• HNI 6/11: Bài thơ Chương 17: Trách nhiệm xã hội và đạo đức công dân trong thời đại số
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa biển thông tin vạn luồng sáng tối,
    Một cú chạm tay, vạn nẻo mở ra.
    Dòng chảy dữ liệu cuốn nhanh như gió,
    Lòng người – còn giữ được bao thật thà?
    Không chỉ là công dân nơi phố chợ,
    Mà là người toàn cầu trong thế giới ảo sâu.
    Mỗi lời nói, mỗi chia sẻ, mỗi bức ảnh,
    Đều có thể gieo thiện – hoặc gieo sầu.
    Đạo đức chẳng chỉ còn trong giảng sách,
    Nó sống giữa dòng “comment” mỗi ngày.
    Một cái “like” không thay lòng nhân ái,
    Một tin sai – có thể giết lòng ngay.
    Trách nhiệm nay, không còn là lý thuyết,
    Mà là hành động nhỏ giữa muôn người.
    Từ việc tắt nguồn tin giả,
    Đến sẻ chia điều thiện, tạo nụ cười.
    Thời đại số – con dao hai lưỡi,
    Mài sáng tâm ta hay cắt nghĩa nhân gian.
    Nếu tâm sáng, mạng thành dòng suối,
    Nếu tâm mờ, mạng hóa tro tàn.
    Công dân số – không chỉ biết quyền,
    Mà còn biết giữ lòng trong sáng.
    Không ẩn sau màn hình vô hình,
    Mà sống với tinh thần minh bạch, thẳng.
    Hãy học cách lắng nghe và phản biện,
    Không vội tin điều ngọt ngào phù phiếm.
    Vì mỗi câu chữ bay trên mạng,
    Là hạt giống gieo vào nhận thức nhân sinh.
    Đạo đức trong thời đại số – thử thách lớn,
    Giữa vô vàn cám dỗ, lợi danh.
    Giữ một tấm lòng nhân ái,
    Là giữ cho nhân loại niềm tin lành.
    Trách nhiệm không chỉ là của ai khác,
    Mà là mỗi chúng ta, trong từng hơi thở.
    Khi bàn phím hóa thành cây bút,
    Hãy viết nên điều thiện – vì người, vì đời.
    Bởi thế giới số không vô hình mãi mãi,
    Nó phản chiếu nhân tâm từng phút giây.
    Công dân thời đại – nếu giữ lòng chân thật,
    Thì tương lai nhân loại – vẫn sáng trời mây.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 17: Trách nhiệm xã hội và đạo đức công dân trong thời đại số (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa biển thông tin vạn luồng sáng tối, Một cú chạm tay, vạn nẻo mở ra. Dòng chảy dữ liệu cuốn nhanh như gió, Lòng người – còn giữ được bao thật thà? Không chỉ là công dân nơi phố chợ, Mà là người toàn cầu trong thế giới ảo sâu. Mỗi lời nói, mỗi chia sẻ, mỗi bức ảnh, Đều có thể gieo thiện – hoặc gieo sầu. Đạo đức chẳng chỉ còn trong giảng sách, Nó sống giữa dòng “comment” mỗi ngày. Một cái “like” không thay lòng nhân ái, Một tin sai – có thể giết lòng ngay. Trách nhiệm nay, không còn là lý thuyết, Mà là hành động nhỏ giữa muôn người. Từ việc tắt nguồn tin giả, Đến sẻ chia điều thiện, tạo nụ cười. Thời đại số – con dao hai lưỡi, Mài sáng tâm ta hay cắt nghĩa nhân gian. Nếu tâm sáng, mạng thành dòng suối, Nếu tâm mờ, mạng hóa tro tàn. Công dân số – không chỉ biết quyền, Mà còn biết giữ lòng trong sáng. Không ẩn sau màn hình vô hình, Mà sống với tinh thần minh bạch, thẳng. Hãy học cách lắng nghe và phản biện, Không vội tin điều ngọt ngào phù phiếm. Vì mỗi câu chữ bay trên mạng, Là hạt giống gieo vào nhận thức nhân sinh. Đạo đức trong thời đại số – thử thách lớn, Giữa vô vàn cám dỗ, lợi danh. Giữ một tấm lòng nhân ái, Là giữ cho nhân loại niềm tin lành. Trách nhiệm không chỉ là của ai khác, Mà là mỗi chúng ta, trong từng hơi thở. Khi bàn phím hóa thành cây bút, Hãy viết nên điều thiện – vì người, vì đời. Bởi thế giới số không vô hình mãi mãi, Nó phản chiếu nhân tâm từng phút giây. Công dân thời đại – nếu giữ lòng chân thật, Thì tương lai nhân loại – vẫn sáng trời mây.
    Love
    Wow
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: Bài thơ Chương 18: Đạo đức kinh doanh – nền tảng của thịnh vượng bền vững
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa chốn thương trường, người chen, lợi chạm,
    Một tấm lòng trong, quý tựa vàng son.
    Đạo đức – chẳng là điều xa lạ,
    Mà là gốc rễ để vững tâm hồn.
    Tiền có thể mua ngôi nhà, không mua được niềm tin,
    Lợi nhuận có thể đến nhanh, nhưng rời đi cũng chóng.
    Chỉ có đạo làm người trong kinh doanh,
    Mới giữ được lòng dân và tấm lòng rộng.
    Người thương nhân, chẳng chỉ biết lời,
    Mà biết sẻ chia, biết cùng dựng xây.
    Bởi thịnh vượng không nằm ở túi,
    Mà ở cách gieo thiện mỗi ngày.
    Một hợp đồng ký bằng danh dự,
    Quý hơn ngàn dấu đỏ uy nghi.
    Một lời hứa giữ trọn niềm tin,
    Là hạt ngọc sáng giữa thương trường mịt mù.
    Kẻ gian dối có thể giàu trong chốc lát,
    Nhưng sụp đổ khi niềm tin tan vỡ.
    Người trung thực, có thể chậm một bước,
    Nhưng xây nền thịnh trị tựa sông bền bờ.
    Đạo đức là vốn liếng không hao mòn,
    Càng trao đi, càng sinh thêm sức mạnh.
    Một doanh nghiệp biết sống vì cộng đồng,
    Sẽ lớn lên trong niềm tin trong trắng.
    Đừng chỉ tính lời bằng con số,
    Hãy đo giá trị bằng nhân tâm.
    Bởi một thương hiệu không chỉ là thương hiệu,
    Mà là uy tín – kết tinh của trăm năm.
    Thịnh vượng bền, chẳng đến từ may rủi,
    Mà từ đạo lý được khắc trong tim.
    Người lãnh đạo có tâm và có đức,
    Là ánh đèn soi sáng giữa đêm đen im lìm.
    Khi lợi nhuận và đạo đức hòa chung,
    Thế giới doanh nhân mới thật trường tồn.
