• Chương 41
    HNI 9-11 ✅ PHẦN V – NHẤT THỂ   **CHƯƠNG 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT** Henry Le – Lê Đình Hải   Một ngày nào đó, trên hành trình thức tỉnh, con người chợt nhận ra: Mình không hề “sống trong Vũ Trụ” – mà chính mình là một phần của Vũ Trụ....
    Love
    Like
    Wow
    5
    12 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11
    Bài Thơ Chương 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT

    Ta từng nghĩ mình nhỏ bé,
    Giữa vũ trụ mịt mùng.
    Cho đến khi nhắm mắt lại,
    Thấy vũ trụ trong lòng.

    Ta tưởng mình là hạt cát,
    Giữa sa mạc mênh mông.
    Cho đến khi trái tim mở,
    Hóa ngọn núi chót vòm.

    Ta tưởng mình là giọt nước,
    Lạc lõng giữa biển trời.
    Cho đến khi hòa dòng chảy,
    Biết mình chẳng rời nơi.

    Ta tưởng mình là ánh nến,
    Chập chờn trong gió chiều.
    Cho đến khi lửa bùng sáng,
    Hóa mặt trời sớm mai.

    Khi người và trời hợp nhất,
    Không còn kẻ – với – ta.
    Không còn người – với – người.
    Chỉ một dòng sống ra.

    Khi ta thôi sợ lẻ loi,
    Vũ Trụ bước đến gần.
    Khi ta thôi muốn kiểm soát,
    Phép màu liền dần dần.

    Không còn tranh đúng – sai,
    Không cần phân hơn – kém.
    Tâm hòa cùng nhịp sống,
    Vũ Trụ hóa thân mềm.

    Ta không còn đi một mình,
    Có ánh sáng dẫn đường.
    Ta không còn cần chứng minh,
    Vì linh hồn đã thương.

    Mỗi khi ta sống tử tế,
    Cả trời đất mở ra.
    Mỗi khi ta sống yêu mến,
    Cả niềm vui nhập hòa.

    Thì ra chẳng có chia,
    Chỉ có ta chưa biết.
    Thì ra chẳng có mất,
    Chỉ có điều đổi kiếp.

    Khi người và Vũ Trụ một,
    Bình yên nằm trong tay.
    Không tìm thêm nơi khác,
    Trái tim chính là đây.
    HNI 9-11 ✅ Bài Thơ Chương 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT Ta từng nghĩ mình nhỏ bé, Giữa vũ trụ mịt mùng. Cho đến khi nhắm mắt lại, Thấy vũ trụ trong lòng. Ta tưởng mình là hạt cát, Giữa sa mạc mênh mông. Cho đến khi trái tim mở, Hóa ngọn núi chót vòm. Ta tưởng mình là giọt nước, Lạc lõng giữa biển trời. Cho đến khi hòa dòng chảy, Biết mình chẳng rời nơi. Ta tưởng mình là ánh nến, Chập chờn trong gió chiều. Cho đến khi lửa bùng sáng, Hóa mặt trời sớm mai. Khi người và trời hợp nhất, Không còn kẻ – với – ta. Không còn người – với – người. Chỉ một dòng sống ra. Khi ta thôi sợ lẻ loi, Vũ Trụ bước đến gần. Khi ta thôi muốn kiểm soát, Phép màu liền dần dần. Không còn tranh đúng – sai, Không cần phân hơn – kém. Tâm hòa cùng nhịp sống, Vũ Trụ hóa thân mềm. Ta không còn đi một mình, Có ánh sáng dẫn đường. Ta không còn cần chứng minh, Vì linh hồn đã thương. Mỗi khi ta sống tử tế, Cả trời đất mở ra. Mỗi khi ta sống yêu mến, Cả niềm vui nhập hòa. Thì ra chẳng có chia, Chỉ có ta chưa biết. Thì ra chẳng có mất, Chỉ có điều đổi kiếp. Khi người và Vũ Trụ một, Bình yên nằm trong tay. Không tìm thêm nơi khác, Trái tim chính là đây.
    Love
    Like
    Wow
    5
    12 Comments 0 Shares
  • Chương 42
    HNI 9-11 **CHƯƠNG 42: TÌNH YÊU VÔ ĐIỀU KIỆN – NỀN TẢNG CỦA TRẬT TỰ MỚI**   Có một chân lý mà mọi nền văn minh đều phải học trước khi bước vào kỷ nguyên thức tỉnh: Thế giới không đổi khi lý trí mạnh lên, mà đổi khi trái tim mở ra.   Vũ trụ không vận hành bằng đạo...
    Love
    Like
    Wow
    4
    6 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11
    Bài Thơ Chương 42: TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG

    Tình yêu không phải những lời thề,
    Mà là trái tim biết mở về phía nhau.
    Không phải giữ, không phải buộc,
    Chỉ là thương – thật sâu.

    Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu,
    Chỉ hỏi: trái tim có thật không?
    Không phải thắng – thua – hơn – kém,
    Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung.

    Khi ta yêu không cần sở hữu,
    Ta tự do như gió trong lành.
    Khi ta thương mà không cần đổi chác,
    Ta trở thành nguồn sáng an lành.

    Tình yêu không có kẻ thua cuộc,
    Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim.
    Không ai là sai, không ai là xấu,
    Chỉ là vết thương khiến họ lặng im.

    Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng,
    Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng.
    Hãy thương như dòng nước chảy,
    Càng cho đi càng dịu dàng.

    Một ngày kia nhân loại thức tỉnh,
    Sẽ chẳng còn hận thù chia hai.
    Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ,
    Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài.

    Tình yêu là năng lượng đầu tiên,
    Và cũng là cuối cùng còn lại.
    Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa,
    Tình yêu là cánh cửa mở mãi.

    Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy,
    Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình.
    Tình yêu vô điều kiện không mất,
    Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình.
    HNI 9-11 Bài Thơ Chương 42: TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG Tình yêu không phải những lời thề, Mà là trái tim biết mở về phía nhau. Không phải giữ, không phải buộc, Chỉ là thương – thật sâu. Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu, Chỉ hỏi: trái tim có thật không? Không phải thắng – thua – hơn – kém, Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung. Khi ta yêu không cần sở hữu, Ta tự do như gió trong lành. Khi ta thương mà không cần đổi chác, Ta trở thành nguồn sáng an lành. Tình yêu không có kẻ thua cuộc, Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim. Không ai là sai, không ai là xấu, Chỉ là vết thương khiến họ lặng im. Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng, Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng. Hãy thương như dòng nước chảy, Càng cho đi càng dịu dàng. Một ngày kia nhân loại thức tỉnh, Sẽ chẳng còn hận thù chia hai. Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ, Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài. Tình yêu là năng lượng đầu tiên, Và cũng là cuối cùng còn lại. Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa, Tình yêu là cánh cửa mở mãi. Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy, Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình. Tình yêu vô điều kiện không mất, Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình.
    Love
    Like
    Wow
    4
    4 Comments 0 Shares
  • Love
    Like
    Wow
    6
    7 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11
    Bài Thơ Chương 42: TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG

    Tình yêu không phải những lời thề,
    Mà là trái tim biết mở về phía nhau.
    Không phải giữ, không phải buộc,
    Chỉ là thương – thật sâu.

    Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu,
    Chỉ hỏi: trái tim có thật không?
    Không phải thắng – thua – hơn – kém,
    Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung.

    Khi ta yêu không cần sở hữu,
    Ta tự do như gió trong lành.
    Khi ta thương mà không cần đổi chác,
    Ta trở thành nguồn sáng an lành.

    Tình yêu không có kẻ thua cuộc,
    Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim.
    Không ai là sai, không ai là xấu,
    Chỉ là vết thương khiến họ lặng im.

    Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng,
    Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng.
    Hãy thương như dòng nước chảy,
    Càng cho đi càng dịu dàng.

    Một ngày kia nhân loại thức tỉnh,
    Sẽ chẳng còn hận thù chia hai.
    Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ,
    Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài.

    Tình yêu là năng lượng đầu tiên,
    Và cũng là cuối cùng còn lại.
    Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa,
    Tình yêu là cánh cửa mở mãi.

    Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy,
    Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình.
    Tình yêu vô điều kiện không mất,
    Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình.
    Đọc thêm
    HNI 9-11 Bài Thơ Chương 42: TÌNH YÊU LÀ ÁNH SÁNG Tình yêu không phải những lời thề, Mà là trái tim biết mở về phía nhau. Không phải giữ, không phải buộc, Chỉ là thương – thật sâu. Tình yêu không hỏi đáp lại bao nhiêu, Chỉ hỏi: trái tim có thật không? Không phải thắng – thua – hơn – kém, Mà là hiểu, là lắng nghe, là bao dung. Khi ta yêu không cần sở hữu, Ta tự do như gió trong lành. Khi ta thương mà không cần đổi chác, Ta trở thành nguồn sáng an lành. Tình yêu không có kẻ thua cuộc, Chỉ có những người còn mang nỗi sợ trong tim. Không ai là sai, không ai là xấu, Chỉ là vết thương khiến họ lặng im. Hãy yêu như mặt trời chiếu sáng, Không chờ cảm ơn mới tỏa vàng. Hãy thương như dòng nước chảy, Càng cho đi càng dịu dàng. Một ngày kia nhân loại thức tỉnh, Sẽ chẳng còn hận thù chia hai. Vì khi tình yêu trở thành ngôn ngữ, Cả thế giới sẽ mỉm cười, nhẹ dài. Tình yêu là năng lượng đầu tiên, Và cũng là cuối cùng còn lại. Khi vũ trụ đóng mọi cánh cửa, Tình yêu là cánh cửa mở mãi. Ta sinh ra từ nguồn sáng ấy, Và sẽ trở về trong vòng tay yên bình. Tình yêu vô điều kiện không mất, Nó sống mãi trong mỗi linh hồn đang tỉnh mình. Đọc thêm
    Like
    Love
    Wow
    5
    3 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11
    Bài Thơ Chương 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT

    Ta từng nghĩ mình nhỏ bé,
    Giữa vũ trụ mịt mùng.
    Cho đến khi nhắm mắt lại,
    Thấy vũ trụ trong lòng.

    Ta tưởng mình là hạt cát,
    Giữa sa mạc mênh mông.
    Cho đến khi trái tim mở,
    Hóa ngọn núi chót vòm.

    Ta tưởng mình là giọt nước,
    Lạc lõng giữa biển trời.
    Cho đến khi hòa dòng chảy,
    Biết mình chẳng rời nơi.

    Ta tưởng mình là ánh nến,
    Chập chờn trong gió chiều.
    Cho đến khi lửa bùng sáng,
    Hóa mặt trời sớm mai.

    Khi người và trời hợp nhất,
    Không còn kẻ – với – ta.
    Không còn người – với – người.
    Chỉ một dòng sống ra.

    Khi ta thôi sợ lẻ loi,
    Vũ Trụ bước đến gần.
    Khi ta thôi muốn kiểm soát,
    Phép màu liền dần dần.

    Không còn tranh đúng – sai,
    Không cần phân hơn – kém.
    Tâm hòa cùng nhịp sống,
    Vũ Trụ hóa thân mềm.

    Ta không còn đi một mình,
    Có ánh sáng dẫn đường.
    Ta không còn cần chứng minh,
    Vì linh hồn đã thương.

