• HNI 4/11: Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI
    (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải)
    Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế,
    Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim.
    Khi con người mở lòng với nhau từng chút,
    Của cải nảy sinh từ một niềm tin.
    Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín,
    Không ngân hàng nào giữ được niềm tin.
    Một lời hứa, một ánh mắt chân thành,
    Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá.
    Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa,
    Kẻ cho đi là người giàu trước tiên.
    Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ,
    Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên.
    Kinh tế không khởi đi từ con số,
    Mà từ lòng người biết giữ đạo trung.
    Người tin người, xã hội nảy nở,
    Thị trường mở rộng – lòng người bao dung.
    Có những giao kèo chẳng cần giấy bút,
    Vẫn vững bền qua tháng năm dài.
    Bởi giá trị không nằm trong vật chất,
    Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai.
    Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ,
    Dù nhà cao cũng hóa tro tàn.
    Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh,
    Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san.
    Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín,
    Như cây tùng bén rễ sâu xa.
    Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững,
    Nhờ niềm tin của khách, của nhà.
    Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán,
    Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách.
    Một lời sai, mất cả niềm tin,
    Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc.
    Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập,
    Càng cho đi, càng thêm dồi dào.
    Ai sống thật, dân thương, nước trọng,
    Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao.
    Nền kinh tế không chỉ là con số,
    Mà là tương giao của nhân tâm.
    Mỗi giao dịch là một lời cam kết,
    Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm.
    Từ chợ quê đến thương trường quốc tế,
    Từ người nông dân đến doanh nhân lớn,
    Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất,
    Không in được – chỉ trao bằng lòng người.
    Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa,
    Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn.
    Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng,
    Tối về thu gặt phúc vô vàn.
    Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín,
    Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân.
    Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu,
    Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm.
    Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế,
    Là nhịp cầu nối lại thế gian.
    Không ai cô độc khi còn tin yêu,
    Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân.
    Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa,
    Khi thương trường gắn với lẽ công,
    Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải) Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế, Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim. Khi con người mở lòng với nhau từng chút, Của cải nảy sinh từ một niềm tin. Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín, Không ngân hàng nào giữ được niềm tin. Một lời hứa, một ánh mắt chân thành, Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá. Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa, Kẻ cho đi là người giàu trước tiên. Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ, Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên. Kinh tế không khởi đi từ con số, Mà từ lòng người biết giữ đạo trung. Người tin người, xã hội nảy nở, Thị trường mở rộng – lòng người bao dung. Có những giao kèo chẳng cần giấy bút, Vẫn vững bền qua tháng năm dài. Bởi giá trị không nằm trong vật chất, Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai. Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ, Dù nhà cao cũng hóa tro tàn. Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh, Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san. Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín, Như cây tùng bén rễ sâu xa. Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững, Nhờ niềm tin của khách, của nhà. Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán, Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách. Một lời sai, mất cả niềm tin, Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc. Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập, Càng cho đi, càng thêm dồi dào. Ai sống thật, dân thương, nước trọng, Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao. Nền kinh tế không chỉ là con số, Mà là tương giao của nhân tâm. Mỗi giao dịch là một lời cam kết, Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm. Từ chợ quê đến thương trường quốc tế, Từ người nông dân đến doanh nhân lớn, Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất, Không in được – chỉ trao bằng lòng người. Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa, Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn. Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng, Tối về thu gặt phúc vô vàn. Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín, Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân. Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu, Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm. Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế, Là nhịp cầu nối lại thế gian. Không ai cô độc khi còn tin yêu, Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân. Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa, Khi thương trường gắn với lẽ công, Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    Like
    Love
    Wow
    6
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ chương 27:
    Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Không phải mọi đồng tiền đều sáng,
    Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi.
    Có những đồng được tạo ra từ tình thương,
    Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ.
    Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận,
    Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian.
    Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng,
    Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại.
    Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn,
    Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị.
    Họ không xem con người là “nguồn lực”,
    Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này.
    Một nền kinh tế vị nhân sinh,
    Không đo bằng GDP hay cổ tức,
    Mà bằng phẩm giá của từng lao động,
    Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình.
    Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa,
    Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người.
    Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số,
    Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa.
    Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả,
    Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên.
    Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái,
    Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương.
    Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt,
    Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa.
    Thay vì giấu đi bí mật,
    Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn.
    Một công ty sống vì cộng đồng,
    Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng.
    Vì lòng dân chính là tấm khiên,
    Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất.
    Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng,
    Không ra lệnh mà truyền cảm hứng.
    Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ,
    Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ.
    Kinh tế vị nhân sinh –
    Là con đường nhân loại đang tìm về.
    Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu,
    Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau.
    Hcoin – nếu được sinh ra cho con người,
    Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính.
    Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc,
    Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương.
    Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy,
    Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui.
    Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường,
    Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc.
    HNI 4/11:📕Bài thơ chương 27: Kinh tế vị nhân sinh – kinh doanh vì con người (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Không phải mọi đồng tiền đều sáng, Có những đồng lấp lánh nước mắt, mồ hôi. Có những đồng được tạo ra từ tình thương, Và có những đồng, tiếc thay, xây trên nỗi khổ. Kinh tế không phải là trò chơi lợi nhuận, Mà là nghệ thuật kiến tạo hạnh phúc nhân gian. Mỗi doanh nghiệp, nếu chỉ biết tích vàng, Sẽ sớm hóa lạnh trong đôi mắt của nhân loại. Người kinh doanh chân chính – không mua bán linh hồn, Mà gieo hạt phúc, trồng niềm tin và giá trị. Họ không xem con người là “nguồn lực”, Mà là trái tim – là mạch sống của vũ trụ này. Một nền kinh tế vị nhân sinh, Không đo bằng GDP hay cổ tức, Mà bằng phẩm giá của từng lao động, Bằng niềm vui khi mọi người được sống đúng là mình. Lợi nhuận không xấu, nếu nó đi cùng đạo nghĩa, Của cải không tội, nếu được chia cho đúng người. Thịnh vượng thật sự không nằm ở bảng số, Mà ở lòng dân – nơi sự cảm thông lan tỏa. Khi doanh nhân hiểu: lợi nhuận chỉ là kết quả, Còn mục tiêu là phục vụ – là nâng người khác lên. Khi thương trường trở thành cánh đồng nhân ái, Mỗi cuộc giao thương là một hành động yêu thương. Thay vì cạnh tranh để tiêu diệt, Ta hợp tác để cùng nhau tiến hóa. Thay vì giấu đi bí mật, Ta chia sẻ để nhân loại cùng khôn lớn. Một công ty sống vì cộng đồng, Sẽ không bao giờ sợ mất chỗ đứng. Vì lòng dân chính là tấm khiên, Và niềm tin là thành lũy vững bền nhất. Người lãnh đạo mới – không cầm quyền mà cầm lòng, Không ra lệnh mà truyền cảm hứng. Họ thấy trong từng nhân viên là một vũ trụ, Và trong từng khách hàng là một người bạn tri kỷ. Kinh tế vị nhân sinh – Là con đường nhân loại đang tìm về. Sau bao thế kỷ của tham lam và chiếm hữu, Giờ là lúc ta học lại cách sống chung vì nhau. Hcoin – nếu được sinh ra cho con người, Hãy lưu thông bằng lòng nhân, không chỉ bằng máy tính. Để mỗi giao dịch là một lời chúc phúc, Và mỗi dòng tiền – là dòng chảy yêu thương. Ngày mai, khi thế giới hiểu ra điều giản dị ấy, Kinh tế sẽ không còn là áp lực, mà là niềm vui. Kinh doanh sẽ không còn là chiến trường, Mà là cánh đồng – nơi nhân loại cùng gieo mầm hạnh phúc.
    Like
    Love
    8
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 29:
    Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa thương trường đầy sóng gió,
    Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian.
    Không mang gươm, mang súng, mang quyền,
    Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới.
    Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi,
    Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương.
    Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện,
    Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng.
    Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng,
    Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế.
    Họ không chỉ xây nhà máy, công ty,
    Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời.
    Một doanh nhân thật sự,
    Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín.
    Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng,
    Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn.
    Khi họ bước vào thương trường,
    Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối.
    Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính,
    Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm.
    Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh,
    Mà là kết quả của phụng sự chân thành.
    Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua,
    Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả.
    Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều,
    Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống.
    Từ cách đối đãi với nhân viên,
    Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc.
    Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý,
    Dù là công nhân hay người quét rác.
    Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung,
    Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước.
    Thương trường – không còn là nơi đấu đá,
    Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân.
    Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu,
    Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian.
    Những doanh nhân như thế,
    Không cần tượng đài, không cần ca ngợi.
    Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ,
    Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn.
    Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu,
    Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên.
    Họ không tích trữ – họ truyền dòng,
    Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm.
    Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi,
    Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh.
    Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế,
    Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai.
    Ánh sáng – không bao giờ tắt,
    Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi.
    Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ chương 29: Chương 29: DOANH NHÂN ÁNH SÁNG – NGƯỜI MANG ĐẠO LÝ VÀO THƯƠNG TRƯỜNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa thương trường đầy sóng gió, Có những người lặng lẽ gieo ánh sáng nhân gian. Không mang gươm, mang súng, mang quyền, Mà mang lòng nhân để soi đường cho thế giới. Doanh nhân – không chỉ là người kiếm lợi, Mà là kẻ thức tỉnh thời đại bằng hành động yêu thương. Họ hiểu: tiền chỉ là phương tiện, Còn đạo đức mới là nền móng của vĩnh hằng. Ánh sáng ấy không đến từ hào nhoáng, Mà từ trái tim biết sẻ chia cùng người yếu thế. Họ không chỉ xây nhà máy, công ty, Mà còn dựng niềm tin, gieo hạt phúc giữa đời. Một doanh nhân thật sự, Là người dám mất tiền để giữ lấy chữ tín. Là người dám thua thiệt để bảo vệ lẽ công bằng, Là người hiểu: thành công thật không thể mua bằng thủ đoạn. Khi họ bước vào thương trường, Là mang theo ánh sáng chứ không phải bóng tối. Họ thắp lên đạo lý giữa muôn vàn toan tính, Khiến đồng tiền cũng biết cúi đầu trước nhân tâm. Họ biết: lợi nhuận không phải là cứu cánh, Mà là kết quả của phụng sự chân thành. Họ biết: khách hàng không chỉ là người mua, Mà là người bạn – người soi mình trong gương nhân quả. Doanh nhân Ánh Sáng – họ không nói nhiều, Nhưng mỗi việc làm là một bài học sống. Từ cách đối đãi với nhân viên, Đến cách trả ơn đời bằng lòng biết ơn sâu sắc. Trong mắt họ, mỗi con người đều đáng quý, Dù là công nhân hay người quét rác. Vì họ biết: không ai đứng ngoài giá trị chung, Và mọi bàn tay đều cùng xây nên vận nước. Thương trường – không còn là nơi đấu đá, Mà là sân khấu của lòng trung thực và lòng nhân. Ở đó, họ đem ánh sáng soi chiếu, Để cái thật thắng cái giả, cái thiện thắng cái gian. Những doanh nhân như thế, Không cần tượng đài, không cần ca ngợi. Vì ánh sáng của họ đã ngấm vào từng việc nhỏ, Từng đồng tiền sạch, từng lời hứa giữ trọn vẹn. Họ hiểu: giàu không phải là sở hữu, Mà là lan tỏa, là cùng người khác đi lên. Họ không tích trữ – họ truyền dòng, Không chiếm hữu – họ khai phóng nhân tâm. Một ngày nào đó, thế giới sẽ thay đổi, Khi thương trường không còn chỗ cho gian manh. Khi doanh nhân không chỉ làm kinh tế, Mà là người kiến tạo đạo lý của tương lai. Ánh sáng – không bao giờ tắt, Vì nó được thắp bằng lòng nhân không đổi. Doanh nhân Ánh Sáng – chính là ngọn đèn,
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI
    (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải)
    Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế,
    Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim.
    Khi con người mở lòng với nhau từng chút,
    Của cải nảy sinh từ một niềm tin.
    Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín,
    Không ngân hàng nào giữ được niềm tin.
    Một lời hứa, một ánh mắt chân thành,
    Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá.
    Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa,
    Kẻ cho đi là người giàu trước tiên.
    Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ,
    Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên.
    Kinh tế không khởi đi từ con số,
    Mà từ lòng người biết giữ đạo trung.
    Người tin người, xã hội nảy nở,
    Thị trường mở rộng – lòng người bao dung.
    Có những giao kèo chẳng cần giấy bút,
    Vẫn vững bền qua tháng năm dài.
    Bởi giá trị không nằm trong vật chất,
    Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai.
    Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ,
    Dù nhà cao cũng hóa tro tàn.
    Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh,
    Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san.
    Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín,
    Như cây tùng bén rễ sâu xa.
    Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững,
    Nhờ niềm tin của khách, của nhà.
    Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán,
    Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách.
    Một lời sai, mất cả niềm tin,
    Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc.
    Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập,
    Càng cho đi, càng thêm dồi dào.
    Ai sống thật, dân thương, nước trọng,
    Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao.
    Nền kinh tế không chỉ là con số,
    Mà là tương giao của nhân tâm.
    Mỗi giao dịch là một lời cam kết,
    Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm.
    Từ chợ quê đến thương trường quốc tế,
    Từ người nông dân đến doanh nhân lớn,
    Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất,
    Không in được – chỉ trao bằng lòng người.
    Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa,
    Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn.
    Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng,
    Tối về thu gặt phúc vô vàn.
    Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín,
    Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân.
    Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu,
    Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm.
    Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế,
    Là nhịp cầu nối lại thế gian.
    Không ai cô độc khi còn tin yêu,
    Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân.
    Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa,
    Khi thương trường gắn với lẽ công,
    Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 28: KINH TẾ LÒNG TIN – SỨC MẠNH VÔ HÌNH TẠO NÊN CỦA CẢI (Bài thơ của HenryLe – Lê Đình Hải) Lòng tin là mạch ngầm chảy trong kinh tế, Không thấy hình, nhưng cảm được bằng tim. Khi con người mở lòng với nhau từng chút, Của cải nảy sinh từ một niềm tin. Không hợp đồng nào bền hơn chữ tín, Không ngân hàng nào giữ được niềm tin. Một lời hứa, một ánh mắt chân thành, Còn quý hơn ngàn vàng, bạc, đá. Thị trường lung linh giữa dòng nhân nghĩa, Kẻ cho đi là người giàu trước tiên. Niềm tin được nhân lên theo từng cử chỉ, Một nụ cười thay cả vốn đầu tiên. Kinh tế không khởi đi từ con số, Mà từ lòng người biết giữ đạo trung. Người tin người, xã hội nảy nở, Thị trường mở rộng – lòng người bao dung. Có những giao kèo chẳng cần giấy bút, Vẫn vững bền qua tháng năm dài. Bởi giá trị không nằm trong vật chất, Mà trong niềm tin – ánh sáng tương lai. Khi lòng tin mất, mọi thứ sụp đổ, Dù nhà cao cũng hóa tro tàn. Khi lòng tin sáng, dân vui, nước mạnh, Thương trường hóa đạo – lợi hòa cùng san. Doanh nghiệp nào xây trên chữ tín, Như cây tùng bén rễ sâu xa. Qua bão tố vẫn hiên ngang đứng vững, Nhờ niềm tin của khách, của nhà. Người lãnh đạo không chỉ giỏi kế toán, Mà giỏi dựng lòng người như dựng thành quách. Một lời sai, mất cả niềm tin, Một hành động thật, giữ ngàn năm vững chắc. Lòng tin – dòng sông không thể đắp đập, Càng cho đi, càng thêm dồi dào. Ai sống thật, dân thương, nước trọng, Kẻ gian dối, dẫu giàu cũng lao đao. Nền kinh tế không chỉ là con số, Mà là tương giao của nhân tâm. Mỗi giao dịch là một lời cam kết, Mỗi hợp tác là một niềm tin thầm. Từ chợ quê đến thương trường quốc tế, Từ người nông dân đến doanh nhân lớn, Niềm tin vẫn là đồng tiền chung nhất, Không in được – chỉ trao bằng lòng người. Ngân hàng lòng tin mở ra không khóa, Không cần bảo hiểm, vẫn an toàn. Ai gửi thiện tâm vào đời mỗi sáng, Tối về thu gặt phúc vô vàn. Một quốc gia mạnh là quốc gia có tín, Giữa dân với dân, giữa chính quyền và dân. Không cần tuyên ngôn, không cần khẩu hiệu, Chỉ cần sống thật – tin lại nhân tâm. Lòng tin là đạo, là hồn kinh tế, Là nhịp cầu nối lại thế gian. Không ai cô độc khi còn tin yêu, Không xã hội nào nghèo nếu người còn nhân. Khi đồng tiền đi cùng đạo nghĩa, Khi thương trường gắn với lẽ công, Thì lòng tin sẽ hóa thành của cải,
