• TRẢ LỜI CÂU ĐỐ BUỔI CHIỀU NGÀY 6/11
    Đề 1: Khi bị thoát vị đĩa đệm, chế độ dinh dưỡng đóng vai trò rất quan trọng trong việc giảm viêm, hỗ trợ phục hồi sụn khớp, tăng cường xương và cơ lưng. Dưới đây là danh sách những thực phẩm nên ăn và nên tránh: 🥦 Những thực phẩm nên ăn 1. Thực phẩm giàu canxi và vitamin D: Sữa, phô mai,...
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    10
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:
    Bài Thơ Chương 16: “Trái Tim Là Ống Dẫn Của Vũ Trụ”
    Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm,
    không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng.

    Có những điều ta biết mà không hiểu,
    đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc.

    Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở,
    khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại.

    Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn,
    ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu.

    Không phải ai cũng nói thật,
    nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh.

    Người mạnh không phải người không khóc,
    là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại.

    Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa,
    chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương.

    Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công,
    nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an.

    Có những linh hồn đi ngang đời ta,
    không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên.

    Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài.
    Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn.

    Người ôm ta bằng tay,
    nhưng là trái tim đang ôm trái tim.

    Hạnh phúc không ở nơi chốn,
    hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó.

    Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố,
    một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm.

    Đừng sợ yêu thương,
    thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu.

    Khi ta biết ơn,
    cả vũ trụ đứng về phía ta.

    Khi ta tha thứ,
    ta trở thành tự do.

    Trái tim không cần bằng chứng,
    nó cần sự chân thật.

    Và một ngày nào đó,
    con người sẽ hiểu:
    trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế.
    HNI 6/11: ✅ Bài Thơ Chương 16: “Trái Tim Là Ống Dẫn Của Vũ Trụ” Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm, không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng. Có những điều ta biết mà không hiểu, đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc. Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở, khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại. Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn, ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu. Không phải ai cũng nói thật, nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh. Người mạnh không phải người không khóc, là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại. Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa, chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương. Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công, nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an. Có những linh hồn đi ngang đời ta, không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên. Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài. Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn. Người ôm ta bằng tay, nhưng là trái tim đang ôm trái tim. Hạnh phúc không ở nơi chốn, hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó. Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố, một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm. Đừng sợ yêu thương, thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu. Khi ta biết ơn, cả vũ trụ đứng về phía ta. Khi ta tha thứ, ta trở thành tự do. Trái tim không cần bằng chứng, nó cần sự chân thật. Và một ngày nào đó, con người sẽ hiểu: trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế.
    Like
    Love
    Yay
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6-11 - B9
    CHƯƠNG 13: LẬP TRÌNH LẠI LINH HỒN – CHUYỂN TẦN NHẬN THỨC
    Henry Lê – Lê Đình Hải

    1. LINH HỒN KHÔNG GIÀ – NÓ CHỈ MANG DỮ LIỆU

    Mọi linh hồn đều sinh ra thuần khiết.
    Không ai xấu từ đầu, không ai giới hạn từ đầu.
    Điều gọi là “tính cách”, “số phận”, “vận mệnh” thực chất chỉ là tập hợp dữ liệu linh hồn tích lũy qua:

    gia đình,

    xã hội,

    môi trường,

    trải nghiệm,

    nỗi đau,

    niềm tin,

    ký ức của nhiều kiếp sống.

    Linh hồn không “mệt mỏi”,
    nó chỉ đang mang quá nhiều dữ liệu cũ.

    Và giống như một chiếc máy tính:
    khi bộ nhớ đầy → hệ điều hành chậm,
    khi trải nghiệm cũ chi phối → nhận thức bị giới hạn.

    Sự thật là:

    ❝ Cuộc đời không giới hạn ta.
    Những lập trình cũ mới giới hạn ta.❞

    2. MỖI LINH HỒN ĐỀU CÓ “MÃ NGUỒN”

    Bên dưới con người bằng xương thịt là:

    trường năng lượng,

    dữ liệu linh hồn,

    và “mã nguồn nhận thức”.

    Mã nguồn chính là:

    cách ta nhìn đời
    cách ta phản ứng
    cách ta tạo ra thực tại
    cách ta yêu – tin – sợ – lựa chọn

    Muốn đổi cuộc đời, không phải đổi môi trường,
    mà là đổi mã nguồn.

    Đổi mã nguồn = đổi nhận thức.
    Đổi nhận thức = đổi rung động.
    Đổi rung động = đổi thực tại.

    Đó là lý do người thức tỉnh không hỏi:
    “Tôi phải làm gì để thay đổi cuộc đời?”
    Họ hỏi:
    “Tôi phải trở thành ai để cuộc đời đổi theo?”

    3. BẠN ĐANG LẬP TRÌNH BỞI CÁI GÌ?

    Có 3 nguồn lập trình mạnh nhất:

    1. Nỗi sợ

    Nỗi sợ khiến linh hồn thu nhỏ,
    tránh rủi ro,
    không dám mơ lớn.