    Mỗi khi ta sống tử tế,
    Cả trời đất mở ra.
    Mỗi khi ta sống yêu mến,
    Cả niềm vui nhập hòa.

    Thì ra chẳng có chia,
    Chỉ có ta chưa biết.
    Thì ra chẳng có mất,
    Chỉ có điều đổi kiếp.

    Khi người và Vũ Trụ một,
    Bình yên nằm trong tay.
    Không tìm thêm nơi khác,
    Trái tim chính là đây.
    Đọc thêm
    HNI 9-11 Bài Thơ Chương 41: KHI NGƯỜI VÀ VŨ TRỤ TRỞ THÀNH MỘT Ta từng nghĩ mình nhỏ bé, Giữa vũ trụ mịt mùng. Cho đến khi nhắm mắt lại, Thấy vũ trụ trong lòng. Ta tưởng mình là hạt cát, Giữa sa mạc mênh mông. Cho đến khi trái tim mở, Hóa ngọn núi chót vòm. Ta tưởng mình là giọt nước, Lạc lõng giữa biển trời. Cho đến khi hòa dòng chảy, Biết mình chẳng rời nơi. Ta tưởng mình là ánh nến, Chập chờn trong gió chiều. Cho đến khi lửa bùng sáng, Hóa mặt trời sớm mai. Khi người và trời hợp nhất, Không còn kẻ – với – ta. Không còn người – với – người. Chỉ một dòng sống ra. Khi ta thôi sợ lẻ loi, Vũ Trụ bước đến gần. Khi ta thôi muốn kiểm soát, Phép màu liền dần dần. Không còn tranh đúng – sai, Không cần phân hơn – kém. Tâm hòa cùng nhịp sống, Vũ Trụ hóa thân mềm. Ta không còn đi một mình, Có ánh sáng dẫn đường. Ta không còn cần chứng minh, Vì linh hồn đã thương. Mỗi khi ta sống tử tế, Cả trời đất mở ra. Mỗi khi ta sống yêu mến, Cả niềm vui nhập hòa. Thì ra chẳng có chia, Chỉ có ta chưa biết. Thì ra chẳng có mất, Chỉ có điều đổi kiếp. Khi người và Vũ Trụ một, Bình yên nằm trong tay. Không tìm thêm nơi khác, Trái tim chính là đây. Đọc thêm
    Love
    Like
    Sad
    6
    3 Comments 0 Shares
  • Chương 43
    HNI 9-11 ✅ **CHƯƠNG 43: TÂM THỨC ÁNH SÁNG – NGUỒN NĂNG LƯỢNG CHỮA LÀNH TOÀN CẦU** Henry Le – Lê Đình Hải   Có một sự thật mà nhân loại đang dần nhớ lại: Ánh sáng không chỉ là hiện tượng vật lý. Ánh sáng là trạng thái của tâm thức.   Khi con...
    Love
    Like
    4
    1 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11 -
    CHƯƠNG 13: SỨC MẠNH CỦA SỰ ĐỐI TRỌNG TRONG LÃNH ĐẠO
    Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải
    1. Đối trọng – nguyên lý vận hành của vũ trụ và tổ chức
    Không có ánh sáng nếu không có bóng tối.
    Không có tiến hóa nếu không có xung lực phản biện.
    Trong mọi cấu trúc bền vững – từ nguyên tử, hệ sinh thái cho tới một quốc gia – đối trọng chính là cơ chế cân bằng năng lượng.
    Hội Doanh Nhân HNI không được xây dựng trên “ý chí của một người”, mà trên cơ chế của hai lực đối trọng – Xanh và Đỏ, như Âm và Dương, như Trái và Phải trong tự nhiên.
    Khi một bên đại diện cho sáng tạo, mở rộng và đổi mới; bên còn lại đại diện cho kỷ luật, kiểm soát và minh bạch – thì toàn bộ hệ thống đạt trạng thái hài hòa động (dynamic balance).
