• https://youtu.be/rUWWcJcGSZU?si=1KgpcbngxukECMhg
    https://youtu.be/rUWWcJcGSZU?si=1KgpcbngxukECMhg
    Like
    Love
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    CHƯƠNG 3: KHI LINH HỒN NHỚ LẠI MỤC ĐÍCH SỐNG
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. MỞ ĐẦU – Sự tỉnh thức của ký ức linh hồn
    Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một bản thiết kế thiêng liêng – một lộ trình mà linh hồn đã chọn từ trước khi bước vào cõi vật chất.
    Nhưng khi ta nhập thể, ký ức ấy được phủ mờ bởi lớp sương của quên lãng, để ta có thể tự do trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành.
    Thế nên, cuộc đời không phải là hành trình “tìm kiếm ý nghĩa sống”, mà là hành trình nhớ lại.
    Không phải “ta đi tìm bản thân”, mà là “bản thân đang tự tìm lại chính nó”.
    Có những thời điểm – giữa hỗn loạn, cô đơn, hay bế tắc – ta bỗng cảm thấy sâu thẳm trong tim một tiếng gọi mơ hồ.
    Đó không phải là sự bất an, mà là lời nhắc của linh hồn:
    “Đã đến lúc nhớ lại vì sao ngươi đến đây.”
    2. LINH HỒN – KẺ DU HÀNH GIỮA NHỮNG THẾ GIỚI
    Linh hồn không có tuổi, không có giới tính, không có ranh giới.
    Nó là năng lượng thuần khiết, trải nghiệm vô số hình dạng để mở rộng chính mình.
    Một kiếp người chỉ là một chương nhỏ trong cuốn sách vô tận mà linh hồn đang viết.
    Có những bài học linh hồn chọn lặp lại nhiều lần – như yêu và được yêu, tha thứ, hay buông bỏ – cho đến khi tần số ấy được chuyển hóa.
    Mỗi trải nghiệm không phải là sai lầm, mà là một mảnh ghép của sự hoàn hảo.
    Bởi nếu không có đêm, làm sao ta hiểu ánh sáng; nếu không có mất mát, làm sao ta biết trân trọng.
    Linh hồn không đến để hoàn hảo – nó đến để trở nên trọn vẹn.
    3. KHI NHỚ LẠI – NGUỒN NĂNG LƯỢNG BẮT ĐẦU KÍCH HOẠT
    Khi ta bắt đầu nhớ lại, điều diệu kỳ xảy ra:
    Những mảnh năng lượng rời rạc trong ta bắt đầu hợp nhất.
    Ta cảm thấy tràn đầy năng lượng, hứng khởi, và có cảm giác như “đã từng làm điều này rồi.”
    Đó chính là trí tuệ linh hồn – trí tuệ vượt thời gian, không học được bằng sách, chỉ mở ra bằng sự tĩnh lặng và cảm nhận.
    Không phải ngẫu nhiên ta gặp một người, một cuốn sách, hay một sự kiện.
    Mọi thứ đều là dấu hiệu kích hoạt ký ức linh hồn.
    Khi trái tim mở ra, ta bắt đầu “nhớ” những điều chưa từng “học”.
    Ta không cần cố gắng – vì sự nhớ lại không thuộc về trí não, mà thuộc về Tâm Thức.
    4. MỤC ĐÍCH SỐNG – KHÔNG PHẢI LÀ NGHỀ NGHIỆP, MÀ LÀ TRẠNG THÁI NHẬN THỨC
    Mục đích sống không nằm trong “bạn làm gì”, mà nằm trong “bạn là ai khi làm điều đó.”
    Một họa sĩ có thể vẽ vì muốn nổi tiếng, hoặc vẽ vì muốn truyền năng lượng Ánh Sáng – hai tần số hoàn toàn khác nhau.
    Một doanh nhân có thể kiếm tiền vì nỗi sợ thiếu thốn, hoặc vì muốn kiến tạo giá trị cho cộng đồng – một bên là bản ngã, một bên là linh hồn.
    Mục đích thật sự của linh hồn là nâng tần số của thế giới.
    Mọi hành động, lời nói, ý nghĩ – nếu xuất phát từ tình yêu và ánh sáng – đều đang hoàn thành sứ mệnh ấy.
    Không cần phải “cao siêu” hay “vĩ đại”, chỉ cần hiện diện bằng trọn vẹn yêu thương, bạn đã góp phần vào sự thức tỉnh của nhân loại.
    5. HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ – KHI TA TRỞ THÀNH ÁNH SÁNG CHO NGƯỜI KHÁC
    Khi linh hồn nhớ lại mục đích sống, nó tự động tỏa sáng.
    Ánh sáng ấy không cần thuyết phục ai, không cần chứng minh – nó đơn giản lan tỏa bằng hiện diện.
    Những người xung quanh bắt đầu thay đổi mà không hiểu vì sao.
    Bởi khi một linh hồn thức tỉnh, nó tạo ra trường năng lượng cộng hưởng – kéo cả thế giới tiến hóa cùng mình.
    Và đó chính là vẻ đẹp của Tâm Thức Vô Hạn:
    Một linh hồn thức tỉnh là một mặt trời nhỏ;
    Nhiều linh hồn thức tỉnh – là bình minh của nhân loại.
