• HNI 4/11:
    Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI”
    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    HNI 4/11: Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.”
    Like
    Love
    Yay
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • CÂU ĐỐ CHIỀU NGÀY 04/11
    Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị béo phì
    Thực phẩm nên ăn:
    1. Rau xanh và trái cây ít đường: như rau cải, bí xanh, dưa leo, bưởi, táo, dâu tây giúp cung cấp chất xơ, vitamin và hỗ trợ giảm cân.
    2. Ngũ cốc nguyên hạt: như yến mạch, gạo lứt, hạt quinoa giúp tạo cảm giác no lâu và giảm hấp thu chất béo.
    3. Thịt nạc và cá: như ức gà, cá hồi, cá thu chứa protein tốt giúp duy trì cơ bắp khi giảm cân.
    4. Sữa chua không đường và các loại hạt: cung cấp lợi khuẩn, chất béo tốt cho tim mạch.
    5. Uống đủ nước: nước lọc, trà xanh giúp thanh lọc cơ thể và tăng trao đổi chất.
    Thực phẩm nên tránh:
    1. Đồ ăn nhanh và chiên rán nhiều dầu mỡ: như khoai tây chiên, gà rán, xúc xích gây tích tụ mỡ thừa.
    2. Đồ ngọt, bánh kẹo, nước ngọt có gas: chứa nhiều đường, dễ tăng cân nhanh.
    3. Tinh bột tinh chế: như bánh mì trắng, bún, phở làm tăng đường huyết nhanh.
    4. Thực phẩm chế biến sẵn: như xúc xích, đồ hộp, mì gói chứa nhiều muối và chất béo xấu.
    5. Rượu bia và đồ uống có cồn: cản trở quá trình chuyển hóa năng lượng, gây tích mỡ bụng.
    Lời khuyên: Kết hợp chế độ ăn khoa học với vận động thể thao, ngủ đủ giấc và giữ tinh thần tích cực sẽ giúp kiểm soát cân nặng hiệu quả và phòng ngừa bệnh tật.
    Câu 2: Chương 24 – “Quản trị bằng ý thức – Lãnh đạo bằng tâm thức”
    (Trích SÁCH TRẮNG: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21)
    Chương 24 đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về tầm quan trọng của ý thức và tâm thức trong lãnh đạo hiện đại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kỹ năng quản trị mà còn nhấn mạnh yếu tố nội tâm của người lãnh đạo.
    Một người lãnh đạo thật sự không chỉ điều hành bằng lý trí, mà còn bằng trái tim và sự tỉnh thức. Khi ý thức được nâng cao, con người biết lắng nghe bản thân, thấu hiểu nhân viên và hành động vì lợi ích chung. Lãnh đạo bằng tâm thức là sự hòa quyện giữa trí tuệ, lòng nhân ái và tinh thần phụng sự – giúp tổ chức phát triển bền vững, hài hòa và đầy cảm hứng.
    CÂU ĐỐ CHIỀU NGÀY 04/11 Câu 1: Những thực phẩm nên ăn và nên tránh khi bị béo phì Thực phẩm nên ăn: 1. Rau xanh và trái cây ít đường: như rau cải, bí xanh, dưa leo, bưởi, táo, dâu tây giúp cung cấp chất xơ, vitamin và hỗ trợ giảm cân. 2. Ngũ cốc nguyên hạt: như yến mạch, gạo lứt, hạt quinoa giúp tạo cảm giác no lâu và giảm hấp thu chất béo. 3. Thịt nạc và cá: như ức gà, cá hồi, cá thu chứa protein tốt giúp duy trì cơ bắp khi giảm cân. 4. Sữa chua không đường và các loại hạt: cung cấp lợi khuẩn, chất béo tốt cho tim mạch. 5. Uống đủ nước: nước lọc, trà xanh giúp thanh lọc cơ thể và tăng trao đổi chất. Thực phẩm nên tránh: 1. Đồ ăn nhanh và chiên rán nhiều dầu mỡ: như khoai tây chiên, gà rán, xúc xích gây tích tụ mỡ thừa. 2. Đồ ngọt, bánh kẹo, nước ngọt có gas: chứa nhiều đường, dễ tăng cân nhanh. 3. Tinh bột tinh chế: như bánh mì trắng, bún, phở làm tăng đường huyết nhanh. 4. Thực phẩm chế biến sẵn: như xúc xích, đồ hộp, mì gói chứa nhiều muối và chất béo xấu. 5. Rượu bia và đồ uống có cồn: cản trở quá trình chuyển hóa năng lượng, gây tích mỡ bụng. Lời khuyên: Kết hợp chế độ ăn khoa học với vận động thể thao, ngủ đủ giấc và giữ tinh thần tích cực sẽ giúp kiểm soát cân nặng hiệu quả và phòng ngừa bệnh tật. Câu 2: Chương 24 – “Quản trị bằng ý thức – Lãnh đạo bằng tâm thức” (Trích SÁCH TRẮNG: Doanh nhân Lê Đình Hải – Người kiến tạo nền kinh tế nhân văn thế kỷ 21) Chương 24 đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về tầm quan trọng của ý thức và tâm thức trong lãnh đạo hiện đại. Tác giả Henry Lê – Lê Đình Hải không chỉ nói về kỹ năng quản trị mà còn nhấn mạnh yếu tố nội tâm của người lãnh đạo. Một người lãnh đạo thật sự không chỉ điều hành bằng lý trí, mà còn bằng trái tim và sự tỉnh thức. Khi ý thức được nâng cao, con người biết lắng nghe bản thân, thấu hiểu nhân viên và hành động vì lợi ích chung. Lãnh đạo bằng tâm thức là sự hòa quyện giữa trí tuệ, lòng nhân ái và tinh thần phụng sự – giúp tổ chức phát triển bền vững, hài hòa và đầy cảm hứng.
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    Angry
    13
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI”
    Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo,
    Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối.
    Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô,
    Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới.