    Công bằng, minh bạch, nhân văn, sẻ chia –
    Ấy chính là con đường thịnh vượng muôn đời.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 18: Đạo đức kinh doanh – nền tảng của thịnh vượng bền vững (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa chốn thương trường, người chen, lợi chạm, Một tấm lòng trong, quý tựa vàng son. Đạo đức – chẳng là điều xa lạ, Mà là gốc rễ để vững tâm hồn. Tiền có thể mua ngôi nhà, không mua được niềm tin, Lợi nhuận có thể đến nhanh, nhưng rời đi cũng chóng. Chỉ có đạo làm người trong kinh doanh, Mới giữ được lòng dân và tấm lòng rộng. Người thương nhân, chẳng chỉ biết lời, Mà biết sẻ chia, biết cùng dựng xây. Bởi thịnh vượng không nằm ở túi, Mà ở cách gieo thiện mỗi ngày. Một hợp đồng ký bằng danh dự, Quý hơn ngàn dấu đỏ uy nghi. Một lời hứa giữ trọn niềm tin, Là hạt ngọc sáng giữa thương trường mịt mù. Kẻ gian dối có thể giàu trong chốc lát, Nhưng sụp đổ khi niềm tin tan vỡ. Người trung thực, có thể chậm một bước, Nhưng xây nền thịnh trị tựa sông bền bờ. Đạo đức là vốn liếng không hao mòn, Càng trao đi, càng sinh thêm sức mạnh. Một doanh nghiệp biết sống vì cộng đồng, Sẽ lớn lên trong niềm tin trong trắng. Đừng chỉ tính lời bằng con số, Hãy đo giá trị bằng nhân tâm. Bởi một thương hiệu không chỉ là thương hiệu, Mà là uy tín – kết tinh của trăm năm. Thịnh vượng bền, chẳng đến từ may rủi, Mà từ đạo lý được khắc trong tim. Người lãnh đạo có tâm và có đức, Là ánh đèn soi sáng giữa đêm đen im lìm. Khi lợi nhuận và đạo đức hòa chung, Thế giới doanh nhân mới thật trường tồn. Công bằng, minh bạch, nhân văn, sẻ chia – Ấy chính là con đường thịnh vượng muôn đời.
    Love
    Like
    Wow
    4
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: Bài thơ Chương 17: Trách nhiệm xã hội và đạo đức công dân trong thời đại số
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa biển thông tin vạn luồng sáng tối,
    Một cú chạm tay, vạn nẻo mở ra.
    Dòng chảy dữ liệu cuốn nhanh như gió,
    Lòng người – còn giữ được bao thật thà?
    Không chỉ là công dân nơi phố chợ,
    Mà là người toàn cầu trong thế giới ảo sâu.
    Mỗi lời nói, mỗi chia sẻ, mỗi bức ảnh,
    Đều có thể gieo thiện – hoặc gieo sầu.
    Đạo đức chẳng chỉ còn trong giảng sách,
    Nó sống giữa dòng “comment” mỗi ngày.
    Một cái “like” không thay lòng nhân ái,
    Một tin sai – có thể giết lòng ngay.
    Trách nhiệm nay, không còn là lý thuyết,
    Mà là hành động nhỏ giữa muôn người.
    Từ việc tắt nguồn tin giả,
    Đến sẻ chia điều thiện, tạo nụ cười.
    Thời đại số – con dao hai lưỡi,
    Mài sáng tâm ta hay cắt nghĩa nhân gian.
    Nếu tâm sáng, mạng thành dòng suối,
    Nếu tâm mờ, mạng hóa tro tàn.
    Công dân số – không chỉ biết quyền,
    Mà còn biết giữ lòng trong sáng.
    Không ẩn sau màn hình vô hình,
    Mà sống với tinh thần minh bạch, thẳng.
    Hãy học cách lắng nghe và phản biện,
    Không vội tin điều ngọt ngào phù phiếm.
    Vì mỗi câu chữ bay trên mạng,
    Là hạt giống gieo vào nhận thức nhân sinh.
    Đạo đức trong thời đại số – thử thách lớn,
    Giữa vô vàn cám dỗ, lợi danh.
    Giữ một tấm lòng nhân ái,
    Là giữ cho nhân loại niềm tin lành.
    Trách nhiệm không chỉ là của ai khác,
    Mà là mỗi chúng ta, trong từng hơi thở.
    Khi bàn phím hóa thành cây bút,
    Hãy viết nên điều thiện – vì người, vì đời.
    Bởi thế giới số không vô hình mãi mãi,
    Nó phản chiếu nhân tâm từng phút giây.
    Công dân thời đại – nếu giữ lòng chân thật,
    Thì tương lai nhân loại – vẫn sáng trời mây.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 17: Trách nhiệm xã hội và đạo đức công dân trong thời đại số (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa biển thông tin vạn luồng sáng tối, Một cú chạm tay, vạn nẻo mở ra. Dòng chảy dữ liệu cuốn nhanh như gió, Lòng người – còn giữ được bao thật thà? Không chỉ là công dân nơi phố chợ, Mà là người toàn cầu trong thế giới ảo sâu. Mỗi lời nói, mỗi chia sẻ, mỗi bức ảnh, Đều có thể gieo thiện – hoặc gieo sầu. Đạo đức chẳng chỉ còn trong giảng sách, Nó sống giữa dòng “comment” mỗi ngày. Một cái “like” không thay lòng nhân ái, Một tin sai – có thể giết lòng ngay. Trách nhiệm nay, không còn là lý thuyết, Mà là hành động nhỏ giữa muôn người. Từ việc tắt nguồn tin giả, Đến sẻ chia điều thiện, tạo nụ cười. Thời đại số – con dao hai lưỡi, Mài sáng tâm ta hay cắt nghĩa nhân gian. Nếu tâm sáng, mạng thành dòng suối, Nếu tâm mờ, mạng hóa tro tàn. Công dân số – không chỉ biết quyền, Mà còn biết giữ lòng trong sáng. Không ẩn sau màn hình vô hình, Mà sống với tinh thần minh bạch, thẳng. Hãy học cách lắng nghe và phản biện, Không vội tin điều ngọt ngào phù phiếm. Vì mỗi câu chữ bay trên mạng, Là hạt giống gieo vào nhận thức nhân sinh. Đạo đức trong thời đại số – thử thách lớn, Giữa vô vàn cám dỗ, lợi danh. Giữ một tấm lòng nhân ái, Là giữ cho nhân loại niềm tin lành. Trách nhiệm không chỉ là của ai khác, Mà là mỗi chúng ta, trong từng hơi thở. Khi bàn phím hóa thành cây bút, Hãy viết nên điều thiện – vì người, vì đời. Bởi thế giới số không vô hình mãi mãi, Nó phản chiếu nhân tâm từng phút giây. Công dân thời đại – nếu giữ lòng chân thật, Thì tương lai nhân loại – vẫn sáng trời mây.
    Like
    Love
    Sad
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11:Bài thơ Chương 19: Đạo đức trong giáo dục – gieo hạt từ mầm tâm hồn
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trong vườn đời, người gieo hạt giống,
    Không chỉ gieo chữ, mà gieo nhân tâm.
    Từng ánh mắt trẻ thơ trong sáng,
    Là mảnh đất nuôi dưỡng mùa xuân.
    Giáo dục chẳng phải chỉ là tri thức,
    Mà là ngọn đèn soi sáng lương tri.