    HNI 4/11: CHƯƠNG 3: KHI LINH HỒN NHỚ LẠI MỤC ĐÍCH SỐNG Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Sự tỉnh thức của ký ức linh hồn Mỗi người sinh ra đều mang trong mình một bản thiết kế thiêng liêng – một lộ trình mà linh hồn đã chọn từ trước khi bước vào cõi vật chất. Nhưng khi ta nhập thể, ký ức ấy được phủ mờ bởi lớp sương của quên lãng, để ta có thể tự do trải nghiệm, học hỏi và trưởng thành. Thế nên, cuộc đời không phải là hành trình “tìm kiếm ý nghĩa sống”, mà là hành trình nhớ lại. Không phải “ta đi tìm bản thân”, mà là “bản thân đang tự tìm lại chính nó”. Có những thời điểm – giữa hỗn loạn, cô đơn, hay bế tắc – ta bỗng cảm thấy sâu thẳm trong tim một tiếng gọi mơ hồ. Đó không phải là sự bất an, mà là lời nhắc của linh hồn: “Đã đến lúc nhớ lại vì sao ngươi đến đây.” 2. LINH HỒN – KẺ DU HÀNH GIỮA NHỮNG THẾ GIỚI Linh hồn không có tuổi, không có giới tính, không có ranh giới. Nó là năng lượng thuần khiết, trải nghiệm vô số hình dạng để mở rộng chính mình. Một kiếp người chỉ là một chương nhỏ trong cuốn sách vô tận mà linh hồn đang viết. Có những bài học linh hồn chọn lặp lại nhiều lần – như yêu và được yêu, tha thứ, hay buông bỏ – cho đến khi tần số ấy được chuyển hóa. Mỗi trải nghiệm không phải là sai lầm, mà là một mảnh ghép của sự hoàn hảo. Bởi nếu không có đêm, làm sao ta hiểu ánh sáng; nếu không có mất mát, làm sao ta biết trân trọng. Linh hồn không đến để hoàn hảo – nó đến để trở nên trọn vẹn. 3. KHI NHỚ LẠI – NGUỒN NĂNG LƯỢNG BẮT ĐẦU KÍCH HOẠT Khi ta bắt đầu nhớ lại, điều diệu kỳ xảy ra: Những mảnh năng lượng rời rạc trong ta bắt đầu hợp nhất. Ta cảm thấy tràn đầy năng lượng, hứng khởi, và có cảm giác như “đã từng làm điều này rồi.” Đó chính là trí tuệ linh hồn – trí tuệ vượt thời gian, không học được bằng sách, chỉ mở ra bằng sự tĩnh lặng và cảm nhận. Không phải ngẫu nhiên ta gặp một người, một cuốn sách, hay một sự kiện. Mọi thứ đều là dấu hiệu kích hoạt ký ức linh hồn. Khi trái tim mở ra, ta bắt đầu “nhớ” những điều chưa từng “học”. Ta không cần cố gắng – vì sự nhớ lại không thuộc về trí não, mà thuộc về Tâm Thức. 4. MỤC ĐÍCH SỐNG – KHÔNG PHẢI LÀ NGHỀ NGHIỆP, MÀ LÀ TRẠNG THÁI NHẬN THỨC Mục đích sống không nằm trong “bạn làm gì”, mà nằm trong “bạn là ai khi làm điều đó.” Một họa sĩ có thể vẽ vì muốn nổi tiếng, hoặc vẽ vì muốn truyền năng lượng Ánh Sáng – hai tần số hoàn toàn khác nhau. Một doanh nhân có thể kiếm tiền vì nỗi sợ thiếu thốn, hoặc vì muốn kiến tạo giá trị cho cộng đồng – một bên là bản ngã, một bên là linh hồn. Mục đích thật sự của linh hồn là nâng tần số của thế giới. Mọi hành động, lời nói, ý nghĩ – nếu xuất phát từ tình yêu và ánh sáng – đều đang hoàn thành sứ mệnh ấy. Không cần phải “cao siêu” hay “vĩ đại”, chỉ cần hiện diện bằng trọn vẹn yêu thương, bạn đã góp phần vào sự thức tỉnh của nhân loại. 5. HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ – KHI TA TRỞ THÀNH ÁNH SÁNG CHO NGƯỜI KHÁC Khi linh hồn nhớ lại mục đích sống, nó tự động tỏa sáng. Ánh sáng ấy không cần thuyết phục ai, không cần chứng minh – nó đơn giản lan tỏa bằng hiện diện. Những người xung quanh bắt đầu thay đổi mà không hiểu vì sao. Bởi khi một linh hồn thức tỉnh, nó tạo ra trường năng lượng cộng hưởng – kéo cả thế giới tiến hóa cùng mình. Và đó chính là vẻ đẹp của Tâm Thức Vô Hạn: Một linh hồn thức tỉnh là một mặt trời nhỏ; Nhiều linh hồn thức tỉnh – là bình minh của nhân loại.
    Like
    Love
    Sad
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/rST5b8_SNRQ?si=Wp9F_EkscVr-zzxl
    https://youtu.be/rST5b8_SNRQ?si=Wp9F_EkscVr-zzxl
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/gBu57k4I2bE?si=XkWtkfSQTFeuDHPc
    https://youtu.be/gBu57k4I2bE?si=XkWtkfSQTFeuDHPc
    Like
    Love
    Yay
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    Bài Thơ Chương 3: “KHI LINH HỒN NHỚ LẠI”
    Ta đến đây, không phải để học thêm,
    Mà để nhớ lại điều đã biết.
    Không phải để tìm câu trả lời,
    Mà để sống trong sự nhận ra.