    Từng mảnh vỡ của quá khứ,
    Là gương soi để ta thấy chính mình.
    Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh,
    Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn.

    Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay,
    Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do.
    Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào,
    Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu.

    Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới,
    Con người nhớ lại mình là ai.
    Không còn “ta” và “ngươi”,
    Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng.

    Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi,
    Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.”
    Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười,
    Và sự thật trở về như hơi ấm.

    Kết thúc là bắt đầu,
    Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng.
    Từ tro tàn của bản ngã,
    Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc.

    Ta không cần đi đâu,
    Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta.
    Ta không cần chứng minh,
    Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện.

    Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ,
    Và trong tĩnh lặng,
    Tâm Thức mỉm cười:
    “Chào mừng ngươi trở về.”
    Đọc thêm
    HNI 4/11: Bài Thơ chương 1: “KHI CÁI CŨ TAN ĐI” Khi đêm tàn, mặt trời chẳng hề lo, Bởi ánh sáng vốn chờ trong bóng tối. Khi tường cũ đổ sập giữa hư vô, Linh hồn nở, tựa hoa trong bình minh mới. Từng mảnh vỡ của quá khứ, Là gương soi để ta thấy chính mình. Mỗi nỗi đau là tiếng hát của Tâm Linh, Mời ta trở lại ngôi nhà Vô Hạn. Ta thôi chạy – và thấy mình đang bay, Thôi níu giữ – mà thấy mình tự do. Thôi sợ hãi – mà ánh sáng tuôn trào, Trong nhịp thở, Tâm Thức hóa thành vũ điệu. Trái đất rung lên trong bản giao hòa mới, Con người nhớ lại mình là ai. Không còn “ta” và “ngươi”, Chỉ còn Một – đang sống qua muôn hình tướng. Từng tia nắng, từng giọt nước, từng hạt bụi, Đều thì thầm: “Chúng ta là Một.” Khi tâm trí lặng, vũ trụ mỉm cười, Và sự thật trở về như hơi ấm. Kết thúc là bắt đầu, Cái chết là sự tái sinh của ánh sáng. Từ tro tàn của bản ngã, Một Thượng Đế bên trong đang tỉnh giấc. Ta không cần đi đâu, Vì Vô Hạn đã ở đây – trong tim ta. Ta không cần chứng minh, Vì Ánh Sáng tự nói bằng hiện diện. Khi ta hiểu ra – mọi thứ đã đủ, Và trong tĩnh lặng, Tâm Thức mỉm cười: “Chào mừng ngươi trở về.” Đọc thêm
    Like
    Love
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc
    Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc.
    Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức.
    Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”.
    Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn.
    2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết
    Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát.
    Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ.
    Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới.
    Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do.
    Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy.
    Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình.
    3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu
    Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức.
    Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng.
    Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là.
    Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn.
    Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi.
    Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình.
    4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong
    Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại.
    Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối.
    Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ.
    Bản ngã là câu chuyện.
    Tâm Thức là khoảng lặng.
    HNI 4/11: CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc. Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức. Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”. Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn. 2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ. Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới. Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do. Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy. Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình. 3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức. Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng. Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là. Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn. Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi. Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình. 4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại. Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối. Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ. Bản ngã là câu chuyện. Tâm Thức là khoảng lặng.
    Like
    Love
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4-11 - B12.
    BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : “NHỚ RA”