    Khi người thầy dạy bằng cả tấm lòng,
    Học trò lớn lên bằng niềm tin diệu kỳ.
    Một lời nói chân thành hơn ngàn bài giảng,
    Một cử chỉ thương yêu có thể đổi đời.
    Trồng cây tri thức mà quên vun đức,
    Thì rễ yếu – cây sẽ nghiêng thôi.
    Đạo đức là nền của mọi học vấn,
    Không có gốc, ngọn sẽ úa tàn.
    Người thầy là người giữ hồn dân tộc,
    Bằng từng trang sách, bằng trái tim vàng.
    Trẻ nhỏ như sông non vừa chảy,
    Hướng về đâu là do lòng thầy.
    Nếu dòng sông được soi bằng đạo nghĩa,
    Sẽ ra biển lớn giữa trời mây.
    Giáo dục không chỉ để thành công,
    Mà để biết sống cho đúng.
    Biết yêu thương, biết vị tha, biết cảm thông,
    Ấy là đạo lý, là ánh sáng tận cùng.
    Người thầy – người gieo hạt âm thầm,
    Giữa đêm vẫn đốt đèn hy vọng.
    Từng giọt mực hóa thành hoa nở,
    Cho nhân gian nở rộ bình minh trong sáng.
    Khi học trò biết sống bằng nhân ái,
    Biết đặt lòng mình vào niềm tin chung,
    Thì công lao người dạy đã viên mãn –
    Một đời gieo, gặt đạo tâm hồng.
    Đạo đức trong giáo dục – gốc của hưng thịnh,
    Gieo hôm nay để mai nở muôn đời.
    Vì tương lai không chỉ là tri thức,
    Mà là con người biết sống vì người.
    HNI 6/11:📕Bài thơ Chương 19: Đạo đức trong giáo dục – gieo hạt từ mầm tâm hồn (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Trong vườn đời, người gieo hạt giống, Không chỉ gieo chữ, mà gieo nhân tâm. Từng ánh mắt trẻ thơ trong sáng, Là mảnh đất nuôi dưỡng mùa xuân. Giáo dục chẳng phải chỉ là tri thức, Mà là ngọn đèn soi sáng lương tri. Khi người thầy dạy bằng cả tấm lòng, Học trò lớn lên bằng niềm tin diệu kỳ. Một lời nói chân thành hơn ngàn bài giảng, Một cử chỉ thương yêu có thể đổi đời. Trồng cây tri thức mà quên vun đức, Thì rễ yếu – cây sẽ nghiêng thôi. Đạo đức là nền của mọi học vấn, Không có gốc, ngọn sẽ úa tàn. Người thầy là người giữ hồn dân tộc, Bằng từng trang sách, bằng trái tim vàng. Trẻ nhỏ như sông non vừa chảy, Hướng về đâu là do lòng thầy. Nếu dòng sông được soi bằng đạo nghĩa, Sẽ ra biển lớn giữa trời mây. Giáo dục không chỉ để thành công, Mà để biết sống cho đúng. Biết yêu thương, biết vị tha, biết cảm thông, Ấy là đạo lý, là ánh sáng tận cùng. Người thầy – người gieo hạt âm thầm, Giữa đêm vẫn đốt đèn hy vọng. Từng giọt mực hóa thành hoa nở, Cho nhân gian nở rộ bình minh trong sáng. Khi học trò biết sống bằng nhân ái, Biết đặt lòng mình vào niềm tin chung, Thì công lao người dạy đã viên mãn – Một đời gieo, gặt đạo tâm hồng. Đạo đức trong giáo dục – gốc của hưng thịnh, Gieo hôm nay để mai nở muôn đời. Vì tương lai không chỉ là tri thức, Mà là con người biết sống vì người.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: Bài thơ Chương 20: Đạo đức truyền thông và sức mạnh của ngôn từ
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Một lời nói nhẹ như làn gió,
    Nhưng có thể chạm sâu tim người.
    Một câu chữ, nếu mang chân thật,
    Sẽ soi sáng giữa đêm đời chơi vơi.
    Truyền thông – dòng sông của thời đại,
    Chảy qua lòng nhân thế mỗi ngày.
    Nếu nước trong, soi gương thấy thiện,
    Nếu nước đục, cuốn đi niềm ngay.
    Ngôn từ là vũ khí và là hạt giống,
    Tùy người gieo mà nở hoa hay đau.
    Một bản tin, một dòng tiêu đề nhỏ,
    Có thể nâng tâm, cũng có thể gieo sầu.
    Người làm truyền thông – người cầm đuốc,
    Chiếu sáng đường, chẳng được đốt gian dối.
    Bởi mỗi tin sai, là vết thương xã hội,
    Mỗi lời đúng, là thuốc chữa niềm tin.
    Đạo đức – nền của mọi ngòi bút,
    Không vì danh mà đánh mất lòng trong.
    Không vì lượt xem mà quên sự thật,
    Không vì quyền lực mà uốn cong ngòi bút đồng.
    Truyền thông thật – không là tiếng hô vang rỗng,
    Mà là hơi thở của nhân tâm.
    Đưa tin để khai sáng, chứ không để xúi giục,
    Đưa chuyện người – mà vẫn giữ tình nhân.
    Ngôn từ có thể dựng nên đế quốc,
    Cũng có thể khiến lòng người chia đôi.
    Một tít báo – như lưỡi dao vô hình,
    Nếu thiếu đạo, sẽ rạch nát niềm tin nơi đời.
    Người viết, người nói – kẻ gieo sóng,
    Xin hãy chọn hướng gió hiền hòa.
    Để lời ra như hương thơm đạo đức,
    Làm nhân gian thêm sáng, bớt phong ba.
    Bởi sức mạnh ngôn từ không nhỏ bé,
    Nó dựng trời hay cũng thể đổ tường.
    Người biết nói lời chân – lời thật,
    Sẽ để lại muôn đời ánh yêu thương.
    Truyền thông, khi có tâm và có trí,
    Là tiếng chuông thức tỉnh nhân gian.
    Còn khi lạc mất đạo làm người,
    Sẽ thành bão tố cuốn muôn hồn tan.
    Hãy nói để kết nối và nâng đỡ,
    Chứ đừng nói để tổn thương nhau.
