp,
    Luân hồi xoay, chẳng sót chi nào.
    Có người gieo thiện mà chịu khổ,
    Đó là nhân xưa trả kiếp này.
    Như người nợ – nay đem vàng trả,
    Ngày mai thanh thản bước thảnh thơi.
    Hãy tin Đạo, dù đời gian khó,
    Vì Nhân là gốc của mọi hoa.
    Tâm chân thật – dù trong tăm tối,
    Cũng sẽ nở hoa nơi trời xa.
    Luật Nhân Quả – nền tảng Đạo Đức,
    Mở cánh cửa dẫn lối nhân sinh.
    Ai hiểu rõ, sẽ thôi oán trách,
    Chỉ lặng gieo hạt sáng trong mình.
    HNI 30/10: 📕Bài thơ Chương 4: LUẬT NHÂN QUẢ – NỀN TẢNG CỦA MỌI GIÁ TRỊ ĐẠO ĐỨC (Thơ triết lý – HenryLe) Có một luật không ghi trong giấy, Không cần người phán, vẫn công minh. Đó là Nhân Quả – dòng sông lặng, Chảy quanh đời, thấm cả vô sinh. Gieo một niệm, trời nghe từng nhịp, Gieo một lời, đất nhớ từng câu. Hạt thiện là hoa nở giữa nắng, Hạt ác là gai mọc giữa đầu. Không ai thoát vòng quay của Đạo, Như trăng không thể giấu ánh mình. Nhân gieo xuống – quả kia phải trổ, Chẳng do Trời phạt, bởi chính lòng sinh. Người làm thiện, tưởng chừng vô tiếng, Nhưng phúc về như gió mùa xuân. Người gieo ác, dù chưa ai thấy, Quả sầu theo như bóng chẳng ngừng. Nhân Quả chẳng vội, nhưng chẳng quên, Từng hơi thở cũng gieo một hạt. Tâm trong sáng, đời thơm như cỏ, Tâm đục mờ, đời đắng như tro. Ai hiểu luật này lòng sẽ nhẹ, Không tranh hơn, chẳng giành thiệt thua. Biết thuận Đạo là gieo điều thiện, Đời thong dong giữa chốn gió mưa. Trời không thưởng, Trời không phạt, Chỉ phản chiếu tâm mỗi con người. Tâm là gốc – hành là nhành lá, Quả là hoa kết giữa cuộc đời. Kẻ gian dối tưởng đâu thắng lợi, Nhưng thời gian chính là tòa cao. Một kiếp qua, quả sinh nghìn kiếp, Luân hồi xoay, chẳng sót chi nào. Có người gieo thiện mà chịu khổ, Đó là nhân xưa trả kiếp này. Như người nợ – nay đem vàng trả, Ngày mai thanh thản bước thảnh thơi. Hãy tin Đạo, dù đời gian khó, Vì Nhân là gốc của mọi hoa. Tâm chân thật – dù trong tăm tối, Cũng sẽ nở hoa nơi trời xa. Luật Nhân Quả – nền tảng Đạo Đức, Mở cánh cửa dẫn lối nhân sinh. Ai hiểu rõ, sẽ thôi oán trách, Chỉ lặng gieo hạt sáng trong mình.
    Love
    Like
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Khi con người quên Trời trong lòng,
    Ánh sáng tắt nơi miền tâm tưởng.
    Đạo chẳng mất, chỉ người lạc hướng,
    Nghe vọng về tiếng đất than rung.
    Ngày xưa ấy, Trời cùng người một nhịp,
    Sông biết chảy, gió hát hòa ca.
    Người giữ nghĩa, đất trời soi bóng,
    Một lời lành, muôn cõi nở hoa.
    Rồi một buổi, lòng tham trỗi dậy,
    Người quên Trời, tự nhận mình vua.
    Của cải, quyền uy che mắt sáng,
    Thiện lùi xa, ác bước gần hơn.
    Khi lòng dục làm mờ chân lý,
    Trí hóa khôn mà tâm hóa ngu.
    Người xây tháp chạm lên mây trắng,
    Nhưng dưới chân, đạo nghĩa hoang vu.
    Tiền và lợi – hai thần thế tục,
    Ngự trên ngai của những tấm lòng.
    Ai nhớ Đạo, thành người lạc lõng,
    Ai quên Trời, lại được tung hô.
    Đạo đức chẳng thể sinh trong giả dối,
    Càng không sống giữa những lọc lừa.
    Trời chẳng nói, nhưng nhìn im lặng,
    Mưa nặng hạt, giông nổi trong mưa.
    Khi nhân nghĩa thành lời diễn thuyết,
    Mà chẳng còn ở giữa hành vi,
    Khi hiếu thảo chỉ còn câu chuyện,
    Lòng con người hóa đá ly bì.