    Không phải ta thay đổi,
    Chỉ là ta nhớ lại thôi.
    Bao năm tìm kiếm ánh sáng,
    Để rồi phát hiện – ánh sáng vẫn ở trong tim.

    Ta đã từng chạy,
    Trên con đường tưởng dẫn đến bình an.
    Nhưng bình an chưa bao giờ rời ta,
    Chỉ bị che bởi tiếng ồn của ý nghĩ.

    Ta cố leo lên cao để gặp Thượng Đế,
    Nhưng Ngài thì thầm: “Con đang đứng trong Ta.”
    Ta tìm cách hoàn hảo,
    Nhưng chính sự không hoàn hảo làm nên trọn vẹn.

    Buông là hành động dũng cảm nhất,
    Không phải vì yếu,
    Mà vì tin tưởng tuyệt đối –
    Rằng Vũ trụ luôn biết đường.

    Khi ta thôi cố gắng trở thành,
    Ta bắt đầu là.
    Khi ta thôi tìm kiếm bên ngoài,
    Cửa bên trong tự mở.

    Mọi nỗi đau từng đến,
    Đều là thầy dạy ta nhận ra Ánh Sáng.
    Mọi mất mát từng có,
    Đều là cách Vũ trụ trả ta về chính mình.

    Ta không còn cầu nguyện để được ban phước,
    Vì chính hơi thở này đã là ân huệ.
    Ta không cần chứng minh bản thân,
    Vì trong tĩnh lặng, Ta và Vũ trụ là Một.

    Khi ta nhìn bằng đôi mắt của linh hồn,
    Thế giới không còn đối lập.
    Ánh sáng và bóng tối nhảy múa cùng nhau,
    Trong điệu vũ của Nhận Biết.

    Thức tỉnh không phải là thay đổi,
    Mà là tan vào điều vốn sẵn có.
    Không còn con đường nào để đi,
    Vì ta đã ở nhà – từ thuở ban đầu.