    Người biết giữ lời như giữ ngọc,
    Là người truyền sáng giữa khổ đau.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 20: Đạo đức truyền thông và sức mạnh của ngôn từ (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Một lời nói nhẹ như làn gió, Nhưng có thể chạm sâu tim người. Một câu chữ, nếu mang chân thật, Sẽ soi sáng giữa đêm đời chơi vơi. Truyền thông – dòng sông của thời đại, Chảy qua lòng nhân thế mỗi ngày. Nếu nước trong, soi gương thấy thiện, Nếu nước đục, cuốn đi niềm ngay. Ngôn từ là vũ khí và là hạt giống, Tùy người gieo mà nở hoa hay đau. Một bản tin, một dòng tiêu đề nhỏ, Có thể nâng tâm, cũng có thể gieo sầu. Người làm truyền thông – người cầm đuốc, Chiếu sáng đường, chẳng được đốt gian dối. Bởi mỗi tin sai, là vết thương xã hội, Mỗi lời đúng, là thuốc chữa niềm tin. Đạo đức – nền của mọi ngòi bút, Không vì danh mà đánh mất lòng trong. Không vì lượt xem mà quên sự thật, Không vì quyền lực mà uốn cong ngòi bút đồng. Truyền thông thật – không là tiếng hô vang rỗng, Mà là hơi thở của nhân tâm. Đưa tin để khai sáng, chứ không để xúi giục, Đưa chuyện người – mà vẫn giữ tình nhân. Ngôn từ có thể dựng nên đế quốc, Cũng có thể khiến lòng người chia đôi. Một tít báo – như lưỡi dao vô hình, Nếu thiếu đạo, sẽ rạch nát niềm tin nơi đời. Người viết, người nói – kẻ gieo sóng, Xin hãy chọn hướng gió hiền hòa. Để lời ra như hương thơm đạo đức, Làm nhân gian thêm sáng, bớt phong ba. Bởi sức mạnh ngôn từ không nhỏ bé, Nó dựng trời hay cũng thể đổ tường. Người biết nói lời chân – lời thật, Sẽ để lại muôn đời ánh yêu thương. Truyền thông, khi có tâm và có trí, Là tiếng chuông thức tỉnh nhân gian. Còn khi lạc mất đạo làm người, Sẽ thành bão tố cuốn muôn hồn tan. Hãy nói để kết nối và nâng đỡ, Chứ đừng nói để tổn thương nhau. Người biết giữ lời như giữ ngọc, Là người truyền sáng giữa khổ đau.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: Bài thơ Chương 18: Đạo đức kinh doanh – nền tảng của thịnh vượng bền vững
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Giữa chốn thương trường, người chen, lợi chạm,
    Một tấm lòng trong, quý tựa vàng son.
    Đạo đức – chẳng là điều xa lạ,
    Mà là gốc rễ để vững tâm hồn.
    Tiền có thể mua ngôi nhà, không mua được niềm tin,
    Lợi nhuận có thể đến nhanh, nhưng rời đi cũng chóng.
    Chỉ có đạo làm người trong kinh doanh,
    Mới giữ được lòng dân và tấm lòng rộng.
    Người thương nhân, chẳng chỉ biết lời,
    Mà biết sẻ chia, biết cùng dựng xây.
    Bởi thịnh vượng không nằm ở túi,
    Mà ở cách gieo thiện mỗi ngày.
    Một hợp đồng ký bằng danh dự,
    Quý hơn ngàn dấu đỏ uy nghi.
    Một lời hứa giữ trọn niềm tin,
    Là hạt ngọc sáng giữa thương trường mịt mù.
    Kẻ gian dối có thể giàu trong chốc lát,
    Nhưng sụp đổ khi niềm tin tan vỡ.
    Người trung thực, có thể chậm một bước,
    Nhưng xây nền thịnh trị tựa sông bền bờ.
    Đạo đức là vốn liếng không hao mòn,
    Càng trao đi, càng sinh thêm sức mạnh.
    Một doanh nghiệp biết sống vì cộng đồng,
    Sẽ lớn lên trong niềm tin trong trắng.
    Đừng chỉ tính lời bằng con số,
    Hãy đo giá trị bằng nhân tâm.
    Bởi một thương hiệu không chỉ là thương hiệu,
    Mà là uy tín – kết tinh của trăm năm.
    Thịnh vượng bền, chẳng đến từ may rủi,
    Mà từ đạo lý được khắc trong tim.
    Người lãnh đạo có tâm và có đức,
    Là ánh đèn soi sáng giữa đêm đen im lìm.
    Khi lợi nhuận và đạo đức hòa chung,
    Thế giới doanh nhân mới thật trường tồn.
    Công bằng, minh bạch, nhân văn, sẻ chia –
    Ấy chính là con đường thịnh vượng muôn đời.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 18: Đạo đức kinh doanh – nền tảng của thịnh vượng bền vững (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Giữa chốn thương trường, người chen, lợi chạm, Một tấm lòng trong, quý tựa vàng son. Đạo đức – chẳng là điều xa lạ, Mà là gốc rễ để vững tâm hồn. Tiền có thể mua ngôi nhà, không mua được niềm tin, Lợi nhuận có thể đến nhanh, nhưng rời đi cũng chóng. Chỉ có đạo làm người trong kinh doanh, Mới giữ được lòng dân và tấm lòng rộng. Người thương nhân, chẳng chỉ biết lời, Mà biết sẻ chia, biết cùng dựng xây. Bởi thịnh vượng không nằm ở túi, Mà ở cách gieo thiện mỗi ngày. Một hợp đồng ký bằng danh dự, Quý hơn ngàn dấu đỏ uy nghi. Một lời hứa giữ trọn niềm tin, Là hạt ngọc sáng giữa thương trường mịt mù. Kẻ gian dối có thể giàu trong chốc lát, Nhưng sụp đổ khi niềm tin tan vỡ. Người trung thực, có thể chậm một bước, Nhưng xây nền thịnh trị tựa sông bền bờ. Đạo đức là vốn liếng không hao mòn, Càng trao đi, càng sinh thêm sức mạnh. Một doanh nghiệp biết sống vì cộng đồng, Sẽ lớn lên trong niềm tin trong trắng. Đừng chỉ tính lời bằng con số, Hãy đo giá trị bằng nhân tâm. Bởi một thương hiệu không chỉ là thương hiệu, Mà là uy tín – kết tinh của trăm năm. Thịnh vượng bền, chẳng đến từ may rủi, Mà từ đạo lý được khắc trong tim. Người lãnh đạo có tâm và có đức, Là ánh đèn soi sáng giữa đêm đen im lìm. Khi lợi nhuận và đạo đức hòa chung, Thế giới doanh nhân mới thật trường tồn. Công bằng, minh bạch, nhân văn, sẻ chia – Ấy chính là con đường thịnh vượng muôn đời.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: Bài thơ Chương 20: Đạo đức truyền thông và sức mạnh của ngôn từ
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Một lời nói nhẹ như làn gió,
    Nhưng có thể chạm sâu tim người.
    Một câu chữ, nếu mang chân thật,
    Sẽ soi sáng giữa đêm đời chơi vơi.
    Truyền thông – dòng sông của thời đại,
    Chảy qua lòng nhân thế mỗi ngày.
    Nếu nước trong, soi gương thấy thiện,
    Nếu nước đục, cuốn đi niềm ngay.
    Ngôn từ là vũ khí và là hạt giống,
    Tùy người gieo mà nở hoa hay đau.
    Một bản tin, một dòng tiêu đề nhỏ,
    Có thể nâng tâm, cũng có thể gieo sầu.
    Người làm truyền thông – người cầm đuốc,
    Chiếu sáng đường, chẳng được đốt gian dối.
    Bởi mỗi tin sai, là vết thương xã hội,
    Mỗi lời đúng, là thuốc chữa niềm tin.
    Đạo đức – nền của mọi ngòi bút,
    Không vì danh mà đánh mất lòng trong.
    Không vì lượt xem mà quên sự thật,
    Không vì quyền lực mà uốn cong ngòi bút đồng.