    Những triều đại quên Trời đều đổ,
    Những tâm hồn kiêu ngạo đều suy.
    Đạo chẳng phạt – mà đời tự phạt,
    Khi gieo kiêu, gặt lấy sầu bi.
    Trời không xa, chỉ lòng người khuất,
    Khi bụi danh che ánh vô biên.
    Chỉ cần mở, tâm liền thấy Đạo,
    Như giọt sương phản chiếu trời hiền.
    Khi con người nhớ Trời trở lại,
    Nghe tiếng gió cũng hóa hiền hòa.
    Cây nở lại nụ hoa nhân ái,
    Đất mỉm cười, mây trắng bay qua.
    Hãy lặng xuống, nghe trong hơi thở,
    Tiếng Đạo Trời dạy nghĩa yêu thương.
    Nếu biết sống như sông về biển,
    Thì nhân tâm lại sáng mười phương.
    HNI 30/10: 📕 Bài thơ Chương 5: KHI CON NGƯỜI QUÊN TRỜI – ĐẠO ĐỨC BẮT ĐẦU SUY THOÁI (Thơ triết lý – HenryLe) Khi con người quên Trời trong lòng, Ánh sáng tắt nơi miền tâm tưởng. Đạo chẳng mất, chỉ người lạc hướng, Nghe vọng về tiếng đất than rung. Ngày xưa ấy, Trời cùng người một nhịp, Sông biết chảy, gió hát hòa ca. Người giữ nghĩa, đất trời soi bóng, Một lời lành, muôn cõi nở hoa. Rồi một buổi, lòng tham trỗi dậy, Người quên Trời, tự nhận mình vua. Của cải, quyền uy che mắt sáng, Thiện lùi xa, ác bước gần hơn. Khi lòng dục làm mờ chân lý, Trí hóa khôn mà tâm hóa ngu. Người xây tháp chạm lên mây trắng, Nhưng dưới chân, đạo nghĩa hoang vu. Tiền và lợi – hai thần thế tục, Ngự trên ngai của những tấm lòng. Ai nhớ Đạo, thành người lạc lõng, Ai quên Trời, lại được tung hô. Đạo đức chẳng thể sinh trong giả dối, Càng không sống giữa những lọc lừa. Trời chẳng nói, nhưng nhìn im lặng, Mưa nặng hạt, giông nổi trong mưa. Khi nhân nghĩa thành lời diễn thuyết, Mà chẳng còn ở giữa hành vi, Khi hiếu thảo chỉ còn câu chuyện, Lòng con người hóa đá ly bì. Những triều đại quên Trời đều đổ, Những tâm hồn kiêu ngạo đều suy. Đạo chẳng phạt – mà đời tự phạt, Khi gieo kiêu, gặt lấy sầu bi. Trời không xa, chỉ lòng người khuất, Khi bụi danh che ánh vô biên. Chỉ cần mở, tâm liền thấy Đạo, Như giọt sương phản chiếu trời hiền. Khi con người nhớ Trời trở lại, Nghe tiếng gió cũng hóa hiền hòa. Cây nở lại nụ hoa nhân ái, Đất mỉm cười, mây trắng bay qua. Hãy lặng xuống, nghe trong hơi thở, Tiếng Đạo Trời dạy nghĩa yêu thương. Nếu biết sống như sông về biển, Thì nhân tâm lại sáng mười phương.
    Love
    Like
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 6: ĐẠO ĐỨC VÀ NĂNG LƯỢNG – TÁC ĐỘNG CỦA TƯ TƯỞNG ĐẾN HIỆN THỰC
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Mỗi ý niệm khởi trong lòng người,
    Là tia sáng gửi lên Trời cao thẳm.
    Tâm thiện khởi, đất trời chuyển động,
    Tâm tà sinh, bóng tối dâng tràn.
    Đạo Đức chẳng chỉ là lời nói,
    Mà là năng lượng của cõi tâm linh.
    Mỗi hành động, mỗi câu, mỗi nghĩ,
    Đều rung vang đến tận thiên đình.
    Tư tưởng người – hạt giống vô hình,
    Mà sinh ra hoa của hiện thực.
    Một ý thiện có thể cứu đời,
    Một ý ác làm tan bao phúc.
    Khi lòng trong, vạn vật cũng trong,
    Khi lòng đục, cảnh đời nghiêng ngả.
    Người trách Trời – chẳng hay chính mình,
    Đang dệt quả từ nhân ý lạ.
    Đạo Đức là dòng năng lượng sáng,
    Lan khắp nơi, chẳng giới hạn nào.
    Từ bàn tay biết cho đi nhẹ,
    Đến ánh mắt biết thương ngọt ngào.