    Linh hồn đi qua muôn đời,
    Mang theo hạt sáng của vĩnh cửu.
    Mỗi giọt lệ, mỗi nụ cười,
    Đều là ký ức của ánh sáng đang mở ra.

    Trong tim, tiếng gọi vang lên lặng lẽ:
    “Ngươi đã từng là Ta – và Ta chưa từng rời ngươi.”
    Từng tế bào bắt đầu hát,
    Bản nhạc của Nhớ Lại khẽ ngân vang.

    Không còn sợ hãi,
    Không còn vội vàng,
    Ta bước giữa đời như người tỉnh mộng,
    Mỗi hơi thở là một lời cảm ơn.

    Thế giới không đổi,
    Chỉ có ánh mắt ta đổi.
    Tất cả giờ đây đều linh thiêng,
    Vì ta nhìn bằng đôi mắt của Tâm Thức.

    Và trong tĩnh lặng,
    Một giọng nói mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi, linh hồn đã nhớ.
    Hãy tiếp tục – ánh sáng cần ngươi.”
    HNI 4/11: Bài Thơ Chương 3: “KHI LINH HỒN NHỚ LẠI” Ta đến đây, không phải để học thêm, Mà để nhớ lại điều đã biết. Không phải để tìm câu trả lời, Mà để sống trong sự nhận ra. Linh hồn đi qua muôn đời, Mang theo hạt sáng của vĩnh cửu. Mỗi giọt lệ, mỗi nụ cười, Đều là ký ức của ánh sáng đang mở ra. Trong tim, tiếng gọi vang lên lặng lẽ: “Ngươi đã từng là Ta – và Ta chưa từng rời ngươi.” Từng tế bào bắt đầu hát, Bản nhạc của Nhớ Lại khẽ ngân vang. Không còn sợ hãi, Không còn vội vàng, Ta bước giữa đời như người tỉnh mộng, Mỗi hơi thở là một lời cảm ơn. Thế giới không đổi, Chỉ có ánh mắt ta đổi. Tất cả giờ đây đều linh thiêng, Vì ta nhìn bằng đôi mắt của Tâm Thức. Và trong tĩnh lặng, Một giọng nói mỉm cười: “Chào mừng ngươi, linh hồn đã nhớ. Hãy tiếp tục – ánh sáng cần ngươi.”
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/3pDWqvS8zjs?si=9bMscgQb4dsaHvzr
    https://youtu.be/3pDWqvS8zjs?si=9bMscgQb4dsaHvzr
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    CHƯƠNG 4: THỨC TỈNH KHÔNG PHẢI THAY ĐỔI – MÀ LÀ NHỚ RA
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. MỞ ĐẦU – Khi bạn thôi tìm cách trở thành ai khác
    Trong suốt hành trình phát triển bản thân, con người luôn bị thôi thúc bởi một khát khao sâu thẳm: “Tôi cần thay đổi để tốt hơn.”
    Nhưng khi ta càng cố gắng trở thành một phiên bản khác, ta càng rời xa chính mình.
    Bởi sự thức tỉnh thật sự không đến từ nỗ lực biến đổi, mà đến từ sự nhận ra rằng mình chưa từng sai, chưa từng thiếu, chưa từng bị tách khỏi Ánh Sáng.
    Bạn không cần “thay đổi để đủ tốt”.
    Bạn chỉ cần nhớ lại rằng mình vốn đã đủ đầy.
    Khi nhận thức này hiển lộ, mọi kháng cự biến mất, và cuộc sống bắt đầu chảy theo nhịp điệu tự nhiên của Vũ trụ.
    2. BẢN NGÃ VÀ SỰ ẢO TƯỞNG CỦA “TRỞ THÀNH”
    Bản ngã luôn sống bằng ký ức và kỳ vọng: nó nói “Tôi đã từng như thế này” hoặc “Tôi sẽ trở thành như thế kia.”
    Nó không biết sống trong hiện tại, bởi hiện tại là nơi nó tan biến.