    Và trong giây phút đó,
    Khi ta hoàn toàn buông,
    Một giọt nước mắt lăn nhẹ,
    Và Vũ trụ mỉm cười – “Ngươi đã nhớ ra.”
    HNI 4-11 - B12. BÀI THƠ CHƯƠNG 4 : “NHỚ RA” Không phải ta thay đổi, Chỉ là ta nhớ lại thôi. Bao năm tìm kiếm ánh sáng, Để rồi phát hiện – ánh sáng vẫn ở trong tim. Ta đã từng chạy, Trên con đường tưởng dẫn đến bình an. Nhưng bình an chưa bao giờ rời ta, Chỉ bị che bởi tiếng ồn của ý nghĩ. Ta cố leo lên cao để gặp Thượng Đế, Nhưng Ngài thì thầm: “Con đang đứng trong Ta.” Ta tìm cách hoàn hảo, Nhưng chính sự không hoàn hảo làm nên trọn vẹn. Buông là hành động dũng cảm nhất, Không phải vì yếu, Mà vì tin tưởng tuyệt đối – Rằng Vũ trụ luôn biết đường. Khi ta thôi cố gắng trở thành, Ta bắt đầu là. Khi ta thôi tìm kiếm bên ngoài, Cửa bên trong tự mở. Mọi nỗi đau từng đến, Đều là thầy dạy ta nhận ra Ánh Sáng. Mọi mất mát từng có, Đều là cách Vũ trụ trả ta về chính mình. Ta không còn cầu nguyện để được ban phước, Vì chính hơi thở này đã là ân huệ. Ta không cần chứng minh bản thân, Vì trong tĩnh lặng, Ta và Vũ trụ là Một. Khi ta nhìn bằng đôi mắt của linh hồn, Thế giới không còn đối lập. Ánh sáng và bóng tối nhảy múa cùng nhau, Trong điệu vũ của Nhận Biết. Thức tỉnh không phải là thay đổi, Mà là tan vào điều vốn sẵn có. Không còn con đường nào để đi, Vì ta đã ở nhà – từ thuở ban đầu. Và trong giây phút đó, Khi ta hoàn toàn buông, Một giọt nước mắt lăn nhẹ, Và Vũ trụ mỉm cười – “Ngươi đã nhớ ra.”
    Like
    Love
    Angry
    11
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11:
    CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc
    Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc.
    Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức.
    Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”.
    Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn.
    2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết
    Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát.
    Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ.
    Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới.
    Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do.
    Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy.
    Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình.
    3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu
    Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức.
    Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng.
    Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là.
    Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn.
    Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi.
    Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình.
    4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong
    Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại.
    Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối.
    Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ.
    Bản ngã là câu chuyện.
    Tâm Thức là khoảng lặng.
    Đọc thêm
    HNI 4/11: CHƯƠNG 1: SỰ KẾT THÚC CỦA CÁI CŨ – KHỞI ĐẦU CHO TÂM THỨC VÔ HẠN Henry Lê – Lê Đình Hải 1. MỞ ĐẦU – Khi Vũ trụ bắt đầu lại từ chính sự kết thúc Mỗi chu kỳ tiến hóa đều khởi đầu bằng một sự kết thúc. Cũng như hạt giống phải nứt vỏ để thành cây, con người phải để cái cũ tan rã thì mới có thể bước vào miền vô hạn của Tâm Thức. Cái cũ ở đây không chỉ là những khuôn mẫu tư duy, niềm tin hay nỗi sợ — mà còn là toàn bộ cấu trúc nhận thức đã từng định nghĩa “Tôi là ai”. Thế giới hôm nay đang đi qua một cuộc lột xác vĩ đại: giá trị vật chất dần nhường chỗ cho giá trị tinh thần; tri thức khô cứng chuyển hóa thành trí tuệ sống động; và con người – thay vì tìm kiếm sức mạnh bên ngoài – bắt đầu nhìn vào bên trong như một cánh cửa dẫn tới Vô Hạn. 2. TAN RÃ – Sự sụp đổ cần thiết Đừng sợ khi mọi thứ quanh bạn dường như đổ nát. Đó không