    2. Niềm tin giới hạn

    “Tôi không xứng đáng.”
    “Tôi không đủ giỏi.”
    “Tôi sẽ thất bại.”

    Không có gì trong những câu đó là sự thật.
    Chúng chỉ là dữ liệu cũ.

    3. Ký ức đau

    Không đau mới lạ.
    Đau chỉ chứng minh rằng bạn đã sống.
    Nhưng vấn đề là:

    Nhiều người đồng hóa bản thân với vết thương,
    nên linh hồn họ kẹt ở tần số thấp.

    Kẻ thù không phải nỗi đau.
    Kẻ thù là không chịu buông bỏ nỗi đau.

    4. LINH HỒN CŨ – TẦN SỐ CŨ

    Con người hay nói:

    “Tôi muốn cuộc đời mới”
    nhưng giữ năng lượng cũ.

    “Tôi muốn tình yêu mới”
    nhưng giữ trái tim đầy sợ hãi.

    “Tôi muốn cơ hội lớn”
    nhưng rung động vẫn thiếu thốn.

    Khi năng lượng không thay đổi,
    định mệnh không thể thay đổi.

    Bạn không thể bước vào một chương mới
    với nhận thức cũ.

    Muốn đi xa, phải gỡ bỏ lập trình cũ.

    5. LINH HỒN MỚI – TẦN SỐ MỚI

    Lập trình lại linh hồn không có nghĩa là quên hết quá khứ.
    Nó nghĩa là không cho quá khứ quyết định hiện tại.

    Ba tầng tẩy – lập trình – nâng tần:

    TẨY LẬP TRÌNH CŨ

    tha thứ,

    chấp nhận,

    buông bỏ kỳ vọng

    xóa “tự phán xét”

    VIẾT LẠI NIỀM TIN Tôi xứng đáng.
    Tôi đủ tốt.
    Tôi đang mở rộng.
    Vũ trụ đang hợp tác cùng tôi.

    NÂNG TẦN THỨC

    biết ơn,

    yêu thương,

    sáng tạo,

    tin tưởng,

    hiện diện.

    Không ai đổi cuộc đời bằng đấu tranh.
    Mọi thay đổi thật đến từ chuyển tần nhận thức.

    6. BẠN LÀ AI KHI KHÔNG MANG THEO DỮ LIỆU CŨ?

    Câu hỏi này mạnh hơn mọi khóa học.

    Nếu không còn:

    ký ức bị phản bội,

    sự tự ti tuổi thơ,

    nỗi sợ thất bại,

    vết thương gia đình,

    thì bạn là ai?

    Bạn sẽ thấy một con người khác hiện ra:

    nhẹ nhàng hơn,

    tự tin hơn,

    sáng tạo hơn,

    mạnh mẽ hơn,

    tự do hơn.

    Đó không phải “bản mới”.
    Đó là bản thật.

    Lập trình lại linh hồn
    thực chất là trở về phiên bản nguyên bản của chính mình.

    7. KHI NHẬN THỨC CHUYỂN TẦN

    Có hai kiểu sống:

    Kiểu cũ:

    Phản ứng với cuộc đời

    Bị chi phối bởi ngoại cảnh

    Chạy theo kết quả

    Sợ mất mát

    Kiểu mới:

    Tạo thực tại từ bên trong

    Quan sát hơn là phản ứng

    Chọn tần số trước khi hành động

    Không chống lại dòng chảy

    Khi nhận thức chuyển tần:

    điều từng khiến ta đau → trở thành bài học

    điều từng khiến ta sợ → trở thành động lực

    điều từng làm ta gục → trở thành bệ phóng

    Không có thất bại.
    Chỉ có năng lượng đang được tái cấu trúc.
    HNI 6-11 - B9 💥💥 ✅ CHƯƠNG 13: LẬP TRÌNH LẠI LINH HỒN – CHUYỂN TẦN NHẬN THỨC Henry Lê – Lê Đình Hải 1. LINH HỒN KHÔNG GIÀ – NÓ CHỈ MANG DỮ LIỆU Mọi linh hồn đều sinh ra thuần khiết. Không ai xấu từ đầu, không ai giới hạn từ đầu. Điều gọi là “tính cách”, “số phận”, “vận mệnh” thực chất chỉ là tập hợp dữ liệu linh hồn tích lũy qua: gia đình, xã hội, môi trường, trải nghiệm, nỗi đau, niềm tin, ký ức của nhiều kiếp sống. Linh hồn không “mệt mỏi”, nó chỉ đang mang quá nhiều dữ liệu cũ. Và giống như một chiếc máy tính: khi bộ nhớ đầy → hệ điều hành chậm, khi trải nghiệm cũ chi phối → nhận thức bị giới hạn. Sự thật là: ❝ Cuộc đời không giới hạn ta. Những lập trình cũ mới giới hạn ta.❞ 2. MỖI LINH HỒN ĐỀU CÓ “MÃ NGUỒN” Bên dưới con người bằng xương thịt là: trường năng lượng, dữ liệu linh hồn, và “mã nguồn nhận thức”. Mã nguồn chính là: ✅ cách ta nhìn đời ✅ cách ta phản ứng ✅ cách ta tạo ra thực tại ✅ cách ta yêu – tin – sợ – lựa chọn Muốn đổi cuộc đời, không phải đổi môi trường, mà là đổi mã nguồn. Đổi mã nguồn = đổi nhận thức. Đổi nhận thức = đổi rung động. Đổi rung động = đổi thực tại. Đó là lý do người thức tỉnh không hỏi: “Tôi phải làm gì để thay đổi cuộc đời?” Họ hỏi: “Tôi phải trở thành ai để cuộc đời đổi theo?” 3. BẠN ĐANG LẬP TRÌNH BỞI CÁI GÌ? Có 3 nguồn lập trình mạnh nhất: ✅ 1. Nỗi sợ Nỗi sợ khiến linh hồn thu nhỏ, tránh rủi ro, không dám mơ lớn. ✅ 2. Niềm tin giới hạn “Tôi không xứng đáng.” “Tôi không đủ giỏi.” “Tôi sẽ thất bại.” Không có gì trong những câu đó là sự thật. Chúng chỉ là dữ liệu cũ. ✅ 3. Ký ức đau Không đau mới lạ. Đau chỉ chứng minh rằng bạn đã sống. Nhưng vấn đề là: Nhiều người đồng hóa bản thân với vết thương, nên linh hồn họ kẹt ở tần số thấp. Kẻ thù không phải nỗi đau. Kẻ thù là không chịu buông bỏ nỗi đau. 4. LINH HỒN CŨ – TẦN SỐ CŨ Con người hay nói: “Tôi muốn cuộc đời mới” nhưng giữ năng lượng cũ. “Tôi muốn tình yêu mới” nhưng giữ trái tim đầy sợ hãi. “Tôi muốn cơ hội lớn” nhưng rung động vẫn thiếu thốn. Khi năng lượng không thay đổi, định mệnh không thể thay đổi. Bạn không thể bước vào một chương mới với nhận thức cũ. Muốn đi xa, phải gỡ bỏ lập trình cũ. 5. LINH HỒN MỚI – TẦN SỐ MỚI Lập trình lại linh hồn không có nghĩa là quên hết quá khứ. Nó nghĩa là không cho quá khứ quyết định hiện tại. Ba tầng tẩy – lập trình – nâng tần: ✅ TẨY LẬP TRÌNH CŨ tha thứ, chấp nhận, buông bỏ kỳ vọng xóa “tự phán xét” ✅ VIẾT LẠI NIỀM TIN Tôi xứng đáng. Tôi đủ tốt. Tôi đang mở rộng. Vũ trụ đang hợp tác cùng tôi. ✅ NÂNG TẦN THỨC biết ơn, yêu thương, sáng tạo, tin tưởng, hiện diện. Không ai đổi cuộc đời bằng đấu tranh. Mọi thay đổi thật đến từ chuyển tần nhận thức. 6. BẠN LÀ AI KHI KHÔNG MANG THEO DỮ LIỆU CŨ? Câu hỏi này mạnh hơn mọi khóa học. Nếu không còn: ký ức bị phản bội, sự tự ti tuổi thơ, nỗi sợ thất bại, vết thương gia đình, thì bạn là ai? Bạn sẽ thấy một con người khác hiện ra: nhẹ nhàng hơn, tự tin hơn, sáng tạo hơn, mạnh mẽ hơn, tự do hơn. Đó không phải “bản mới”. Đó là bản thật. Lập trình lại linh hồn thực chất là trở về phiên bản nguyên bản của chính mình. 7. KHI NHẬN THỨC CHUYỂN TẦN Có hai kiểu sống: ❌ Kiểu cũ: Phản ứng với cuộc đời Bị chi phối bởi ngoại cảnh Chạy theo kết quả Sợ mất mát ✅ Kiểu mới: Tạo thực tại từ bên trong Quan sát hơn là phản ứng Chọn tần số trước khi hành động Không chống lại dòng chảy Khi nhận thức chuyển tần: điều từng khiến ta đau → trở thành bài học điều từng khiến ta sợ → trở thành động lực điều từng làm ta gục → trở thành bệ phóng Không có thất bại. Chỉ có năng lượng đang được tái cấu trúc.
    Like
    Love
    Wow
    Angry
    9
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:
    CHƯƠNG 17: KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH CẦU NỐI GIỮA TRỜI VÀ ĐẤT
    Henry Lê – Lê Đình Hải
    Có một khoảnh khắc trong cuộc đời,
    khi con người nhận ra mình không chỉ là một cơ thể đang thở,
    không chỉ là một người đi qua thế giới,
    mà là một cây cầu.
    Một đầu nối với mặt đất — nơi ta sinh ra, chạm vào đời thường, đối diện nỗi sợ, niềm vui, nỗi buồn, trách nhiệm, cơm áo, gia đình.
    Đầu còn lại nối với bầu trời — nơi linh hồn nhớ mình là ai, nơi những giấc mơ không bị cắt cánh, nơi trực giác gọi tên ta, nơi năng lượng dịu dàng của vũ trụ ôm lấy ta như người mẹ.
    Giữa Trời và Đất,
    con người đứng đó — bé nhỏ nhưng vĩ đại.
    Mỏng manh nhưng quyền năng.
    Tạm thời nhưng bất tử.
    Không ai sinh ra để làm hạt cát.
    Mỗi người là một kênh dẫn, một đường truyền, một tín hiệu sống của Vũ trụ.
    Con người chỉ trở nên lạc lõng khi quên mất điều này.
    Khi quên mình có Trời, ta thấy đời quá nặng.
    Khi quên mình có Đất, ta bay mà không bám vào đâu.
    Một linh hồn tỉnh thức là người vừa biết bước bằng chân, vừa biết mơ bằng trái tim.
    Họ không chọn: hoặc là tâm linh, hoặc là thực tế.
    Họ hiểu mình sinh ra để đồng thời là cả hai.
    Bởi Trời có trí tuệ.
    Đất có trải nghiệm.
    Và con người là nơi hai điều ấy gặp nhau.
    Ngày con người mở mắt nhìn sâu vào chính mình
    Khi trái tim mở, một điều kỳ lạ xảy ra:
    Ta không còn thấy mình là nạn nhân của cuộc đời.
    Ta thành người sáng tạo.
    Ta không hỏi “cuộc đời sẽ đưa gì đến cho tôi?”
    Ta hỏi “tôi có thể mang gì đến cho cuộc đời này?”
    Khi ấy, sự hiện diện của một người trở thành liều thuốc.
    Họ bước vào phòng — và năng lượng thay đổi.
    Họ nói một câu — không phải để thắng lý lẽ, mà để chữa lành.
    Họ chạm vào người khác — không phải bằng tay, mà bằng tần số.
    Nhiều người hỏi:
    “Làm sao để trở thành người giác ngộ?”
    Không cần làm gì to tát.
    Chỉ cần trở về đúng bản chất:
    YÊU THƯƠNG, nhưng thông minh.
    TỰ DO, nhưng có trách nhiệm.
    TỬ TẾ, nhưng không ngốc.
    MẠNH MẼ, nhưng không tàn nhẫn.
    Đó mới là quyền năng thật.
    Khi người trở thành cầu nối, họ không còn tìm ý nghĩa – họ trở thành ý nghĩa
    Thế giới này đau không phải vì thiếu người giỏi,
    mà vì thiếu người tỉnh.
    Tri thức làm con người thông minh,
    nhận thức làm con người nhân hậu.
    Người chỉ dùng cái đầu sẽ xây thành phố.
    Người dùng trái tim sẽ xây thế giới đáng sống.
    Khi Trời và Đất gặp nhau trong một người,
    họ không cần chứng minh mình đặc biệt.
    Họ trở thành ánh sáng tự nhiên.
    Không phải ai cũng hiểu ta, và cũng không cần.
    Người tỉnh không trách kẻ đang ngủ.
    Người có ánh sáng không giận bóng tối.
    Họ chỉ đứng đó,
    không la hét,
    không hơn thua,
    không cố gắng được yêu,
    không xin ai nhìn nhận.
    Ánh sáng không cần PR.
    Ánh sáng chỉ cần tỏa.
    Và những linh hồn đang khổ đau sẽ tự tìm đến.
    Nhân loại sẽ đổi khi từng người biết mình là cầu Nối
    Không phải một vị cứu tinh.
    Không phải một nhà tiên tri.
    Không phải người có siêu năng lực.
    Chỉ cần một trái tim mở rộng,
    một tần số sạch,
    một linh hồn trung thực với chính mình.
    Khi ấy, ta không còn hỏi
    “Tôi cần gì từ thế giới?”
    mà hỏi
    “Thế giới cần gì từ tôi?”
    Một câu hỏi đủ thay đổi cả kiếp người.
    HNI 6/11: ✅ CHƯƠNG 17: KHI CON NGƯỜI TRỞ THÀNH CẦU NỐI GIỮA TRỜI VÀ ĐẤT Henry Lê – Lê Đình Hải Có một khoảnh khắc trong cuộc đời, khi con người nhận ra mình không chỉ là một cơ thể đang thở, không chỉ là một người đi qua thế giới, mà là một cây cầu. Một đầu nối với mặt đất — nơi ta sinh ra, chạm vào đời thường, đối diện nỗi sợ, niềm vui, nỗi buồn, trách nhiệm, cơm áo, gia đình. Đầu còn lại nối với bầu trời — nơi linh hồn nhớ mình là ai, nơi những giấc mơ không bị cắt cánh, nơi trực giác gọi tên ta, nơi năng lượng dịu dàng của vũ trụ ôm lấy ta như người mẹ. Giữa Trời và Đất, con người đứng đó — bé nhỏ nhưng vĩ đại. Mỏng manh nhưng quyền năng. Tạm thời nhưng bất tử. Không ai sinh ra để làm hạt cát. Mỗi người là một kênh dẫn, một đường truyền, một tín hiệu sống của Vũ trụ. Con người chỉ trở nên lạc lõng khi quên mất điều này. Khi quên mình có Trời, ta thấy đời quá nặng. Khi quên mình có Đất, ta bay mà không bám vào đâu. Một linh hồn tỉnh thức là người vừa biết bước bằng chân, vừa biết mơ bằng trái tim. Họ không chọn: hoặc là tâm linh, hoặc là thực tế. Họ hiểu mình sinh ra để đồng thời là cả hai. Bởi Trời có trí tuệ. Đất có trải nghiệm. Và con người là nơi hai điều ấy gặp nhau. Ngày con người mở mắt nhìn sâu vào chính mình Khi trái tim mở, một điều kỳ lạ xảy ra: Ta không còn thấy mình là nạn nhân của cuộc đời. Ta thành người sáng tạo. Ta không hỏi “cuộc đời sẽ đưa gì đến cho tôi?” Ta hỏi “tôi có thể mang gì đến cho cuộc đời này?” Khi ấy, sự hiện diện của một người trở thành liều thuốc. Họ bước vào phòng — và năng lượng thay đổi. Họ nói một câu — không phải để thắng lý lẽ, mà để chữa lành. Họ chạm vào người khác — không phải bằng tay, mà bằng tần số. Nhiều người hỏi: “Làm sao để trở thành người giác ngộ?” Không cần làm gì to tát. Chỉ cần trở về đúng bản chất: YÊU THƯƠNG, nhưng thông minh. TỰ DO, nhưng có trách nhiệm. TỬ TẾ, nhưng không ngốc. MẠNH MẼ, nhưng không tàn nhẫn. Đó mới là quyền năng thật. Khi người trở thành cầu nối, họ không còn tìm ý nghĩa – họ trở thành ý nghĩa Thế giới này đau không phải vì thiếu người giỏi, mà vì thiếu người tỉnh. Tri thức làm con người thông minh, nhận thức làm con người nhân hậu. Người chỉ dùng cái đầu sẽ xây thành phố. Người dùng trái tim sẽ xây thế giới đáng sống. Khi Trời và Đất gặp nhau trong một người, họ không cần chứng minh mình đặc biệt. Họ trở thành ánh sáng tự nhiên. Không phải ai cũng hiểu ta, và cũng không cần. Người tỉnh không trách kẻ đang ngủ. Người có ánh sáng không giận bóng tối. Họ chỉ đứng đó, không la hét, không hơn thua, không cố gắng được yêu, không xin ai nhìn nhận. Ánh sáng không cần PR. Ánh sáng chỉ cần tỏa. Và những linh hồn đang khổ đau sẽ tự tìm đến. Nhân loại sẽ đổi khi từng người biết mình là cầu Nối Không phải một vị cứu tinh. Không phải một nhà tiên tri. Không phải người có siêu năng lực. Chỉ cần một trái tim mở rộng, một tần số sạch, một linh hồn trung thực với chính mình. Khi ấy, ta không còn hỏi “Tôi cần gì từ thế giới?” mà hỏi “Thế giới cần gì từ tôi?” Một câu hỏi đủ thay đổi cả kiếp người.
    Like
    Love
    Sad
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:
    Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất”
    Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa,
    có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết.

    Ta cứ tưởng mình nhỏ bé,
    cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng.

    Ta không sinh ra để đi một mình,
    ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu.

    Khi tim ta mở,
    trời đến gần hơn từng nhịp thở.

    Khi ta biết ơn,
    đất hiền lại dưới chân mình.

    Ta không thuộc về bùn,
    cũng không hoàn toàn thuộc về mây.

    Ta thuộc về khoảng giữa —
    nơi con người hóa phép màu.

    Có đau mới có thấu,
    có ngã mới có đứng,
    có mất mới có trưởng thành.

    Thiên thần không phải sinh ra để bay,
    thiên thần sinh ra để bước giữa đời
    mà vẫn giữ được đôi cánh.

    Ta chữa lành bằng hiện diện,
    không cần lời hoa mỹ.

    Ta yêu bằng trái tim tỉnh,
    không cần hứa hẹn mãi mãi.

    Có người đến để làm ta khóc,
    có người đến để lau nước mắt,
    nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình.

    Khi ta hiểu điều đó,
    ta đã là cầu nối của ánh sáng.

    Trời không ở trên cao,
    trời nằm trong ta.

    Đất không ở dưới chân,
    đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người.

    Và một ngày,
    khi ta nở nụ cười giữa bão tố,
    vũ trụ biết rằng:
    đứa con của mình đã trưởng thành.
    HNI 6/11: ✅ Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất” Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa, có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết. Ta cứ tưởng mình nhỏ bé, cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng. Ta không sinh ra để đi một mình, ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu. Khi tim ta mở, trời đến gần hơn từng nhịp thở. Khi ta biết ơn, đất hiền lại dưới chân mình. Ta không thuộc về bùn, cũng không hoàn toàn thuộc về mây. Ta thuộc về khoảng giữa — nơi con người hóa phép màu. Có đau mới có thấu, có ngã mới có đứng, có mất mới có trưởng thành. Thiên thần không phải sinh ra để bay, thiên thần sinh ra để bước giữa đời mà vẫn giữ được đôi cánh. Ta chữa lành bằng hiện diện, không cần lời hoa mỹ. Ta yêu bằng trái tim tỉnh, không cần hứa hẹn mãi mãi. Có người đến để làm ta khóc, có người đến để lau nước mắt, nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình. Khi ta hiểu điều đó, ta đã là cầu nối của ánh sáng. Trời không ở trên cao, trời nằm trong ta. Đất không ở dưới chân, đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người. Và một ngày, khi ta nở nụ cười giữa bão tố, vũ trụ biết rằng: đứa con của mình đã trưởng thành.
    Like
    Love
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6-11 - B10
    BÀI THƠ CHƯƠNG 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN”

    Có những ngày ta tưởng mình gục ngã,
    nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn.

