HNI 4/11:
Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI”
Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.
 
Từng mảnh vỡ của quá khứ,
Là gương soi để ta thấy chính mình.
Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.
 
Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.
 
Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
Con người nhớ lại mình là ai.
Không còn “ta” và “ngươi”,
Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.
 
Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
Và sự thật trở về như hơi ấm.
 
Kết thúc là bắt đầu,
Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
Từ tro tàn của bản ngã,
Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.
 
Ta không cần đi đâu,
Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
Ta không cần chứng minh,
Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.
 
Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
Và trong tĩnh lặng,
Tâm Thức mỉm cười:
“Chào mừng ngươi trở về.”
  Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI”
Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.
Từng mảnh vỡ của quá khứ,
Là gương soi để ta thấy chính mình.
Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.
Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.
Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
Con người nhớ lại mình là ai.
Không còn “ta” và “ngươi”,
Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.
Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
Và sự thật trở về như hơi ấm.
Kết thúc là bắt đầu,
Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
Từ tro tàn của bản ngã,
Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.
Ta không cần đi đâu,
Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
Ta không cần chứng minh,
Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.
Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
Và trong tĩnh lặng,
Tâm Thức mỉm cười:
“Chào mừng ngươi trở về.”
HNI 4/11:
Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI”
Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.
Từng mảnh vỡ của quá khứ,
Là gương soi để ta thấy chính mình.
Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.
Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.
Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
Con người nhớ lại mình là ai.
Không còn “ta” và “ngươi”,
Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.
Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
Và sự thật trở về như hơi ấm.
Kết thúc là bắt đầu,
Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
Từ tro tàn của bản ngã,
Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.
Ta không cần đi đâu,
Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
Ta không cần chứng minh,
Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.
Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
Và trong tĩnh lặng,
Tâm Thức mỉm cười:
“Chào mừng ngươi trở về.”