    Người sống thiện như hương trong gió,
    Không ai thấy mà lan khắp nơi.
    Tư tưởng ấy thành nguồn phúc lớn,
    Gieo yêu thương, gặt ánh mặt trời.
    Còn ai sống trong lòng ích kỷ,
    Tự quấn mình bởi khói mê say.
    Dù có quyền cao danh vọng lớn,
    Cũng không thoát năng lượng u hoài.
    Mỗi niệm tâm – như dòng điện sáng,
    Truyền khắp trời, đến cả không gian.
    Người có đức, vạn loài cùng hưởng,
    Người vô tâm, đất cũng hoang tàn.
    Nếu hiểu được, tư tưởng có hình,
    Sẽ biết nói năng là phép tạo.
    Một lời hiền, mở trời xanh biếc,
    Một lời cay, gió nổi trăng chao.
    Đạo Đức là năng lượng của Trời,
    Là phép mầu trong mọi hiện hữu.
    Người sống đúng, Trời ban tĩnh lặng,
    Người sai đường, gió nổi vô biên.
    Khi lòng sáng, cảnh đời trong trẻo,
    Khi tâm an, mây gió hiền hòa.
    Một niệm thiện – như tia mặt nhật,
    Xua tan đêm, thắp sáng bao nhà.
    HNI 30/10: 📕Bài thơ Chương 6: ĐẠO ĐỨC VÀ NĂNG LƯỢNG – TÁC ĐỘNG CỦA TƯ TƯỞNG ĐẾN HIỆN THỰC (Thơ triết lý – HenryLe) Mỗi ý niệm khởi trong lòng người, Là tia sáng gửi lên Trời cao thẳm. Tâm thiện khởi, đất trời chuyển động, Tâm tà sinh, bóng tối dâng tràn. Đạo Đức chẳng chỉ là lời nói, Mà là năng lượng của cõi tâm linh. Mỗi hành động, mỗi câu, mỗi nghĩ, Đều rung vang đến tận thiên đình. Tư tưởng người – hạt giống vô hình, Mà sinh ra hoa của hiện thực. Một ý thiện có thể cứu đời, Một ý ác làm tan bao phúc. Khi lòng trong, vạn vật cũng trong, Khi lòng đục, cảnh đời nghiêng ngả. Người trách Trời – chẳng hay chính mình, Đang dệt quả từ nhân ý lạ. Đạo Đức là dòng năng lượng sáng, Lan khắp nơi, chẳng giới hạn nào. Từ bàn tay biết cho đi nhẹ, Đến ánh mắt biết thương ngọt ngào. Người sống thiện như hương trong gió, Không ai thấy mà lan khắp nơi. Tư tưởng ấy thành nguồn phúc lớn, Gieo yêu thương, gặt ánh mặt trời. Còn ai sống trong lòng ích kỷ, Tự quấn mình bởi khói mê say. Dù có quyền cao danh vọng lớn, Cũng không thoát năng lượng u hoài. Mỗi niệm tâm – như dòng điện sáng, Truyền khắp trời, đến cả không gian. Người có đức, vạn loài cùng hưởng, Người vô tâm, đất cũng hoang tàn. Nếu hiểu được, tư tưởng có hình, Sẽ biết nói năng là phép tạo. Một lời hiền, mở trời xanh biếc, Một lời cay, gió nổi trăng chao. Đạo Đức là năng lượng của Trời, Là phép mầu trong mọi hiện hữu. Người sống đúng, Trời ban tĩnh lặng, Người sai đường, gió nổi vô biên. Khi lòng sáng, cảnh đời trong trẻo, Khi tâm an, mây gió hiền hòa. Một niệm thiện – như tia mặt nhật, Xua tan đêm, thắp sáng bao nhà.
    Love
    Like
    8
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • Love
    Like
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • https://youtu.be/CMx2S_94oZk?si=U-XceF2-ITZysLjX
    https://youtu.be/CMx2S_94oZk?si=U-XceF2-ITZysLjX
    Love
    Like
    6
    1 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 30/10: Bài thơ Chương 7: HỌC THUYẾT THIỆN – ÁC TRONG CÁC NỀN VĂN MINH CỔ ĐẠI
    (Thơ triết lý – HenryLe)
    Thuở nhân gian còn vang tiếng đá,
    Con người hỏi: “Thiện – Ác từ đâu?”
    Trời im lặng, nhưng gió thì nói,
    Rằng từ lòng người, chẳng ở đâu sâu.
    Ở phương Đông, bậc hiền tìm Đạo,
    Nói Thiện là thuận với Thiên tâm.
    Kẻ trái Đạo – ấy là Ác khởi,
    Tâm bất an, vũ trụ chẳng nằm yên.