    Like
    Love
    Wow
    8
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người,
    Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức.
    Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”,
    Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh.
    Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận,
    Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa.
    Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng,
    Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt.
    Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất,
    Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin.
    Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống,
    Và hạt nào cũng có thể trổ hoa.
    Người lãnh đạo không phải là ông chủ,
    Mà là người giữ lửa cho đại gia đình.
    Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh,
    Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào.
    Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô,
    Mà vì trái tim của những người đồng hành.
    Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền,
    Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy.
    Không ai đi làm chỉ để kiếm sống,
    Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn.
    Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp,
    Như sông hòa vào biển lớn bao la.
    Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo,
    Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người.
    Người nông dân, người thợ, người kỹ sư,
    Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận.
    Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”,
    Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ.
    Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên,
    Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn.
    Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân,
    Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự.
    Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân,
    Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống,
    Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau.
    Không cần những tòa nhà cao tầng,
    Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa.
    Không cần khẩu hiệu trên tường,
    Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị.
    Doanh nghiệp – không còn là tổ chức,
    Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc.
    Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc,
    Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân.
    Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp,
    Kinh tế trở nên bền vững tựa núi non.
    Không còn khủng hoảng, không còn đổ vỡ,
    Vì niềm tin đã trở thành vốn liếng quý nhất của đời.
    Lòng dân – chính là tài sản lớn nhất,
    Mà doanh nhân sáng suốt biết gìn giữ và vun trồng.
    Bởi khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Thì thịnh vượng chẳng còn của riêng ai – mà là của cả nhân loại.
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người, Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức. Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”, Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh. Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận, Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa. Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng, Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt. Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất, Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin. Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống, Và hạt nào cũng có thể trổ hoa. Người lãnh đạo không phải là ông chủ, Mà là người giữ lửa cho đại gia đình. Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh, Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào. Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô, Mà vì trái tim của những người đồng hành. Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền, Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy. Không ai đi làm chỉ để kiếm sống, Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp, Như sông hòa vào biển lớn bao la. Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo, Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người. Người nông dân, người thợ, người kỹ sư, Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận. Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”, Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ. Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên, Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn. Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân, Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự. Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân, Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau. Không cần những tòa nhà cao tầng, Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa. Không cần khẩu hiệu trên tường, Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị. Doanh nghiệp – không còn là tổ chức, Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc. Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc, Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân. Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp, Kinh tế trở nên bền vững tựa núi non. Không còn khủng hoảng, không còn đổ vỡ, Vì niềm tin đã trở thành vốn liếng quý nhất của đời. Lòng dân – chính là tài sản lớn nhất, Mà doanh nhân sáng suốt biết gìn giữ và vun trồng. Bởi khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Thì thịnh vượng chẳng còn của riêng ai – mà là của cả nhân loại.
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 : Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi,
    Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu.
    Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc,
    Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời.
    Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất,
    Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người.
    Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho,
    Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn.

    Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống,
    Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng.
    Chảy về nơi tạo giá trị thực,
    Không về nơi lừa lọc, tham lam.

    Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”,
    Còn nghèo là để học cách biết đủ.
    Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ,
    Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến.

    Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản,
    Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý.
    Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang,
    Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối.

    Khi con người làm việc bằng lòng chân thật,
    Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao.
    Một nụ cười cũng thành vốn liếng,
    Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp.

    Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại,
    Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về.
    Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản,
    Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian.

    Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ,
    Mà khích lệ người gieo hạt phúc.
    Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng,
    Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện.

    Người buôn bán với tâm trong sáng,
    Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về.
    Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc,
    Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền.

    Cân bằng – là chân lý của sự sống,
    Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai.
    Giữa cho và nhận, giữa được và mất,
    Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ.

    Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông,
    Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình.
    Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh,
    Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng.

    Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời,
    Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh.
    Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng,
    Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm.

    Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy,
    Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất.
    Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    HNI 4/11 :📕 Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi, Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu. Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc, Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời. Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất, Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người. Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho, Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn. Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống, Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng. Chảy về nơi tạo giá trị thực, Không về nơi lừa lọc, tham lam. Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”, Còn nghèo là để học cách biết đủ. Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ, Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến. Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản, Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý. Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang, Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối. Khi con người làm việc bằng lòng chân thật, Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao. Một nụ cười cũng thành vốn liếng, Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp. Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại, Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về. Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản, Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian. Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ, Mà khích lệ người gieo hạt phúc. Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng, Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện. Người buôn bán với tâm trong sáng, Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về. Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc, Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền. Cân bằng – là chân lý của sự sống, Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai. Giữa cho và nhận, giữa được và mất, Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ. Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông, Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình. Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh, Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng. Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời, Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh. Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng, Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm. Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy, Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất. Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 32: Nông nghiệp tái sinh – trở về với nguồn sống tự nhiên
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Đất mẹ từng khóc trong lặng lẽ,
    Khi bàn tay con người quên mất hơi thở của đất.
    Những cánh đồng từng xanh rờn mộng mị,
    Giờ úa tàn vì hóa chất và lòng tham.
    Nhưng rồi bình minh lại hé,
    Khi con người tìm về với tự nhiên.
    Nông nghiệp tái sinh không chỉ là gieo trồng,
    Mà là phục hồi linh hồn của đất.

    Hạt mầm nhỏ bé mang trong mình triết lý lớn,
    Rằng mọi sự sống đều cần được yêu thương.
    Không còn kẻ chủ – người nô lệ,
    Mà chỉ còn mối liên kết giữa trời, đất, và người.

    Cánh đồng xưa nay trỗi dậy,
    Đàn chim trở về, gió hát qua ruộng lúa non.
    Mỗi giọt sương đọng trên lá,
    Như nụ cười của tạo hóa bao dung.

    Nông dân mới không chỉ cày cấy,
    Mà là người gìn giữ dòng năng lượng của hành tinh.
    Họ gieo niềm tin, không chỉ gieo hạt giống,
    Gặt yêu thương, không chỉ gặt mùa vàng.

    Con trâu trở lại đồng xưa,
    Tiếng mõ ngân vang giữa chiều lặng gió.
    Trẻ nhỏ chạy tung tăng trên bờ ruộng,
    Cười giòn như tiếng mưa mùa hạ.

    Cây và người cùng hít thở,
    Cùng sẻ chia dòng khí của Đạo Trời.
    Không còn hàng rào của lợi nhuận,
    Chỉ còn tấm lòng trong vắt như suối nguồn.

    Đất được nghỉ, nước được thở,
    Mọi sinh vật được sống đúng phần mình.
    Khi con người hiểu ra: không có “ta” và “nó”,
    Mà tất cả đều là Một trong vòng tay tự nhiên.

    Nông nghiệp tái sinh là khúc ca trở về,
    Nơi người nông phu trở thành triết nhân của đất.
    Họ lắng nghe tiếng rễ cây thì thầm,
    Và đối thoại cùng ánh nắng ban mai.

    Không còn ruộng khô, cũng chẳng còn rừng chết,
    Mỗi tấc đất là một trang kinh mở.
    Trong đó, chữ “Nhân” viết bằng giọt mồ hôi,
    Và chữ “Đạo” in bằng nhịp tim nhân thế.

    Khi con người thôi bóc lột đất đai,
    Thì mùa màng chẳng phụ lòng người trồng.
    Cây trái ngọt lành như đền đáp,
    Cho những bàn tay biết cúi mình cảm tạ.

    Hcoin của dân, nếu lưu thông cùng Đạo,
    Sẽ giúp tái sinh những cánh đồng hoang.
    Mỗi giao dịch là một hạt phúc gieo xuống,
    Nuôi lớn cả thiên nhiên và lòng người.