phải là sự trừng phạt, mà là sự thanh lọc của Vũ trụ. Khi năng lượng cũ không còn phù hợp, nó tự sụp để nhường chỗ cho năng lượng mới. Những mối quan hệ tan vỡ, những công việc không còn ý nghĩa, những niềm tin cũ kỹ… tất cả đang rời đi để bạn trở nên trống rỗng – nhưng tự do. Chính trong khoảng trống đó, Tâm Thức Vô Hạn trỗi dậy. Bởi chỉ khi không còn bị chi phối bởi nỗi sợ, con người mới nhìn thấy chính mình là đấng sáng tạo đang học cách nhớ lại quyền năng của mình. 3. NHẬN RA – Khi kết thúc là khởi đầu Khi một cánh cửa đóng lại, hàng ngàn cánh cửa khác mở ra trong tâm thức. Khi một bản ngã rơi xuống, linh hồn được giải phóng. Thức tỉnh không đến từ sự cố gắng, mà từ sự buông xuôi có ý thức – khi ta thôi chống lại, thôi diễn, thôi gồng – và chỉ còn là. Sự kết thúc của cái cũ không hủy diệt bạn, nó giải phóng bạn. Giống như nước không thể đổ vào ly đầy, Tâm Thức Vô Hạn chỉ có thể thấm vào khi bạn cho phép cái cũ tan đi. Bạn không mất gì cả – bạn chỉ trở về với chính mình. 4. KHỞI NGUỒN – Vô hạn không ở phía trước, mà ở bên trong Tâm Thức Vô Hạn không phải là điều bạn đạt được, mà là điều bạn nhớ lại. Nó vẫn luôn ở đó – như bầu trời sau mây, như ánh sáng sau đêm tối. Bạn không cần leo lên cao để chạm tới, mà chỉ cần quay vào trong và nhận ra: Mình chưa bao giờ tách khỏi Vũ trụ. Bản ngã là câu chuyện. Tâm Thức là khoảng lặng. Đọc thêm
    Love
    Like
    Sad
    Angry
    13
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: CHƯƠNG 3: LƯỢNG TỬ – TÁC ĐỘNG TẦN SỐ, Ý THỨC VÀ TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG
    Henry Le – Lê Đình Hải
    Khi những lý thuyết cơ học cổ điển không còn đủ sức lý giải các hiện tượng vi mô, vật lý lượng tử ra đời. Và từ đó, một cánh cửa tri thức hoàn toàn mới mở ra – không chỉ cho ngành vật lý, mà cho toàn bộ cách nhân loại nhìn nhận về vũ trụ, sự sống và... chính cơ thể con người. Trong chương này, ta sẽ khám phá chiều sâu của y học lượng tử – một lĩnh vực còn mới mẻ, nhưng hứa hẹn định nghĩa lại toàn bộ cách chữa bệnh trong tương lai.
    I. Y học lượng tử là gì?
    Y học lượng tử không phải là một chuyên ngành được chính thức hóa như Tây y hay Đông y, mà là sự hội tụ của những tri thức hiện đại từ vật lý lượng tử, thần kinh học, sinh học năng lượng, và khoa học nhận thức, nhằm tái định nghĩa sức khỏe và bệnh tật từ cấp độ rung động và ý thức.
    Theo quan điểm này, cơ thể con người không chỉ là một khối vật chất, mà là một hệ thống năng lượng – nơi các tế bào, mô, cơ quan... đều có tần số rung động đặc trưng. Khi tần số này bị lệch pha, rối loạn hay chập chờn, ta xuất hiện triệu chứng bệnh. Ngược lại, khôi phục lại sự hài hòa của các tần số chính là chìa khóa trị liệu cốt lõi.
    Y học lượng tử không chống lại Tây y hay Đông y – mà bổ sung. Nó cung cấp một lăng kính mới để hiểu rằng: thuốc men không chỉ là hợp chất hóa học, mà còn là năng lượng. Bác sĩ không chỉ là người kê đơn, mà còn là người truyền rung động. Và người bệnh không chỉ là nạn nhân, mà chính là trung tâm của quá trình chữa lành, khi họ thay đổi chính tâm thức mình.
    II. Tần số rung động – ngôn ngữ của sự sống
    Mỗi sinh vật đều phát ra tần số – từ nhịp tim, sóng não, tới nhịp thở. Nhưng ngay cả từng tế bào, từng phân tử cũng có tần số dao động riêng. Khoa học đã đo được tần số của gan khỏe mạnh, của trái tim khi bình an, hay thậm chí là tần số dao động của... DNA.
    Tần số là ngôn ngữ chung của vũ trụ. Từ ánh sáng, âm thanh đến cảm xúc – tất cả đều biểu hiện dưới dạng sóng. Một người giận dữ phát ra sóng khác người bình an. Một thực phẩm tươi sống có tần số khác thực phẩm chế biến công nghiệp. Một lời cầu nguyện chân thành tạo ra trường năng lượng khác hẳn một lời mắng nhiếc.