    Truyền thông thật – không là tiếng hô vang rỗng,
    Mà là hơi thở của nhân tâm.
    Đưa tin để khai sáng, chứ không để xúi giục,
    Đưa chuyện người – mà vẫn giữ tình nhân.
    Ngôn từ có thể dựng nên đế quốc,
    Cũng có thể khiến lòng người chia đôi.
    Một tít báo – như lưỡi dao vô hình,
    Nếu thiếu đạo, sẽ rạch nát niềm tin nơi đời.
    Người viết, người nói – kẻ gieo sóng,
    Xin hãy chọn hướng gió hiền hòa.
    Để lời ra như hương thơm đạo đức,
    Làm nhân gian thêm sáng, bớt phong ba.
    Bởi sức mạnh ngôn từ không nhỏ bé,
    Nó dựng trời hay cũng thể đổ tường.
    Người biết nói lời chân – lời thật,
    Sẽ để lại muôn đời ánh yêu thương.
    Truyền thông, khi có tâm và có trí,
    Là tiếng chuông thức tỉnh nhân gian.
    Còn khi lạc mất đạo làm người,
    Sẽ thành bão tố cuốn muôn hồn tan.
    Hãy nói để kết nối và nâng đỡ,
    Chứ đừng nói để tổn thương nhau.
    Người biết giữ lời như giữ ngọc,
    Là người truyền sáng giữa khổ đau.
    HNI 6/11: 📕Bài thơ Chương 20: Đạo đức truyền thông và sức mạnh của ngôn từ (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Một lời nói nhẹ như làn gió, Nhưng có thể chạm sâu tim người. Một câu chữ, nếu mang chân thật, Sẽ soi sáng giữa đêm đời chơi vơi. Truyền thông – dòng sông của thời đại, Chảy qua lòng nhân thế mỗi ngày. Nếu nước trong, soi gương thấy thiện, Nếu nước đục, cuốn đi niềm ngay. Ngôn từ là vũ khí và là hạt giống, Tùy người gieo mà nở hoa hay đau. Một bản tin, một dòng tiêu đề nhỏ, Có thể nâng tâm, cũng có thể gieo sầu. Người làm truyền thông – người cầm đuốc, Chiếu sáng đường, chẳng được đốt gian dối. Bởi mỗi tin sai, là vết thương xã hội, Mỗi lời đúng, là thuốc chữa niềm tin. Đạo đức – nền của mọi ngòi bút, Không vì danh mà đánh mất lòng trong. Không vì lượt xem mà quên sự thật, Không vì quyền lực mà uốn cong ngòi bút đồng. Truyền thông thật – không là tiếng hô vang rỗng, Mà là hơi thở của nhân tâm. Đưa tin để khai sáng, chứ không để xúi giục, Đưa chuyện người – mà vẫn giữ tình nhân. Ngôn từ có thể dựng nên đế quốc, Cũng có thể khiến lòng người chia đôi. Một tít báo – như lưỡi dao vô hình, Nếu thiếu đạo, sẽ rạch nát niềm tin nơi đời. Người viết, người nói – kẻ gieo sóng, Xin hãy chọn hướng gió hiền hòa. Để lời ra như hương thơm đạo đức, Làm nhân gian thêm sáng, bớt phong ba. Bởi sức mạnh ngôn từ không nhỏ bé, Nó dựng trời hay cũng thể đổ tường. Người biết nói lời chân – lời thật, Sẽ để lại muôn đời ánh yêu thương. Truyền thông, khi có tâm và có trí, Là tiếng chuông thức tỉnh nhân gian. Còn khi lạc mất đạo làm người, Sẽ thành bão tố cuốn muôn hồn tan. Hãy nói để kết nối và nâng đỡ, Chứ đừng nói để tổn thương nhau. Người biết giữ lời như giữ ngọc, Là người truyền sáng giữa khổ đau.
    Like
    Love
    Wow
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: PHẦN III: GIÁ TRỊ NHÂN – NGHĨA – LỄ – TRÍ – TÍN
    Chương 21: NHÂN – TÌNH YÊU THƯƠNG VÀ LÒNG VỊ THA
    (HenryLe – Lê Đình Hải)
    I. “Nhân” – gốc rễ của mọi đạo lý làm người
    Nếu “Nghĩa” là cách ta ứng xử cho đúng, “Lễ” là khuôn phép giữ cho trật tự, “Trí” là ánh sáng của nhận thức, “Tín” là sợi dây của niềm tin, thì “Nhân” là trái tim của toàn bộ đạo lý.
    Không có “Nhân”, mọi giá trị khác đều trở nên khô cứng, như một thân cây không nhựa sống.
    “Nhân” chính là tình yêu thương con người, là khả năng cảm nhận nỗi khổ của người khác như của chính mình.
    Khổng Tử nói: “Nhân giả, ái nhân” – người có Nhân là người biết yêu người.
    Đó không phải là một tình yêu lãng mạn, cũng không chỉ là lòng trắc ẩn bề mặt; mà là ý thức sâu sắc rằng sinh mệnh con người gắn bó trong một mạng lưới duy nhất của sự tồn tại.
    Khi ta thương người, ta đang thương chính mình – vì không ai có thể hạnh phúc thật sự giữa một thế giới đầy đau khổ.
    Ngược lại, khi con người đánh mất lòng Nhân, xã hội trở nên vô cảm: mọi thứ vận hành, nhưng linh hồn thì chết lặng.
    “Nhân” không chỉ là đạo đức của cá nhân, mà là nền tảng của sự bền vững xã hội. Một quốc gia mạnh không phải vì quân đội hùng hậu, mà vì người dân biết yêu thương nhau. Một cộng đồng vững chãi không phải vì luật lệ khắt khe, mà vì họ sống với lòng nhân hậu.
    Từ góc nhìn hiện đại, “Nhân” cũng chính là năng lượng mềm của xã hội: năng lượng gắn kết, chữa lành và phát triển con người một cách toàn diện.
    II. Lòng nhân bắt đầu từ khả năng thấu cảm
    Yêu thương không phải là khẩu hiệu. Nó bắt đầu bằng sự thấu cảm – đặt mình vào vị trí của người khác.
    Một người có lòng nhân là người biết cảm được nỗi đau, niềm vui, ước vọng của tha nhân, chứ không chỉ biết phán xét bằng lý trí.
    Thấu cảm không phải là yếu đuối. Đó là trí tuệ cảm xúc cao nhất, là khả năng mở rộng biên giới của bản ngã.
    Khi ta biết lắng nghe, khi ta biết nhìn người khác không bằng định kiến, mà bằng trái tim – ta đang thực hành Nhân.
    Trong thời đại số, khi thông tin ngập tràn nhưng con người lại cô đơn hơn bao giờ hết, thấu cảm trở thành “ngôn ngữ thiêng” nối lại sợi dây nhân tính.
    Một lời tử tế trên mạng có thể cứu một linh hồn đang tuyệt vọng.
    Một cử chỉ nhỏ nơi đời thực có thể khơi dậy niềm tin đã tắt nơi ai đó.
    Đó chính là Nhân trong hành động: không cần lớn lao, chỉ cần chân thành.