    Và khi nông nghiệp không còn chỉ là nghề,
    Mà là con đường trở về với bản thể,
    Nhân loại sẽ hiểu: của cải đích thực,
    Chính là sự bền vững giữa đất – trời – người.

    Nông nghiệp tái sinh không phải điều mới mẻ,
    Mà là trí tuệ xưa được đánh thức lại.
    Để mỗi bông lúa, mỗi nụ hoa,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 32: Nông nghiệp tái sinh – trở về với nguồn sống tự nhiên Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Đất mẹ từng khóc trong lặng lẽ, Khi bàn tay con người quên mất hơi thở của đất. Những cánh đồng từng xanh rờn mộng mị, Giờ úa tàn vì hóa chất và lòng tham. Nhưng rồi bình minh lại hé, Khi con người tìm về với tự nhiên. Nông nghiệp tái sinh không chỉ là gieo trồng, Mà là phục hồi linh hồn của đất. Hạt mầm nhỏ bé mang trong mình triết lý lớn, Rằng mọi sự sống đều cần được yêu thương. Không còn kẻ chủ – người nô lệ, Mà chỉ còn mối liên kết giữa trời, đất, và người. Cánh đồng xưa nay trỗi dậy, Đàn chim trở về, gió hát qua ruộng lúa non. Mỗi giọt sương đọng trên lá, Như nụ cười của tạo hóa bao dung. Nông dân mới không chỉ cày cấy, Mà là người gìn giữ dòng năng lượng của hành tinh. Họ gieo niềm tin, không chỉ gieo hạt giống, Gặt yêu thương, không chỉ gặt mùa vàng. Con trâu trở lại đồng xưa, Tiếng mõ ngân vang giữa chiều lặng gió. Trẻ nhỏ chạy tung tăng trên bờ ruộng, Cười giòn như tiếng mưa mùa hạ. Cây và người cùng hít thở, Cùng sẻ chia dòng khí của Đạo Trời. Không còn hàng rào của lợi nhuận, Chỉ còn tấm lòng trong vắt như suối nguồn. Đất được nghỉ, nước được thở, Mọi sinh vật được sống đúng phần mình. Khi con người hiểu ra: không có “ta” và “nó”, Mà tất cả đều là Một trong vòng tay tự nhiên. Nông nghiệp tái sinh là khúc ca trở về, Nơi người nông phu trở thành triết nhân của đất. Họ lắng nghe tiếng rễ cây thì thầm, Và đối thoại cùng ánh nắng ban mai. Không còn ruộng khô, cũng chẳng còn rừng chết, Mỗi tấc đất là một trang kinh mở. Trong đó, chữ “Nhân” viết bằng giọt mồ hôi, Và chữ “Đạo” in bằng nhịp tim nhân thế. Khi con người thôi bóc lột đất đai, Thì mùa màng chẳng phụ lòng người trồng. Cây trái ngọt lành như đền đáp, Cho những bàn tay biết cúi mình cảm tạ. Hcoin của dân, nếu lưu thông cùng Đạo, Sẽ giúp tái sinh những cánh đồng hoang. Mỗi giao dịch là một hạt phúc gieo xuống, Nuôi lớn cả thiên nhiên và lòng người. Và khi nông nghiệp không còn chỉ là nghề, Mà là con đường trở về với bản thể, Nhân loại sẽ hiểu: của cải đích thực, Chính là sự bền vững giữa đất – trời – người. Nông nghiệp tái sinh không phải điều mới mẻ, Mà là trí tuệ xưa được đánh thức lại. Để mỗi bông lúa, mỗi nụ hoa,
    Like
    Love
    Wow
    8
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:Bài thơ Chương 33: Kinh tế xanh và năng lượng sạch – biểu hiện của đạo lý mới
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài,
    Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình.
    Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt,
    Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên.
    Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm,
    Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc.
    Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng,
    Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời.

    Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất,
    Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương.
    Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận,
    Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo.

    Năng lượng sạch không đến từ lòng tham,
    Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia.
    Khi con người học cách nhận vừa đủ,
    Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn.

    Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin,
    Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao.
    Khi ánh sáng được thu bằng lương tri,
    Thì điện năng cũng trở thành đạo đức.

    Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá,
    Mà là màu của sự sống thật thà.
    Không còn khai thác, không còn tận diệt,
    Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên.

    Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu,
    Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu.
    Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho,
    Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau.

    Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh,
    Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất.
    Mỗi giao dịch là một hạt giống,
    Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc.

    Đạo lý mới không còn nằm trong sách,
    Mà nằm trong từng hành động của con người.
    Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên,
    Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở.

    Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng,
    Như những đốm lửa của văn minh tử tế.
    Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật,
    Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo.

    Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông,
    Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh.
    Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió,
    Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh.

    Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm,
    Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu.
    Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt,
    Chỉ còn những bàn tay cùng nhau cứu lấy Trái đất.