    HNI 4/11: CHƯƠNG 3: LƯỢNG TỬ – TÁC ĐỘNG TẦN SỐ, Ý THỨC VÀ TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG Henry Le – Lê Đình Hải Khi những lý thuyết cơ học cổ điển không còn đủ sức lý giải các hiện tượng vi mô, vật lý lượng tử ra đời. Và từ đó, một cánh cửa tri thức hoàn toàn mới mở ra – không chỉ cho ngành vật lý, mà cho toàn bộ cách nhân loại nhìn nhận về vũ trụ, sự sống và... chính cơ thể con người. Trong chương này, ta sẽ khám phá chiều sâu của y học lượng tử – một lĩnh vực còn mới mẻ, nhưng hứa hẹn định nghĩa lại toàn bộ cách chữa bệnh trong tương lai. I. Y học lượng tử là gì? Y học lượng tử không phải là một chuyên ngành được chính thức hóa như Tây y hay Đông y, mà là sự hội tụ của những tri thức hiện đại từ vật lý lượng tử, thần kinh học, sinh học năng lượng, và khoa học nhận thức, nhằm tái định nghĩa sức khỏe và bệnh tật từ cấp độ rung động và ý thức. Theo quan điểm này, cơ thể con người không chỉ là một khối vật chất, mà là một hệ thống năng lượng – nơi các tế bào, mô, cơ quan... đều có tần số rung động đặc trưng. Khi tần số này bị lệch pha, rối loạn hay chập chờn, ta xuất hiện triệu chứng bệnh. Ngược lại, khôi phục lại sự hài hòa của các tần số chính là chìa khóa trị liệu cốt lõi. Y học lượng tử không chống lại Tây y hay Đông y – mà bổ sung. Nó cung cấp một lăng kính mới để hiểu rằng: thuốc men không chỉ là hợp chất hóa học, mà còn là năng lượng. Bác sĩ không chỉ là người kê đơn, mà còn là người truyền rung động. Và người bệnh không chỉ là nạn nhân, mà chính là trung tâm của quá trình chữa lành, khi họ thay đổi chính tâm thức mình. II. Tần số rung động – ngôn ngữ của sự sống Mỗi sinh vật đều phát ra tần số – từ nhịp tim, sóng não, tới nhịp thở. Nhưng ngay cả từng tế bào, từng phân tử cũng có tần số dao động riêng. Khoa học đã đo được tần số của gan khỏe mạnh, của trái tim khi bình an, hay thậm chí là tần số dao động của... DNA. Tần số là ngôn ngữ chung của vũ trụ. Từ ánh sáng, âm thanh đến cảm xúc – tất cả đều biểu hiện dưới dạng sóng. Một người giận dữ phát ra sóng khác người bình an. Một thực phẩm tươi sống có tần số khác thực phẩm chế biến công nghiệp. Một lời cầu nguyện chân thành tạo ra trường năng lượng khác hẳn một lời mắng nhiếc.
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    12
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: CHƯƠNG 3: LƯỢNG TỬ – TÁC ĐỘNG TẦN SỐ, Ý THỨC VÀ TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG
    Henry Le – Lê Đình Hải
    Khi những lý thuyết cơ học cổ điển không còn đủ sức lý giải các hiện tượng vi mô, vật lý lượng tử ra đời. Và từ đó, một cánh cửa tri thức hoàn toàn mới mở ra – không chỉ cho ngành vật lý, mà cho toàn bộ cách nhân loại nhìn nhận về vũ trụ, sự sống và... chính cơ thể con người. Trong chương này, ta sẽ khám phá chiều sâu của y học lượng tử – một lĩnh vực còn mới mẻ, nhưng hứa hẹn định nghĩa lại toàn bộ cách chữa bệnh trong tương lai.
    I. Y học lượng tử là gì?
    Y học lượng tử không phải là một chuyên ngành được chính thức hóa như Tây y hay Đông y, mà là sự hội tụ của những tri thức hiện đại từ vật lý lượng tử, thần kinh học, sinh học năng lượng, và khoa học nhận thức, nhằm tái định nghĩa sức khỏe và bệnh tật từ cấp độ rung động và ý thức.
    Theo quan điểm này, cơ thể con người không chỉ là một khối vật chất, mà là một hệ thống năng lượng – nơi các tế bào, mô, cơ quan... đều có tần số rung động đặc trưng. Khi tần số này bị lệch pha, rối loạn hay chập chờn, ta xuất hiện triệu chứng bệnh. Ngược lại, khôi phục lại sự hài hòa của các tần số chính là chìa khóa trị liệu cốt lõi.
    Y học lượng tử không chống lại Tây y hay Đông y – mà bổ sung. Nó cung cấp một lăng kính mới để hiểu rằng: thuốc men không chỉ là hợp chất hóa học, mà còn là năng lượng. Bác sĩ không chỉ là người kê đơn, mà còn là người truyền rung động. Và người bệnh không chỉ là nạn nhân, mà chính là trung tâm của quá trình chữa lành, khi họ thay đổi chính tâm thức mình.
    II. Tần số rung động – ngôn ngữ của sự sống