    Bên Ai Cập, thần Maat cân tội,
    Lông chim so trái tim phàm nhân.
    Kẻ giữ nghĩa, nhẹ như hơi thở,
    Kẻ gian tà, nặng trĩu nghìn cân.
    Tại Ấn Độ, bánh xe luân chuyển,
    Nghiệp Thiện gieo – quả phúc nở hoa.
    Ai gieo ác, luân hồi khổ mãi,
    Trả từng niệm, từng mảnh thời qua.
    Ở Hy Lạp, lời thần vang núi,
    Rằng Thiện là sáng, Ác là đêm.
    Người sống đúng – ánh thần dẫn lối,
    Kẻ lạc mê – bị bóng tối đem.
    Tận Trung Hoa, Khổng Tử giảng nghĩa,
    Thiện là nhân – gốc của làm người.
    Không vì lợi mà quên lòng chính,
    Không vì danh mà bỏ chữ Trời.
    Lão Tử nói: “Thiện là vô tranh,”
    Như nước chảy, như mây tĩnh lặng.
    Ác là dục vọng – lòng không nghỉ,
    Tự thiêu mình trong khói tham sân.
    Phật lại dạy: “Ác – bởi vô minh,
    Thiện – do giác ngộ lòng chân thật.”
    Tâm sáng rồi, muôn đời an lạc,
    Không sân si, chẳng sợ tử sinh.
    Bao nền cổ học đều chung tiếng nói,
    Rằng Thiện – Ác chẳng ở ngoài ta.
    Đạo của Trời phản chiếu lòng người,
    Tâm nào sáng, đời kia cũng sáng.
    Khi nhân loại hiểu được Thiện – Ác,
    Là hai cực giữ vũ trụ xoay.
    Một bên cứu, một bên hủy diệt,
    Tùy lòng người – thiên hạ đổi thay.
    Hỡi nhân sinh, đừng xem thường niệm,
    Một ý xấu cũng động đất trời.
    Một niệm thiện – muôn sao thêm sáng,
    Một tâm lành – cả cõi an vui.
    HNI 30/10: 📕Bài thơ Chương 7: HỌC THUYẾT THIỆN – ÁC TRONG CÁC NỀN VĂN MINH CỔ ĐẠI (Thơ triết lý – HenryLe) Thuở nhân gian còn vang tiếng đá, Con người hỏi: “Thiện – Ác từ đâu?” Trời im lặng, nhưng gió thì nói, Rằng từ lòng người, chẳng ở đâu sâu. Ở phương Đông, bậc hiền tìm Đạo, Nói Thiện là thuận với Thiên tâm. Kẻ trái Đạo – ấy là Ác khởi, Tâm bất an, vũ trụ chẳng nằm yên. Bên Ai Cập, thần Maat cân tội, Lông chim so trái tim phàm nhân. Kẻ giữ nghĩa, nhẹ như hơi thở, Kẻ gian tà, nặng trĩu nghìn cân. Tại Ấn Độ, bánh xe luân chuyển, Nghiệp Thiện gieo – quả phúc nở hoa. Ai gieo ác, luân hồi khổ mãi, Trả từng niệm, từng mảnh thời qua. Ở Hy Lạp, lời thần vang núi, Rằng Thiện là sáng, Ác là đêm. Người sống đúng – ánh thần dẫn lối, Kẻ lạc mê – bị bóng tối đem. Tận Trung Hoa, Khổng Tử giảng nghĩa, Thiện là nhân – gốc của làm người. Không vì lợi mà quên lòng chính, Không vì danh mà bỏ chữ Trời. Lão Tử nói: “Thiện là vô tranh,” Như nước chảy, như mây tĩnh lặng. Ác là dục vọng – lòng không nghỉ, Tự thiêu mình trong khói tham sân. Phật lại dạy: “Ác – bởi vô minh, Thiện – do giác ngộ lòng chân thật.” Tâm sáng rồi, muôn đời an lạc, Không sân si, chẳng sợ tử sinh. Bao nền cổ học đều chung tiếng nói, Rằng Thiện – Ác chẳng ở ngoài ta. Đạo của Trời phản chiếu lòng người, Tâm nào sáng, đời kia cũng sáng. Khi nhân loại hiểu được Thiện – Ác, Là hai cực giữ vũ trụ xoay. Một bên cứu, một bên hủy diệt, Tùy lòng người – thiên hạ đổi thay. Hỡi nhân sinh, đừng xem thường niệm, Một ý xấu cũng động đất trời. Một niệm thiện – muôn sao thêm sáng, Một tâm lành – cả cõi an vui.
    Love
    Like
    7
    0 Bình luận 0 Chia sẽ