    III. Nhân và lòng vị tha – giải phóng con người khỏi cái tôi nhỏ hẹp
    Lòng vị tha là đỉnh cao của đức Nhân.
    Nếu “Nhân” là biết yêu người, thì “vị tha” là biết tha cho người và quên mình – không phải là sự hi sinh mù quáng, mà là sự giải thoát khỏi cái tôi ích kỷ.
    Cái tôi – bản ngã – chính là gốc của mọi xung đột. Khi con người chỉ nhìn thấy bản thân, họ dựng nên bức tường giữa mình và thế giới.
    Vị tha là phá bỏ bức tường đó, mở ra không gian chung của sự sống.
    Người vị tha không yếu đuối, ngược lại, họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
    Bởi chỉ người mạnh mới đủ can đảm để tha thứ.
    Chỉ người có trí tuệ mới hiểu rằng ghét bỏ người khác chính là tự trừng phạt linh hồn mình.
    Tha thứ không có nghĩa là quên. Tha thứ là đặt quá khứ xuống để bước tiếp, không mang theo hận thù như một gánh nặng.
    Trong một thế giới đầy mâu thuẫn, nếu mỗi người biết sống vị tha thêm một chút, biết hiểu người khác thêm một phần, thì cả nhân loại sẽ tiến gần hơn đến hòa bình thật sự.
    IV. “Nhân” trong kỷ nguyên số – khi công nghệ cần có trái tim
    Ngày nay, con người tạo ra trí tuệ nhân tạo, blockchain, metaverse – nhưng càng hiện đại, chúng ta càng cần “Nhân” hơn bao giờ hết.
    Không có đạo đức nhân bản, công nghệ sẽ trở thành con dao hai lưỡi, có thể phá hủy những gì ta đang cố xây dựng.
    “Nhân” trong thời đại số chính là tạo nên công nghệ phục vụ con người, chứ không thay thế con người.

    HNI 6/11: 💎 PHẦN III: GIÁ TRỊ NHÂN – NGHĨA – LỄ – TRÍ – TÍN 🌺 Chương 21: NHÂN – TÌNH YÊU THƯƠNG VÀ LÒNG VỊ THA (HenryLe – Lê Đình Hải) I. “Nhân” – gốc rễ của mọi đạo lý làm người Nếu “Nghĩa” là cách ta ứng xử cho đúng, “Lễ” là khuôn phép giữ cho trật tự, “Trí” là ánh sáng của nhận thức, “Tín” là sợi dây của niềm tin, thì “Nhân” là trái tim của toàn bộ đạo lý. Không có “Nhân”, mọi giá trị khác đều trở nên khô cứng, như một thân cây không nhựa sống. “Nhân” chính là tình yêu thương con người, là khả năng cảm nhận nỗi khổ của người khác như của chính mình. Khổng Tử nói: “Nhân giả, ái nhân” – người có Nhân là người biết yêu người. Đó không phải là một tình yêu lãng mạn, cũng không chỉ là lòng trắc ẩn bề mặt; mà là ý thức sâu sắc rằng sinh mệnh con người gắn bó trong một mạng lưới duy nhất của sự tồn tại. Khi ta thương người, ta đang thương chính mình – vì không ai có thể hạnh phúc thật sự giữa một thế giới đầy đau khổ. Ngược lại, khi con người đánh mất lòng Nhân, xã hội trở nên vô cảm: mọi thứ vận hành, nhưng linh hồn thì chết lặng. “Nhân” không chỉ là đạo đức của cá nhân, mà là nền tảng của sự bền vững xã hội. Một quốc gia mạnh không phải vì quân đội hùng hậu, mà vì người dân biết yêu thương nhau. Một cộng đồng vững chãi không phải vì luật lệ khắt khe, mà vì họ sống với lòng nhân hậu. Từ góc nhìn hiện đại, “Nhân” cũng chính là năng lượng mềm của xã hội: năng lượng gắn kết, chữa lành và phát triển con người một cách toàn diện. II. Lòng nhân bắt đầu từ khả năng thấu cảm Yêu thương không phải là khẩu hiệu. Nó bắt đầu bằng sự thấu cảm – đặt mình vào vị trí của người khác. Một người có lòng nhân là người biết cảm được nỗi đau, niềm vui, ước vọng của tha nhân, chứ không chỉ biết phán xét bằng lý trí. Thấu cảm không phải là yếu đuối. Đó là trí tuệ cảm xúc cao nhất, là khả năng mở rộng biên giới của bản ngã. Khi ta biết lắng nghe, khi ta biết nhìn người khác không bằng định kiến, mà bằng trái tim – ta đang thực hành Nhân. Trong thời đại số, khi thông tin ngập tràn nhưng con người lại cô đơn hơn bao giờ hết, thấu cảm trở thành “ngôn ngữ thiêng” nối lại sợi dây nhân tính. Một lời tử tế trên mạng có thể cứu một linh hồn đang tuyệt vọng. Một cử chỉ nhỏ nơi đời thực có thể khơi dậy niềm tin đã tắt nơi ai đó. Đó chính là Nhân trong hành động: không cần lớn lao, chỉ cần chân thành. III. Nhân và lòng vị tha – giải phóng con người khỏi cái tôi nhỏ hẹp Lòng vị tha là đỉnh cao của đức Nhân. Nếu “Nhân” là biết yêu người, thì “vị tha” là biết tha cho người và quên mình – không phải là sự hi sinh mù quáng, mà là sự giải thoát khỏi cái tôi ích kỷ. Cái tôi – bản ngã – chính là gốc của mọi xung đột. Khi con người chỉ nhìn thấy bản thân, họ dựng nên bức tường giữa mình và thế giới. Vị tha là phá bỏ bức tường đó, mở ra không gian chung của sự sống. Người vị tha không yếu đuối, ngược lại, họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Bởi chỉ người mạnh mới đủ can đảm để tha thứ. Chỉ người có trí tuệ mới hiểu rằng ghét bỏ người khác chính là tự trừng phạt linh hồn mình. Tha thứ không có nghĩa là quên. Tha thứ là đặt quá khứ xuống để bước tiếp, không mang theo hận thù như một gánh nặng. Trong một thế giới đầy mâu thuẫn, nếu mỗi người biết sống vị tha thêm một chút, biết hiểu người khác thêm một phần, thì cả nhân loại sẽ tiến gần hơn đến hòa bình thật sự. IV. “Nhân” trong kỷ nguyên số – khi công nghệ cần có trái tim Ngày nay, con người tạo ra trí tuệ nhân tạo, blockchain, metaverse – nhưng càng hiện đại, chúng ta càng cần “Nhân” hơn bao giờ hết. Không có đạo đức nhân bản, công nghệ sẽ trở thành con dao hai lưỡi, có thể phá hủy những gì ta đang cố xây dựng. “Nhân” trong thời đại số chính là tạo nên công nghệ phục vụ con người, chứ không thay thế con người.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11:Bài thơ Chương 19: Đạo đức trong giáo dục – gieo hạt từ mầm tâm hồn
    (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải)
    Trong vườn đời, người gieo hạt giống,
    Không chỉ gieo chữ, mà gieo nhân tâm.