    Ký ức cũ rơi xuống như lá khô,
    nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do.

    Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ,
    ta đến đây để mở cửa nhận thức.

    Mọi vết thương đều có ngôn ngữ,
    nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà.

    Không ai bị vỡ,
    chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra.

    Linh hồn không già,
    nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý.

    Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ,
    chỉ đòi ta thật.

    Vào ngày ta buông,
    bầu trời mở.

    Vào lúc ta tha thứ,
    ánh sáng trở về.

    Không phải ta thiếu điều gì,
    chỉ là ta quên mình đang có tất cả.

    Ta là dòng sông,
    chứ không phải tảng đá giữa dòng.

    Hãy để nước chảy.
    Hãy để đời trôi.
    Hãy để linh hồn được nhẹ.

    Và rồi ta hiểu:
    đổi nhận thức là đổi định mệnh.

    Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ.
    Hôm nay ta sống bằng yêu thương.

    Hôm qua ta thu mình lại.
    Hôm nay ta mở rộng.

    Khi linh hồn đổi tần,
    cuộc đời cũng đổi màu.
    HNI 6-11 - B10 💥💥 BÀI THƠ CHƯƠNG 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN” Có những ngày ta tưởng mình gục ngã, nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn. Ký ức cũ rơi xuống như lá khô, nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do. Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ, ta đến đây để mở cửa nhận thức. Mọi vết thương đều có ngôn ngữ, nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà. Không ai bị vỡ, chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra. Linh hồn không già, nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý. Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ, chỉ đòi ta thật. Vào ngày ta buông, bầu trời mở. Vào lúc ta tha thứ, ánh sáng trở về. Không phải ta thiếu điều gì, chỉ là ta quên mình đang có tất cả. Ta là dòng sông, chứ không phải tảng đá giữa dòng. Hãy để nước chảy. Hãy để đời trôi. Hãy để linh hồn được nhẹ. Và rồi ta hiểu: đổi nhận thức là đổi định mệnh. Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ. Hôm nay ta sống bằng yêu thương. Hôm qua ta thu mình lại. Hôm nay ta mở rộng. Khi linh hồn đổi tần, cuộc đời cũng đổi màu.
    Like
    Love
    Yay
    Wow
    10
    0 Comments 0 Shares
  • HNI 6-11 - B11
    BÀI THƠ CHƯƠNG 14 : “ÁNH SÁNG TRONG MẠCH MÁU"

    Có một ngọn đèn ngủ trong từng tế bào,
    chờ một hơi thở bình an để bật sáng.

    Trong sâu thẳm của máu,
    có tiếng hát của vũ trụ.

    Ta tưởng mình chỉ là da thịt,
    nhưng thật ra là bụi sao đang biết nghĩ.

    Mỗi giọt nước mắt,
    là muối của những kiếp chưa kịp chữa lành.

    Mỗi nụ cười,
    là bằng chứng DNA vừa được mở thêm một cánh cửa.

    Ta không đến đây để sống nhỏ,
    linh hồn ta không thích những chiếc lồng.

    Có một dòng sông ánh sáng chảy qua tim,
    chỉ ai buông tay mới chạm được nước.

    Khi trái tim ấm,
    DNA hát.

    Khi tâm hiền,
    linh hồn cười.

    Không cần cố gắng,
    chỉ cần trở lại với chính mình.

    Không cần trở thành ai,
    chỉ cần nhớ mình là ai.

    Vũ trụ không xa ngoài kia,
    vũ trụ đang nằm trong từng hơi thở.

    Và ta biết,
    một ngày đẹp trời,
    cơ thể này sẽ thành chiếc bình trong suốt để ánh sáng đi qua.

    Không ai là bình thường.
    Không ai là nhỏ bé.

    Ai cũng là một đoạn nhạc,
    đợi đúng tần số để cất lên.