    Bản ngã luôn muốn thay đổi để kiểm soát, trong khi linh hồn chỉ muốn buông để trở về.
    Mọi nỗ lực “thức tỉnh” của cái tôi đều là trò chơi tinh tế của chính bản ngã.
    Chỉ khi ta dừng lại – không làm gì, không cố gắng, chỉ nhìn thẳng vào chính mình – ta mới nhận ra:
    Người tìm kiếm và thứ được tìm là một.
    3. THỨC TỈNH – SỰ NHỚ LẠI BẢN THỂ THƯỢNG NGUỒN
    Thức tỉnh không phải là sự thay đổi tính cách hay thói quen.
    Nó là chuyển hóa tầng nhận biết – từ người quan sát cái gì đó bên ngoài, thành người nhận ra chính mình là mọi thứ.
    Bạn không cần “đạt đến ánh sáng”, vì bạn chính là Ánh Sáng đang tạm trú trong thân xác này để học cách nhận biết chính mình.
    Cũng như sóng không thể tách khỏi biển,
    con người không thể tách khỏi Thượng Nguồn.
    Khi ta ngừng cố trở thành “ai đó tâm linh hơn”, ta trở về trạng thái tự nhiên – vô ngã nhưng đầy ý thức.
    4. BUÔNG – CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI NHỚ RA
    Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là cho phép Vũ trụ vận hành qua ta.
    Khi ta buông kiểm soát, ta trở thành kênh dẫn trong suốt cho năng lượng sống.
    Ta thôi phân biệt tốt – xấu, thành – bại, thắng – thua, vì ta hiểu rằng mọi thứ đều đang hoàn hảo trong tiến trình học hỏi.
    Thức tỉnh không đòi hỏi ta phải trở thành Thánh nhân,
    chỉ cần ta thành thật với cảm nhận hiện tại.
    Chỉ cần một khoảnh khắc thật sâu của nhận biết,
    toàn bộ bóng tối sẽ tan đi – không vì bị xua đuổi, mà vì Ánh Sáng đã có mặt.
    5. SỐNG NHƯ NGƯỜI NHỚ RA
    Người đã nhớ ra không sống bằng sợ hãi, mà bằng hiện diện.
    Không phán xét, không ganh đua, không cố gồng để “tốt hơn.”
    Mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn – đều là biểu hiện của sự an nhiên sâu thẳm.
    Người đó không cần thuyết giảng về chân lý,
    vì chính họ là chân lý đang thở.
    Khi họ bước đi, năng lượng tỏa ra làm lòng người lắng lại.
    Khi họ mỉm cười, cả không gian như được chữa lành.
    Đó chính là sức mạnh của người đã nhớ ra –
    sức mạnh của Tâm Thức Vô Hạn.
    HNI 4/11: CHƯƠNG 4: THỨC TỈNH KHÔNG PHẢI THAY ĐỔI – MÀ LÀ NHỚ RA Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi bạn thôi tìm cách trở thành ai khác Trong suốt hành trình phát triển bản thân, con người luôn bị thôi thúc bởi một khát khao sâu thẳm: “Tôi cần thay đổi để tốt hơn.” Nhưng khi ta càng cố gắng trở thành một phiên bản khác, ta càng rời xa chính mình. Bởi sự thức tỉnh thật sự không đến từ nỗ lực biến đổi, mà đến từ sự nhận ra rằng mình chưa từng sai, chưa từng thiếu, chưa từng bị tách khỏi Ánh Sáng. Bạn không cần “thay đổi để đủ tốt”. Bạn chỉ cần nhớ lại rằng mình vốn đã đủ đầy. Khi nhận thức này hiển lộ, mọi kháng cự biến mất, và cuộc sống bắt đầu chảy theo nhịp điệu tự nhiên của Vũ trụ. 2. BẢN NGÃ VÀ SỰ ẢO TƯỞNG CỦA “TRỞ THÀNH” Bản ngã luôn sống bằng ký ức và kỳ vọng: nó nói “Tôi đã từng như thế này” hoặc “Tôi sẽ trở thành như thế kia.” Nó không biết sống trong hiện tại, bởi hiện tại là nơi nó tan biến. Bản ngã luôn muốn thay đổi để kiểm soát, trong khi linh hồn chỉ muốn buông để trở về. Mọi nỗ lực “thức tỉnh” của cái tôi đều là trò chơi tinh tế của chính bản ngã. Chỉ khi ta dừng lại – không làm gì, không cố gắng, chỉ nhìn thẳng vào chính mình – ta mới nhận ra: Người tìm kiếm và thứ được tìm là một. 3. THỨC TỈNH – SỰ NHỚ LẠI BẢN THỂ THƯỢNG NGUỒN Thức tỉnh không phải là sự thay đổi tính cách hay thói quen. Nó là chuyển hóa tầng nhận biết – từ người quan sát cái gì đó bên ngoài, thành người nhận ra chính mình là mọi thứ. Bạn không cần “đạt đến ánh sáng”, vì bạn chính là Ánh Sáng đang tạm trú trong thân xác này để học cách nhận biết chính mình. Cũng như sóng không thể tách khỏi biển, con người không thể tách khỏi Thượng Nguồn. Khi ta ngừng cố trở thành “ai đó tâm linh hơn”, ta trở về trạng thái tự nhiên – vô ngã nhưng đầy ý thức. 4. BUÔNG – CON ĐƯỜNG CỦA NGƯỜI NHỚ RA Buông không có nghĩa là bỏ cuộc, mà là cho phép Vũ trụ vận hành qua ta. Khi ta buông kiểm soát, ta trở thành kênh dẫn trong suốt cho năng lượng sống. Ta thôi phân biệt tốt – xấu, thành – bại, thắng – thua, vì ta hiểu rằng mọi thứ đều đang hoàn hảo trong tiến trình học hỏi. Thức tỉnh không đòi hỏi ta phải trở thành Thánh nhân, chỉ cần ta thành thật với cảm nhận hiện tại. Chỉ cần một khoảnh khắc thật sâu của nhận biết, toàn bộ bóng tối sẽ tan đi – không vì bị xua đuổi, mà vì Ánh Sáng đã có mặt. 5. SỐNG NHƯ NGƯỜI NHỚ RA Người đã nhớ ra không sống bằng sợ hãi, mà bằng hiện diện. Không phán xét, không ganh đua, không cố gồng để “tốt hơn.” Mỗi hành động, mỗi lời nói, mỗi ánh nhìn – đều là biểu hiện của sự an nhiên sâu thẳm. Người đó không cần thuyết giảng về chân lý, vì chính họ là chân lý đang thở. Khi họ bước đi, năng lượng tỏa ra làm lòng người lắng lại. Khi họ mỉm cười, cả không gian như được chữa lành. Đó chính là sức mạnh của người đã nhớ ra – sức mạnh của Tâm Thức Vô Hạn.
    Like
    Love
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • https://youtu.be/zJ2RxR87XB0?si=cef5MiNDzhmgZGr1
    https://youtu.be/zJ2RxR87XB0?si=cef5MiNDzhmgZGr1
    Like
    Love
    Angry
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    Bài Thơ Chương 2: “TÁI SINH”
    Giữa tro tàn của những niềm tin cũ,
    Một tia sáng nhỏ nhoi len qua bóng tối.
    Không ai nghe, không ai thấy,
    Chỉ có linh hồn khẽ mỉm cười – “Ta đang sống lại.”