    Từng ánh mắt trẻ thơ trong sáng,
    Là mảnh đất nuôi dưỡng mùa xuân.
    Giáo dục chẳng phải chỉ là tri thức,
    Mà là ngọn đèn soi sáng lương tri.
    Khi người thầy dạy bằng cả tấm lòng,
    Học trò lớn lên bằng niềm tin diệu kỳ.
    Một lời nói chân thành hơn ngàn bài giảng,
    Một cử chỉ thương yêu có thể đổi đời.
    Trồng cây tri thức mà quên vun đức,
    Thì rễ yếu – cây sẽ nghiêng thôi.
    Đạo đức là nền của mọi học vấn,
    Không có gốc, ngọn sẽ úa tàn.
    Người thầy là người giữ hồn dân tộc,
    Bằng từng trang sách, bằng trái tim vàng.
    Trẻ nhỏ như sông non vừa chảy,
    Hướng về đâu là do lòng thầy.
    Nếu dòng sông được soi bằng đạo nghĩa,
    Sẽ ra biển lớn giữa trời mây.
    Giáo dục không chỉ để thành công,
    Mà để biết sống cho đúng.
    Biết yêu thương, biết vị tha, biết cảm thông,
    Ấy là đạo lý, là ánh sáng tận cùng.
    Người thầy – người gieo hạt âm thầm,
    Giữa đêm vẫn đốt đèn hy vọng.
    Từng giọt mực hóa thành hoa nở,
    Cho nhân gian nở rộ bình minh trong sáng.
    Khi học trò biết sống bằng nhân ái,
    Biết đặt lòng mình vào niềm tin chung,
    Thì công lao người dạy đã viên mãn –
    Một đời gieo, gặt đạo tâm hồng.
    Đạo đức trong giáo dục – gốc của hưng thịnh,
    Gieo hôm nay để mai nở muôn đời.
    Vì tương lai không chỉ là tri thức,
    Mà là con người biết sống vì người.
    HNI 6/11:📕Bài thơ Chương 19: Đạo đức trong giáo dục – gieo hạt từ mầm tâm hồn (Tác giả: HenryLe – Lê Đình Hải) Trong vườn đời, người gieo hạt giống, Không chỉ gieo chữ, mà gieo nhân tâm. Từng ánh mắt trẻ thơ trong sáng, Là mảnh đất nuôi dưỡng mùa xuân. Giáo dục chẳng phải chỉ là tri thức, Mà là ngọn đèn soi sáng lương tri. Khi người thầy dạy bằng cả tấm lòng, Học trò lớn lên bằng niềm tin diệu kỳ. Một lời nói chân thành hơn ngàn bài giảng, Một cử chỉ thương yêu có thể đổi đời. Trồng cây tri thức mà quên vun đức, Thì rễ yếu – cây sẽ nghiêng thôi. Đạo đức là nền của mọi học vấn, Không có gốc, ngọn sẽ úa tàn. Người thầy là người giữ hồn dân tộc, Bằng từng trang sách, bằng trái tim vàng. Trẻ nhỏ như sông non vừa chảy, Hướng về đâu là do lòng thầy. Nếu dòng sông được soi bằng đạo nghĩa, Sẽ ra biển lớn giữa trời mây. Giáo dục không chỉ để thành công, Mà để biết sống cho đúng. Biết yêu thương, biết vị tha, biết cảm thông, Ấy là đạo lý, là ánh sáng tận cùng. Người thầy – người gieo hạt âm thầm, Giữa đêm vẫn đốt đèn hy vọng. Từng giọt mực hóa thành hoa nở, Cho nhân gian nở rộ bình minh trong sáng. Khi học trò biết sống bằng nhân ái, Biết đặt lòng mình vào niềm tin chung, Thì công lao người dạy đã viên mãn – Một đời gieo, gặt đạo tâm hồng. Đạo đức trong giáo dục – gốc của hưng thịnh, Gieo hôm nay để mai nở muôn đời. Vì tương lai không chỉ là tri thức, Mà là con người biết sống vì người.
    Like
    Love
    2
    0 Bình luận 0 Chia sẽ
  • HNI 6/11: CHƯƠNG 22: NGHĨA – TRÁCH NHIỆM VÀ SỰ CHÍNH TRỰC
    (HenryLe – Lê Đình Hải)
    1. Nghĩa – cội nguồn của nhân cách
    Nếu nhân là gốc của lòng yêu thương, thì nghĩachính là sợi chỉ đỏ dẫn dắt con người biết sống sao cho xứng đáng. Nghĩa không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là sức sống đạo đức chảy trong từng mạch máu của cộng đồng.
    Nghĩa là khi ta hiểu mình tồn tại không chỉ cho riêng mình. Là khi ta biết cảm ơn những người đã đi trước, biết gánh vác cùng những người đang bên cạnh, và biết để lại điều tốt cho thế hệ sau.
    Một xã hội chỉ thật sự văn minh khi mỗi công dân đều hiểu rõ: sống không chỉ để hưởng thụ, mà để trả nghĩa cho cuộc đời này.
    Bởi “nghĩa” là phần nối dài của “nhân”.
    Nhân tạo ra tình yêu, nghĩa biến tình yêu ấy thành hành động. Nhân là cái gốc của tâm, nghĩa là cái gốc của đạo.
    Ngày xưa, cha ông ta gọi người có nghĩa là “người quân tử”. Quân tử không chỉ là người học cao, mà là người dám chịu trách nhiệm, dám giữ lời hứa, dám đứng về phía lẽ phải dù phải trả giá. Chính nghĩa khíấy đã giữ cho dân tộc này tồn tại qua bao cuộc bể dâu.
    Nghĩa vì nước, nghĩa vì dân, nghĩa vì bạn bè, nghĩa vì tổ tiên — đó không chỉ là những giá trị cổ xưa, mà là la bàn đạo lý cần được phục sinh giữa thời hiện đại đầy biến động.
    2. Trách nhiệm – lời cam kết của người có đạo
    Không có nghĩa thì con người vô cảm;
    Không có trách nhiệm thì xã hội rệu rã.
    Trách nhiệm là hình thức cụ thể của nghĩa. Đó là cam kết đạo đức mà mỗi người tự nguyện gánh vác với cộng đồng. Người có trách nhiệm không cần ai ép buộc, bởi trong họ đã có tự giác của linh hồn.
    Trách nhiệm không nằm ở chức danh, mà ở thái độ.
    Một người nông dân chăm chỉ cày ruộng để nuôi gia đình – đó là trách nhiệm.
    Một người thầy không ngừng dạy học sinh sống đúng – đó là trách nhiệm.
    Một người lãnh đạo dám nhận lỗi, dám sửa sai – đó càng là trách nhiệm.
    Ngược lại, khi con người thoái thác trách nhiệm, họ đánh mất phẩm giá. Trốn tránh, đổ lỗi, thờ ơ… là những căn bệnh đạo đức đang lan nhanh trong xã hội kỹ trị, nơi người ta chỉ quan tâm “tôi được gì” mà quên hỏi “tôi phải làm gì”.