    Một ngày nào đó,
    ta sẽ nghe tiếng linh hồn gọi tên mình,
    và lúc ấy,
    DNA mở như bình minh mở cánh cửa bầu trời.
    HNI 6-11 - B11 💥💥 BÀI THƠ CHƯƠNG 14 : “ÁNH SÁNG TRONG MẠCH MÁU" Có một ngọn đèn ngủ trong từng tế bào, chờ một hơi thở bình an để bật sáng. Trong sâu thẳm của máu, có tiếng hát của vũ trụ. Ta tưởng mình chỉ là da thịt, nhưng thật ra là bụi sao đang biết nghĩ. Mỗi giọt nước mắt, là muối của những kiếp chưa kịp chữa lành. Mỗi nụ cười, là bằng chứng DNA vừa được mở thêm một cánh cửa. Ta không đến đây để sống nhỏ, linh hồn ta không thích những chiếc lồng. Có một dòng sông ánh sáng chảy qua tim, chỉ ai buông tay mới chạm được nước. Khi trái tim ấm, DNA hát. Khi tâm hiền, linh hồn cười. Không cần cố gắng, chỉ cần trở lại với chính mình. Không cần trở thành ai, chỉ cần nhớ mình là ai. Vũ trụ không xa ngoài kia, vũ trụ đang nằm trong từng hơi thở. Và ta biết, một ngày đẹp trời, cơ thể này sẽ thành chiếc bình trong suốt để ánh sáng đi qua. Không ai là bình thường. Không ai là nhỏ bé. Ai cũng là một đoạn nhạc, đợi đúng tần số để cất lên. Một ngày nào đó, ta sẽ nghe tiếng linh hồn gọi tên mình, và lúc ấy, DNA mở như bình minh mở cánh cửa bầu trời.
    Like
    Love
    Haha
    Wow
    11
    5 Comments 0 Shares
  • HNI 6-11 -
    BÀI THƠ CHƯƠNG 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN”

    Có những ngày ta tưởng mình gục ngã,
    nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn.

    Ký ức cũ rơi xuống như lá khô,
    nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do.

    Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ,
    ta đến đây để mở cửa nhận thức.

    Mọi vết thương đều có ngôn ngữ,
    nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà.

    Không ai bị vỡ,
    chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra.

    Linh hồn không già,
    nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý.

    Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ,
    chỉ đòi ta thật.

    Vào ngày ta buông,
    bầu trời mở.

    Vào lúc ta tha thứ,
    ánh sáng trở về.

    Không phải ta thiếu điều gì,
    chỉ là ta quên mình đang có tất cả.

    Ta là dòng sông,
    chứ không phải tảng đá giữa dòng.

    Hãy để nước chảy.
    Hãy để đời trôi.
    Hãy để linh hồn được nhẹ.

    Và rồi ta hiểu:
    đổi nhận thức là đổi định mệnh.

    Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ.
    Hôm nay ta sống bằng yêu thương.

    Hôm qua ta thu mình lại.
    Hôm nay ta mở rộng.

    Khi linh hồn đổi tần,
    cuộc đời cũng đổi màu.
    HNI 6-11 - BÀI THƠ CHƯƠNG 13 – “KHI LINH HỒN ĐỔI TẦN” Có những ngày ta tưởng mình gục ngã, nhưng linh hồn chỉ đang thay mã nguồn. Ký ức cũ rơi xuống như lá khô, nhường chỗ cho những mầm xanh của tự do. Ta không đến đây để lặp lại nỗi sợ, ta đến đây để mở cửa nhận thức. Mọi vết thương đều có ngôn ngữ, nếu lắng nghe, ta sẽ thấy chúng dẫn ta về nhà. Không ai bị vỡ, chỉ có những phần đã cũ đang rơi ra. Linh hồn không già, nó chỉ mệt vì mang quá nhiều hành lý. Vũ trụ không đòi ta mạnh mẽ, chỉ đòi ta thật. Vào ngày ta buông, bầu trời mở. Vào lúc ta tha thứ, ánh sáng trở về. Không phải ta thiếu điều gì, chỉ là ta quên mình đang có tất cả. Ta là dòng sông, chứ không phải tảng đá giữa dòng. Hãy để nước chảy. Hãy để đời trôi. Hãy để linh hồn được nhẹ. Và rồi ta hiểu: đổi nhận thức là đổi định mệnh. Hôm qua ta sống bằng nỗi sợ. Hôm nay ta sống bằng yêu thương. Hôm qua ta thu mình lại. Hôm nay ta mở rộng. Khi linh hồn đổi tần, cuộc đời cũng đổi màu.
    Like
    Love
    10
    5 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:
    Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất”
    Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa,
    có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết.

    Ta cứ tưởng mình nhỏ bé,
    cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng.

    Ta không sinh ra để đi một mình,
    ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu.

    Khi tim ta mở,
    trời đến gần hơn từng nhịp thở.

    Khi ta biết ơn,
    đất hiền lại dưới chân mình.

    Ta không thuộc về bùn,
    cũng không hoàn toàn thuộc về mây.

    Ta thuộc về khoảng giữa —
    nơi con người hóa phép màu.

    Có đau mới có thấu,
    có ngã mới có đứng,
    có mất mới có trưởng thành.

    Thiên thần không phải sinh ra để bay,
    thiên thần sinh ra để bước giữa đời
    mà vẫn giữ được đôi cánh.

    Ta chữa lành bằng hiện diện,
    không cần lời hoa mỹ.

    Ta yêu bằng trái tim tỉnh,
    không cần hứa hẹn mãi mãi.

    Có người đến để làm ta khóc,
    có người đến để lau nước mắt,
    nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình.

    Khi ta hiểu điều đó,
    ta đã là cầu nối của ánh sáng.