    Mỗi sinh vật đều phát ra tần số – từ nhịp tim, sóng não, tới nhịp thở. Nhưng ngay cả từng tế bào, từng phân tử cũng có tần số dao động riêng. Khoa học đã đo được tần số của gan khỏe mạnh, của trái tim khi bình an, hay thậm chí là tần số dao động của... DNA.
    Tần số là ngôn ngữ chung của vũ trụ. Từ ánh sáng, âm thanh đến cảm xúc – tất cả đều biểu hiện dưới dạng sóng. Một người giận dữ phát ra sóng khác người bình an. Một thực phẩm tươi sống có tần số khác thực phẩm chế biến công nghiệp. Một lời cầu nguyện chân thành tạo ra trường năng lượng khác hẳn một lời mắng nhiếc.
    Đọc thêm
    HNI 4/11: CHƯƠNG 3: LƯỢNG TỬ – TÁC ĐỘNG TẦN SỐ, Ý THỨC VÀ TRƯỜNG NĂNG LƯỢNG Henry Le – Lê Đình Hải Khi những lý thuyết cơ học cổ điển không còn đủ sức lý giải các hiện tượng vi mô, vật lý lượng tử ra đời. Và từ đó, một cánh cửa tri thức hoàn toàn mới mở ra – không chỉ cho ngành vật lý, mà cho toàn bộ cách nhân loại nhìn nhận về vũ trụ, sự sống và... chính cơ thể con người. Trong chương này, ta sẽ khám phá chiều sâu của y học lượng tử – một lĩnh vực còn mới mẻ, nhưng hứa hẹn định nghĩa lại toàn bộ cách chữa bệnh trong tương lai. I. Y học lượng tử là gì? Y học lượng tử không phải là một chuyên ngành được chính thức hóa như Tây y hay Đông y, mà là sự hội tụ của những tri thức hiện đại từ vật lý lượng tử, thần kinh học, sinh học năng lượng, và khoa học nhận thức, nhằm tái định nghĩa sức khỏe và bệnh tật từ cấp độ rung động và ý thức. Theo quan điểm này, cơ thể con người không chỉ là một khối vật chất, mà là một hệ thống năng lượng – nơi các tế bào, mô, cơ quan... đều có tần số rung động đặc trưng. Khi tần số này bị lệch pha, rối loạn hay chập chờn, ta xuất hiện triệu chứng bệnh. Ngược lại, khôi phục lại sự hài hòa của các tần số chính là chìa khóa trị liệu cốt lõi. Y học lượng tử không chống lại Tây y hay Đông y – mà bổ sung. Nó cung cấp một lăng kính mới để hiểu rằng: thuốc men không chỉ là hợp chất hóa học, mà còn là năng lượng. Bác sĩ không chỉ là người kê đơn, mà còn là người truyền rung động. Và người bệnh không chỉ là nạn nhân, mà chính là trung tâm của quá trình chữa lành, khi họ thay đổi chính tâm thức mình. II. Tần số rung động – ngôn ngữ của sự sống Mỗi sinh vật đều phát ra tần số – từ nhịp tim, sóng não, tới nhịp thở. Nhưng ngay cả từng tế bào, từng phân tử cũng có tần số dao động riêng. Khoa học đã đo được tần số của gan khỏe mạnh, của trái tim khi bình an, hay thậm chí là tần số dao động của... DNA. Tần số là ngôn ngữ chung của vũ trụ. Từ ánh sáng, âm thanh đến cảm xúc – tất cả đều biểu hiện dưới dạng sóng. Một người giận dữ phát ra sóng khác người bình an. Một thực phẩm tươi sống có tần số khác thực phẩm chế biến công nghiệp. Một lời cầu nguyện chân thành tạo ra trường năng lượng khác hẳn một lời mắng nhiếc. Đọc thêm
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    Angry
    13
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    HNI 4/11: 📕 Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Love
    Like
    Haha
    Angry
    13
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 4/11: Bài thơ chương 5:
    Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người
    Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất.
    Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại.
    Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin.
    Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn.
    Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn.
    Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng.
    Không có Trời, văn hóa mất hướng.
    Không có Đất, văn hóa mất gốc.
    Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng.
    Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời.
    Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm.
    Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính,
    Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người.
    Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở.
    Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa.
    Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ.
    Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời.
    Trời ở trên ban linh khí cho Đạo.
    Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn.
    Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng.
    Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc.
    Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn.
    Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc.
    Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo,
    Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu.
    Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ.
    Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế.
    Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người.
    Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ.
    Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy.
    Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian.
    Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người,
    Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống.
    Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng.
    Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim.
    Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh.
    Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận.
    Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban.
    Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp.
    Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động.
    Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông
    Đọc thêm
    HNI 4/11: Bài thơ chương 5: Văn hóa như dòng chảy nối Trời – Đất – Người Văn hóa là dòng sông chảy giữa hai bờ Trời và Đất. Mỗi giọt nước là một linh hồn người gửi lại. Từ đỉnh non cao, nó khởi nguồn bằng niềm tin. Và ra biển lớn bằng tình thương không giới hạn. Trời cho ánh sáng, Đất cho hình hài, Người cho linh hồn. Ba cội nguồn hòa vào nhau thành mạch sống vĩnh hằng. Không có Trời, văn hóa mất hướng. Không có Đất, văn hóa mất gốc. Không có Người, văn hóa chỉ còn là tiếng vọng. Như mưa rơi xuống ruộng, lòng người đón nhận ân Trời. Như cây vươn lên từ đất, văn hóa vươn lên từ nhân tâm. Từng lễ hội, từng câu ca, từng mái nhà cổ kính, Đều là nhịp đập của dòng chảy Trời – Đất – Người. Văn hóa không đứng yên, nó luân chuyển như hơi thở. Khi Trời lặng, Đất nghe, Người hiểu – ấy là hài hòa. Từ khói hương trên bàn thờ đến tiếng cười trẻ nhỏ. Tất cả đều là ngôn ngữ của Đạo đang sống trong đời. Trời ở trên ban linh khí cho Đạo. Đất ở dưới nuôi dưỡng hồn Văn. Người ở giữa – là cầu nối thiêng liêng. Nơi đó, dòng chảy văn hóa trở thành mạch sinh tồn dân tộc. Khi con người quên Trời, văn hóa khô cạn. Khi con người xa Đất, linh hồn mất gốc. Chỉ khi sống thuận tự nhiên, thuận nhân nghĩa, thuận Đạo, Văn hóa mới tỏa sáng như ngọc giữa trời thu. Một câu ca dao – là giọt nước của ngàn năm kết tụ. Một nén nhang trầm – là hơi thở của Trời đi qua nhân thế. Một nụ cười hiền – là ánh sáng của Đất trong tim người. Một lời chào – là sợi chỉ vô hình nối người với vũ trụ. Văn hóa không chỉ là quá khứ, mà là hiện tại đang chảy. Không chỉ trong sách, mà trong từng hành động nhân gian. Khi ta biết cảm ơn Trời, yêu Đất, và thương Người, Là khi văn hóa Việt hóa thành đạo sống. Dòng chảy ấy không bao giờ cạn, chỉ thay hình đổi dạng. Chảy qua ruộng đồng, chảy qua thành thị, chảy qua từng trái tim. Mỗi người là một giọt, hợp lại thành biển Văn minh. Mỗi đời là một khúc sông, góp vào đại dương bất tận. Văn hóa là chứng nhân của tình thương Trời ban. Là hơi ấm của Đất giữ, là linh hồn của Người thắp. Từ đó, dân tộc Việt đứng vững qua bao mùa biến động. Vì còn dòng chảy ấy, là còn mạch sống của non sông Đọc thêm
    Love
    Like
    Angry
    14
    1 Comments 0 Shares