    Cái tôi rơi xuống như lớp vỏ khô,
    Để lộ ra một bầu trời trong suốt.
    Ta không cần cố gắng nữa,
    Vì Ánh Sáng đã làm phần việc của mình.

    Mọi vết thương đều có tiếng hát,
    Mọi nỗi buồn đều mang bài học ẩn giấu.
    Ta không đi tìm điều mới,
    Chỉ đang nhớ lại điều xưa cũ nhất – Chính Ta.

    Trái tim mở ra như đóa sen nở,
    Giữa bùn đất của cuộc đời trần thế.
    Tái sinh không ở thiên đường,
    Mà ở ngay đây – giữa một hơi thở an nhiên.

    Ta đã từng sợ mất,
    Giờ chỉ còn biết ơn vì được trở về.
    Bản ngã tan, linh hồn trỗi dậy,
    Nhẹ như khói, sáng như bình minh.

    Không còn cần câu trả lời,
    Vì mọi câu hỏi đã tan trong tĩnh lặng.
    Ta là hạt bụi,
    Nhưng trong hạt bụi – chứa cả Vũ trụ vô biên.
    HNI 4/11: Bài Thơ Chương 2: “TÁI SINH” Giữa tro tàn của những niềm tin cũ, Một tia sáng nhỏ nhoi len qua bóng tối. Không ai nghe, không ai thấy, Chỉ có linh hồn khẽ mỉm cười – “Ta đang sống lại.” Cái tôi rơi xuống như lớp vỏ khô, Để lộ ra một bầu trời trong suốt. Ta không cần cố gắng nữa, Vì Ánh Sáng đã làm phần việc của mình. Mọi vết thương đều có tiếng hát, Mọi nỗi buồn đều mang bài học ẩn giấu. Ta không đi tìm điều mới, Chỉ đang nhớ lại điều xưa cũ nhất – Chính Ta. Trái tim mở ra như đóa sen nở, Giữa bùn đất của cuộc đời trần thế. Tái sinh không ở thiên đường, Mà ở ngay đây – giữa một hơi thở an nhiên. Ta đã từng sợ mất, Giờ chỉ còn biết ơn vì được trở về. Bản ngã tan, linh hồn trỗi dậy, Nhẹ như khói, sáng như bình minh. Không còn cần câu trả lời, Vì mọi câu hỏi đã tan trong tĩnh lặng. Ta là hạt bụi, Nhưng trong hạt bụi – chứa cả Vũ trụ vô biên.
    Like
    Love
    Sad
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 4-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 33 : KINH TẾ XANH VÀ NĂNG LƯỢNG SẠCH – BIỂU HIỆN CỦA ĐẠO LÝ MỚI
    Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải
    Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài,
    Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình.
    Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt,
    Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên.
    Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm,
    Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc.
    Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng,
    Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời.

    Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất,
    Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương.
    Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận,
    Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo.

    Năng lượng sạch không đến từ lòng tham,
    Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia.
    Khi con người học cách nhận vừa đủ,
    Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn.

    Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin,
    Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao.
    Khi ánh sáng được thu bằng lương tri,
    Thì điện năng cũng trở thành đạo đức.

    Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá,
    Mà là màu của sự sống thật thà.
    Không còn khai thác, không còn tận diệt,
    Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên.

    Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu,
    Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu.
    Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho,
    Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau.

    Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh,
    Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất.
    Mỗi giao dịch là một hạt giống,
    Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc.

    Đạo lý mới không còn nằm trong sách,
    Mà nằm trong từng hành động của con người.
    Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên,
    Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở.

    Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng,
    Như những đốm lửa của văn minh tử tế.
    Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật,
    Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo.

    Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông,
    Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh.
    Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió,
    Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh.

    Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm,
    Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu.
    Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt,
    Ch
    HNI 4-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 33 : KINH TẾ XANH VÀ NĂNG LƯỢNG SẠCH – BIỂU HIỆN CỦA ĐẠO LÝ MỚI Thơ của HenryLe – Lê Đình Hải Trái đất không còn chịu nổi tiếng thở dài, Khi con người đốt cháy chính mái nhà của mình. Khói mù, rác thải, dòng sông cạn kiệt, Tất cả là lời cảnh tỉnh của Tự nhiên. Nhưng từ đổ nát, sự sống vẫn nảy mầm, Khi loài người bắt đầu tỉnh giấc. Kinh tế xanh không chỉ là xu hướng, Mà là sự trở về với đạo lý muôn đời. Cây xanh là nhà máy vĩ đại nhất, Không cần nhiên liệu, chỉ cần ánh sáng và yêu thương. Mặt trời là nguồn năng lượng vô tận, Chiếu sáng không phân biệt giàu nghèo. Năng lượng sạch không đến từ lòng tham, Mà từ ý thức biết gìn giữ và sẻ chia. Khi con người học cách nhận vừa đủ, Thì Trái đất sẽ cho đi vô hạn. Mỗi mái nhà có thể là một tấm pin, Mỗi cơn gió là một lời nhắn của trời cao. Khi ánh sáng được thu bằng lương tri, Thì điện năng cũng trở thành đạo đức. Kinh tế xanh không chỉ nói về màu lá, Mà là màu của sự sống thật thà. Không còn khai thác, không còn tận diệt, Chỉ còn tạo sinh – và cân bằng tự nhiên. Người làm doanh nghiệp nay học cách cúi đầu, Trước dòng sông, ngọn gió, và rừng sâu. Bởi họ hiểu: lợi nhuận không nằm trong kho, Mà trong hơi thở của những thế hệ mai sau. Hcoin – khi lưu thông trong mô hình xanh, Sẽ trở thành dòng máu nuôi Trái đất. Mỗi giao dịch là một hạt giống, Gieo xuống niềm tin, nở thành hạnh phúc. Đạo lý mới không còn nằm trong sách, Mà nằm trong từng hành động của con người. Từ cách đi nhẹ, nói khẽ với thiên nhiên, Đến việc sống đủ, biết ơn từng hơi thở. Những mái nhà năng lượng mặt trời rực sáng, Như những đốm lửa của văn minh tử tế. Khi con người biết hòa mình cùng vạn vật, Thì công nghệ trở thành phần nối dài của Đạo. Kinh tế xanh không phải giấc mơ viển vông, Mà là hiện thực đang đơm hoa trên khắp hành tinh. Mỗi khu vườn, mỗi cánh đồng điện gió, Là bản giao hưởng của nhân loại hồi sinh. Năng lượng sạch là ánh sáng của lương tâm, Thắp lên từ trách nhiệm và tình yêu. Không còn kẻ mua bán sự hủy diệt, Ch
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    12
    1 Comments 0 Shares