    Và khi nhân loại chọn con đường Xanh,
    Thế giới sẽ không cần phải sợ ngày tận thế.
    Bởi chúng ta đã biết trở về nguồn Đạo,
    Sống hài hòa với Trời – Đất – Người.
    HNI 4/11:📕Bài thơ Chương 33: Kinh tế xanh và năng lượng sạch – biểu hiện của đạo lý mới Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài, Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình. Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt, Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên. Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm, Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc. Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng, Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời. Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất, Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương. Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận, Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo. Năng lượng sạch không đến từ lòng tham, Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia. Khi con người học cách nhận vừa đủ, Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn. Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin, Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao. Khi ánh sáng được thu bằng lương tri, Thì điện năng cũng trở thành đạo đức. Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá, Mà là màu của sự sống thật thà. Không còn khai thác, không còn tận diệt, Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên. Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu, Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu. Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho, Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau. Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh, Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất. Mỗi giao dịch là một hạt giống, Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc. Đạo lý mới không còn nằm trong sách, Mà nằm trong từng hành động của con người. Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên, Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở. Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng, Như những đốm lửa của văn minh tử tế. Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật, Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo. Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông, Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh. Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió, Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh. Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm, Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu. Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt, Chỉ còn những bàn tay cùng nhau cứu lấy Trái đất. Và khi nhân loại chọn con đường Xanh, Thế giới sẽ không cần phải sợ ngày tận thế. Bởi chúng ta đã biết trở về nguồn Đạo, Sống hài hòa với Trời – Đất – Người.
    Like
    Love
    Wow
    7
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11 : Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi,
    Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu.
    Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc,
    Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời.
    Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất,
    Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người.
    Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho,
    Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn.

    Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống,
    Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng.
    Chảy về nơi tạo giá trị thực,
    Không về nơi lừa lọc, tham lam.

    Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”,
    Còn nghèo là để học cách biết đủ.
    Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ,
    Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến.

    Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản,
    Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý.
    Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang,
    Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối.

    Khi con người làm việc bằng lòng chân thật,
    Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao.
    Một nụ cười cũng thành vốn liếng,
    Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp.

    Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại,
    Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về.
    Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản,
    Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian.

    Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ,
    Mà khích lệ người gieo hạt phúc.
    Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng,
    Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện.

    Người buôn bán với tâm trong sáng,
    Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về.
    Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc,
    Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền.

    Cân bằng – là chân lý của sự sống,
    Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai.
    Giữa cho và nhận, giữa được và mất,
    Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ.

    Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông,
    Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình.
    Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh,
    Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng.

    Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời,
    Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh.
    Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng,
    Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm.

    Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy,
    Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất.
    Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    HNI 4/11 :📕 Bài thơ Chương 31: Mô hình kinh tế Đạo Trời – vận hành theo luật cân bằng Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Giữa cõi người, có một Đạo Trời soi, Không thiên vị kẻ mạnh, chẳng bỏ rơi người yếu. Mọi dòng chảy kinh tế đều quay về nguồn gốc, Nơi cân bằng là luật, là nhịp thở muôn đời. Đất nuôi cây, cây trả lại cho đất, Người làm ra của cải, nhưng của cải dưỡng người. Nếu một bên chỉ biết lấy mà không cho, Thì dòng chảy sẽ nghẽn, phúc lành sẽ cạn. Tiền không chỉ là số, mà là năng lượng sống, Chuyển tay đúng chỗ – sinh ra công bằng. Chảy về nơi tạo giá trị thực, Không về nơi lừa lọc, tham lam. Đạo Trời dạy: “Giàu là để sẻ chia”, Còn nghèo là để học cách biết đủ. Người thuận Đạo, chẳng tranh phần thiên hạ, Nhưng vạn phúc lại tự nhiên mà đến. Kinh tế Đạo Trời không cần ai cai quản, Vì mỗi tâm người đã có tòa công lý. Thị trường khi sáng tỏ như ánh nhật quang, Thì lợi nhuận hóa thành nghĩa – không còn bóng tối. Khi con người làm việc bằng lòng chân thật, Mọi trao đổi đều mang khí của trời cao. Một nụ cười cũng thành vốn liếng, Một niềm tin cũng dựng nên cơ nghiệp. Cái gì mất đi, rồi cũng được hoàn lại, Cái gì chiếm đoạt, ắt phải trả về. Luật nhân quả chẳng cần ban hành bằng văn bản, Nhưng vận hành chuẩn xác hơn mọi điều luật trần gian. Kinh tế Đạo Trời – không khuyến khích kẻ đầu cơ, Mà khích lệ người gieo hạt phúc. Của cải ở đây không tích nơi ngân hàng, Mà tích trong lòng nhân, trong nghiệp thiện. Người buôn bán với tâm trong sáng, Sẽ có khách hàng từ muôn hướng tìm về. Người làm ăn bằng mưu mô, lừa lọc, Sẽ thấy chính mình mất trước khi mất tiền. Cân bằng – là chân lý của sự sống, Không thừa, không thiếu, không ép buộc ai. Giữa cho và nhận, giữa được và mất, Đều là bài học Trời ban để con người tỉnh ngộ. Hcoin của nhân dân, nếu thuận Đạo mà lưu thông, Thì tiền hóa thành nghĩa, của cải hóa tình. Mỗi giao dịch mang hơi ấm nhân sinh, Không còn là cuộc tranh giành – mà là sự cộng hưởng. Khi từng người dân sống đúng với Đạo Trời, Quốc gia ấy chẳng cần ép buộc bằng pháp lệnh. Bởi chính công dân là người giữ thăng bằng, Giữa vật chất – tinh thần, giữa lợi ích – công tâm. Và rồi nhân loại sẽ nhìn thấy, Một mô hình kinh tế vận hành như hơi thở của trời đất. Không còn kẻ bóc lột, chẳng còn người bị trị,
    Like
    Love
    5
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG
    (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người,
    Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức.
    Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”,
    Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh.
    Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận,
    Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa.
    Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng,
    Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt.
    Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất,
    Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin.
    Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống,
    Và hạt nào cũng có thể trổ hoa.
    Người lãnh đạo không phải là ông chủ,
    Mà là người giữ lửa cho đại gia đình.
    Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh,
    Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào.
    Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô,
    Mà vì trái tim của những người đồng hành.
    Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền,
    Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng,
    Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy.
    Không ai đi làm chỉ để kiếm sống,
    Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn.
    Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp,
    Như sông hòa vào biển lớn bao la.
    Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo,
    Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người.
    Người nông dân, người thợ, người kỹ sư,
    Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận.
    Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”,
    Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ.
    Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên,
    Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn.
    Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân,
    Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự.
    Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân,
    Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội.
    Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống,
    Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau.
    Không cần những tòa nhà cao tầng,
    Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa.
    Không cần khẩu hiệu trên tường,
    Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị.
    Doanh nghiệp – không còn là tổ chức,
    Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc.
    Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc,
    Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân.
    Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp,
    HNI 4/11: 📕Bài thơ Chương 30: KHI DOANH NGHIỆP TRỞ THÀNH CỘNG ĐỒNG – LÒNG DÂN HÓA THỊNH VƯỢNG (Thơ: HenryLe – Lê Đình Hải) Ngày xưa, doanh nghiệp là của một người, Hôm nay, doanh nghiệp là của muôn người chung sức. Không còn ranh giới giữa “chủ” và “thợ”, Chỉ còn chung nhịp đập – vì lợi ích nhân sinh. Một công ty, nếu chỉ sống vì lợi nhuận, Sẽ chóng tàn như ngọn đuốc trong mưa. Nhưng nếu sống vì con người và cộng đồng, Sẽ rực sáng như mặt trời chẳng bao giờ tắt. Doanh nghiệp không chỉ là nơi sản xuất, Mà là tổ ấm, là trường đời, là mảnh đất gieo niềm tin. Ở đó, mỗi nhân viên là một hạt giống, Và hạt nào cũng có thể trổ hoa. Người lãnh đạo không phải là ông chủ, Mà là người giữ lửa cho đại gia đình. Khi họ biết lắng nghe thay vì ra lệnh, Thì lòng người tự nguyện – chứ chẳng cần mệnh lệnh nào. Doanh nghiệp thành công – không vì quy mô, Mà vì trái tim của những người đồng hành. Một cộng đồng thật sự – không mua được bằng tiền, Chỉ có thể xây bằng lòng tin và nghĩa khí. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng, Mỗi người thấy mình thuộc về nơi ấy. Không ai đi làm chỉ để kiếm sống, Mà để cùng nhau kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Lòng dân hòa vào mạch doanh nghiệp, Như sông hòa vào biển lớn bao la. Mỗi đồng tiền không còn lạnh lẽo, Mà ấm lên bởi ý nghĩa của tình người. Người nông dân, người thợ, người kỹ sư, Không còn ở những tầng khác nhau của tháp lợi nhuận. Họ đứng chung – dưới mái nhà chung gọi là “chúng ta”, Nơi phúc lợi lan đều, và hạnh phúc được chia sẻ. Một doanh nghiệp biết chia sẻ – sẽ được nhân lên, Một cộng đồng biết yêu thương – sẽ mãi trường tồn. Từ những đồng Hcoin chảy qua tay người dân, Một nền văn hóa mới nảy sinh: văn hóa phụng sự. Khi lợi nhuận quay vòng cùng lòng dân, Thì của cải không mất đi mà được nhân gấp bội. Khi doanh nghiệp trở thành cộng đồng sống, Thì xã hội chẳng còn ai bị bỏ lại phía sau. Không cần những tòa nhà cao tầng, Chỉ cần những tấm lòng cùng hướng về thiện nghĩa. Không cần khẩu hiệu trên tường, Chỉ cần hành động thật giữa đời thường giản dị. Doanh nghiệp – không còn là tổ chức, Mà là trái tim biết đập cùng dân tộc. Nơi từng người lao động là cổ đông của hạnh phúc, Và từng đồng lời – là phúc lợi cho nhân dân. Khi lòng dân và doanh nghiệp hòa cùng một nhịp,
    Like
    Love
    6
    0 Comments 0 Shares