    Trời không ở trên cao,
    trời nằm trong ta.

    Đất không ở dưới chân,
    đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người.

    Và một ngày,
    khi ta nở nụ cười giữa bão tố,
    vũ trụ biết rằng:
    đứa con của mình đã trưởng thành.
    HNI 6/11: ✅ Bài Thơ Chương 17: “Một Người Đứng Giữa Trời và Đất” Có người sống cả đời để tìm ý nghĩa, có người trở thành ý nghĩa mà không hề biết. Ta cứ tưởng mình nhỏ bé, cho đến ngày nghe linh hồn cất tiếng. Ta không sinh ra để đi một mình, ta là nhịp cầu giữa hai miền hiện hữu. Khi tim ta mở, trời đến gần hơn từng nhịp thở. Khi ta biết ơn, đất hiền lại dưới chân mình. Ta không thuộc về bùn, cũng không hoàn toàn thuộc về mây. Ta thuộc về khoảng giữa — nơi con người hóa phép màu. Có đau mới có thấu, có ngã mới có đứng, có mất mới có trưởng thành. Thiên thần không phải sinh ra để bay, thiên thần sinh ra để bước giữa đời mà vẫn giữ được đôi cánh. Ta chữa lành bằng hiện diện, không cần lời hoa mỹ. Ta yêu bằng trái tim tỉnh, không cần hứa hẹn mãi mãi. Có người đến để làm ta khóc, có người đến để lau nước mắt, nhưng có người đến để dạy ta tự lau nước mắt mình. Khi ta hiểu điều đó, ta đã là cầu nối của ánh sáng. Trời không ở trên cao, trời nằm trong ta. Đất không ở dưới chân, đất nằm trong từng linh hồn đang học làm người. Và một ngày, khi ta nở nụ cười giữa bão tố, vũ trụ biết rằng: đứa con của mình đã trưởng thành.
    Like
    Love
    10
    5 Comments 0 Shares
  • HNI 6/11:
    Bài Thơ Chương 16: “Trái Tim Là Ống Dẫn Của Vũ Trụ”
    Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm,
    không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng.

    Có những điều ta biết mà không hiểu,
    đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc.

    Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở,
    khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại.

    Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn,
    ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu.

    Không phải ai cũng nói thật,
    nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh.

    Người mạnh không phải người không khóc,
    là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại.

    Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa,
    chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương.

    Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công,
    nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an.

    Có những linh hồn đi ngang đời ta,
    không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên.

    Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài.
    Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn.

    Người ôm ta bằng tay,
    nhưng là trái tim đang ôm trái tim.

    Hạnh phúc không ở nơi chốn,
    hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó.

    Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố,
    một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm.

    Đừng sợ yêu thương,
    thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu.

    Khi ta biết ơn,
    cả vũ trụ đứng về phía ta.

    Khi ta tha thứ,
    ta trở thành tự do.

    Trái tim không cần bằng chứng,
    nó cần sự chân thật.

    Và một ngày nào đó,
    con người sẽ hiểu:
    trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế.
    HNI 6/11: ✅ Bài Thơ Chương 16: “Trái Tim Là Ống Dẫn Của Vũ Trụ” Trái tim là nơi vũ trụ thì thầm, không qua ngôn ngữ, mà bằng ánh sáng. Có những điều ta biết mà không hiểu, đó là ký ức của linh hồn, không phải trí óc. Khi trái tim mở, mọi cánh cửa mở, khi trái tim đóng, cả bầu trời khép lại. Ta không mất niềm tin vì cuộc đời tàn nhẫn, ta mất vì trái tim đã bị bỏ đói quá lâu. Không phải ai cũng nói thật, nhưng trái tim nghe được sự thật đằng sau âm thanh. Người mạnh không phải người không khóc, là người dám yêu dù từng đau đến chết đi sống lại. Ta không thể chữa lành bằng lời đe dọa, chỉ có dịu dàng mới cứu được vết thương. Trí tuệ có thể đưa ta đến đỉnh thành công, nhưng chỉ có trái tim đưa ta đến đỉnh bình an. Có những linh hồn đi ngang đời ta, không phải để ở lại, mà để đánh thức trái tim ngủ quên. Nếu ta nhìn bằng mắt, ta thấy hình hài. Nếu ta nhìn bằng tim, ta thấy linh hồn. Người ôm ta bằng tay, nhưng là trái tim đang ôm trái tim. Hạnh phúc không ở nơi chốn, hạnh phúc ở nhịp đập ta cảm khi ở bên ai đó. Một trái tim sáng có thể soi đường cho cả thành phố, một trái tim tối có thể làm trời xanh hóa đêm. Đừng sợ yêu thương, thứ duy nhất có thể làm ta tổn thương chính là không yêu. Khi ta biết ơn, cả vũ trụ đứng về phía ta. Khi ta tha thứ, ta trở thành tự do. Trái tim không cần bằng chứng, nó cần sự chân thật. Và một ngày nào đó, con người sẽ hiểu: trái tim chính là anten bắt sóng của Thượng Đế.
    Like
    Love
    Haha
    Angry
    10
    7 Comments 0 Shares