    Thời đại số mở ra cơ hội để mỗi cá nhân trở thành trung tâm sáng tạo. Nhưng cùng với tự do ấy, trách nhiệm cũng nhân lên. Khi một lời nói có thể lan truyền đến hàng triệu người, thì trách nhiệm của người nói không thể nhẹ hơn gió thoảng.
    Trách nhiệm hôm nay không chỉ là trách nhiệm công dân – mà là trách nhiệm toàn cầu của con người trong kỷ nguyên kết nối.
    3. Sự chính trực – ngọn lửa giữ tâm sáng giữa đêm dài
    Giữa thế giới hỗn tạp, chính trực là ánh sáng hiếm hoi.
    Chính trực là trung thực với người và với chính mình. Là không để lợi ích làm mờ lý trí, không để quyền lực làm lệch trái tim.
    Người chính trực không cần hô hào đạo đức – họ sống đạo đức.
    Không cần che giấu sự thật – họ tôn trọng sự thật.
    Không cần chứng minh mình tốt – vì bản thân họ là minh chứng.
    Chính trực là một loại dũng khí. Dũng khí không khuất phục trước sự giả dối. Dũng khí dám nói “không” với điều sai, dù người khác đều nói “có”.
    Người chính trực đôi khi bị cô lập, bị hiểu lầm, thậm chí bị trừng phạt. Nhưng chính họ là những trụ cột âm thầm nâng đỡ niềm tin cho xã hội.
    Một cộng đồng mà phần lớn con người chính trực – cộng đồng đó sẽ vững như núi.
    Một quốc gia mà lãnh đạo chính trực – quốc gia đó sẽ thịnh trị lâu bền.
    Một thời đại mà truyền thông, giáo dục, doanh nghiệp đều chính trực – thời đại đó sẽ là kỷ nguyên vàng của đạo đức nhân loại.
    Chính trực không phải là sự cứng nhắc, mà là sự kiên định.
    Không phải là chối bỏ sai lầm, mà là dám nhận sai để sửa.
    Người chính trực không hoàn hảo, nhưng họ thật. Và “thật” chính là khởi đầu của mọi điều tốt đẹp.
    HNI 6/11: 🌺 CHƯƠNG 22: NGHĨA – TRÁCH NHIỆM VÀ SỰ CHÍNH TRỰC (HenryLe – Lê Đình Hải) 1. Nghĩa – cội nguồn của nhân cách Nếu nhân là gốc của lòng yêu thương, thì nghĩachính là sợi chỉ đỏ dẫn dắt con người biết sống sao cho xứng đáng. Nghĩa không phải là một khái niệm trừu tượng, mà là sức sống đạo đức chảy trong từng mạch máu của cộng đồng. Nghĩa là khi ta hiểu mình tồn tại không chỉ cho riêng mình. Là khi ta biết cảm ơn những người đã đi trước, biết gánh vác cùng những người đang bên cạnh, và biết để lại điều tốt cho thế hệ sau. Một xã hội chỉ thật sự văn minh khi mỗi công dân đều hiểu rõ: sống không chỉ để hưởng thụ, mà để trả nghĩa cho cuộc đời này. Bởi “nghĩa” là phần nối dài của “nhân”. Nhân tạo ra tình yêu, nghĩa biến tình yêu ấy thành hành động. Nhân là cái gốc của tâm, nghĩa là cái gốc của đạo. Ngày xưa, cha ông ta gọi người có nghĩa là “người quân tử”. Quân tử không chỉ là người học cao, mà là người dám chịu trách nhiệm, dám giữ lời hứa, dám đứng về phía lẽ phải dù phải trả giá. Chính nghĩa khíấy đã giữ cho dân tộc này tồn tại qua bao cuộc bể dâu. Nghĩa vì nước, nghĩa vì dân, nghĩa vì bạn bè, nghĩa vì tổ tiên — đó không chỉ là những giá trị cổ xưa, mà là la bàn đạo lý cần được phục sinh giữa thời hiện đại đầy biến động. 2. Trách nhiệm – lời cam kết của người có đạo Không có nghĩa thì con người vô cảm; Không có trách nhiệm thì xã hội rệu rã. Trách nhiệm là hình thức cụ thể của nghĩa. Đó là cam kết đạo đức mà mỗi người tự nguyện gánh vác với cộng đồng. Người có trách nhiệm không cần ai ép buộc, bởi trong họ đã có tự giác của linh hồn. Trách nhiệm không nằm ở chức danh, mà ở thái độ. Một người nông dân chăm chỉ cày ruộng để nuôi gia đình – đó là trách nhiệm. Một người thầy không ngừng dạy học sinh sống đúng – đó là trách nhiệm. Một người lãnh đạo dám nhận lỗi, dám sửa sai – đó càng là trách nhiệm. Ngược lại, khi con người thoái thác trách nhiệm, họ đánh mất phẩm giá. Trốn tránh, đổ lỗi, thờ ơ… là những căn bệnh đạo đức đang lan nhanh trong xã hội kỹ trị, nơi người ta chỉ quan tâm “tôi được gì” mà quên hỏi “tôi phải làm gì”. Thời đại số mở ra cơ hội để mỗi cá nhân trở thành trung tâm sáng tạo. Nhưng cùng với tự do ấy, trách nhiệm cũng nhân lên. Khi một lời nói có thể lan truyền đến hàng triệu người, thì trách nhiệm của người nói không thể nhẹ hơn gió thoảng. Trách nhiệm hôm nay không chỉ là trách nhiệm công dân – mà là trách nhiệm toàn cầu của con người trong kỷ nguyên kết nối. 3. Sự chính trực – ngọn lửa giữ tâm sáng giữa đêm dài Giữa thế giới hỗn tạp, chính trực là ánh sáng hiếm hoi. Chính trực là trung thực với người và với chính mình. Là không để lợi ích làm mờ lý trí, không để quyền lực làm lệch trái tim. Người chính trực không cần hô hào đạo đức – họ sống đạo đức. Không cần che giấu sự thật – họ tôn trọng sự thật. Không cần chứng minh mình tốt – vì bản thân họ là minh chứng. Chính trực là một loại dũng khí. Dũng khí không khuất phục trước sự giả dối. Dũng khí dám nói “không” với điều sai, dù người khác đều nói “có”. Người chính trực đôi khi bị cô lập, bị hiểu lầm, thậm chí bị trừng phạt. Nhưng chính họ là những trụ cột âm thầm nâng đỡ niềm tin cho xã hội. Một cộng đồng mà phần lớn con người chính trực – cộng đồng đó sẽ vững như núi. Một quốc gia mà lãnh đạo chính trực – quốc gia đó sẽ thịnh trị lâu bền. Một thời đại mà truyền thông, giáo dục, doanh nghiệp đều chính trực – thời đại đó sẽ là kỷ nguyên vàng của đạo đức nhân loại. Chính trực không phải là sự cứng nhắc, mà là sự kiên định. Không phải là chối bỏ sai lầm, mà là dám nhận sai để sửa. Người chính trực không hoàn hảo, nhưng họ thật. Và “thật” chính là khởi đầu của mọi điều tốt đẹp.
    Love
    Like
    3
    0 Bình luận 0 Chia sẽ