    “Sức mạnh thật sự không nằm ở cực Xanh hay cực Đỏ,
    mà nằm ở không gian giao thoa giữa hai cực đó.”
    2. Vì sao đối trọng tạo ra trường tồn
    Một tổ chức nếu chỉ có một hướng lãnh đạo, dù tài giỏi đến đâu, cũng sớm hoặc muộn rơi vào thiên kiến hệ thống:
    Quá sáng tạo → hỗn loạn, thiếu kỷ cương.
    Quá kiểm soát → trì trệ, mất cảm hứng.
    HNI chọn con đường cân bằng động, nơi đối trọng không phải là sự đối kháng, mà là sự đối thoại – hai luồng năng lượng liên tục điều chỉnh nhau để tổ chức tự ổn định.
    Mỗi khi một bên muốn tiến nhanh, bên kia nhắc về rủi ro.
    Mỗi khi một bên quá khắt khe, bên kia khơi dậy tinh thần sáng tạo.
    Nhờ đó, HNI không lệ thuộc vào cảm xúc của cá nhân lãnh đạo, mà tự vận hành như một cơ thể có hệ thần kinh phản xạ tự nhiên.
    3. Đối trọng trong lãnh đạo – nghệ thuật giữ cân bằng giữa “quyền” và “trách nhiệm”
    Lãnh đạo không chỉ là người ra lệnh, mà là người giữ trạng thái cân bằng năng lượng trong tổ chức.
    Nếu “Đội Xanh” mang năng lượng của mở rộng – phát triển – tầm nhìn, thì “Đội Đỏ” mang năng lượng của kiểm soát – minh bạch – quy tắc.
    Khi hai lực này tương tác:
    Quyền lực không bị tập trung.
    Quyết định không bị cảm tính chi phối.
    Và đặc biệt, lợi ích cộng đồng được đặt cao hơn lợi ích nhóm.
    Cơ chế này khiến HNI khác biệt:
    Không cần “người đứng đầu tuyệt đối”, vì mọi quyền lực đều có gương phản chiếu.
    Chính điều đó tạo nên “trường tồn”, vì không một cá nhân nào có thể làm lệch hướng cả con tàu.
    HNI 9-11 - CHƯƠNG 13: SỨC MẠNH CỦA SỰ ĐỐI TRỌNG TRONG LÃNH ĐẠO Tác giả: Henry Lê – Lê Đình Hải 1. Đối trọng – nguyên lý vận hành của vũ trụ và tổ chức Không có ánh sáng nếu không có bóng tối. Không có tiến hóa nếu không có xung lực phản biện. Trong mọi cấu trúc bền vững – từ nguyên tử, hệ sinh thái cho tới một quốc gia – đối trọng chính là cơ chế cân bằng năng lượng. Hội Doanh Nhân HNI không được xây dựng trên “ý chí của một người”, mà trên cơ chế của hai lực đối trọng – Xanh và Đỏ, như Âm và Dương, như Trái và Phải trong tự nhiên. Khi một bên đại diện cho sáng tạo, mở rộng và đổi mới; bên còn lại đại diện cho kỷ luật, kiểm soát và minh bạch – thì toàn bộ hệ thống đạt trạng thái hài hòa động (dynamic balance). “Sức mạnh thật sự không nằm ở cực Xanh hay cực Đỏ, mà nằm ở không gian giao thoa giữa hai cực đó.” 2. Vì sao đối trọng tạo ra trường tồn Một tổ chức nếu chỉ có một hướng lãnh đạo, dù tài giỏi đến đâu, cũng sớm hoặc muộn rơi vào thiên kiến hệ thống: Quá sáng tạo → hỗn loạn, thiếu kỷ cương. Quá kiểm soát → trì trệ, mất cảm hứng. HNI chọn con đường cân bằng động, nơi đối trọng không phải là sự đối kháng, mà là sự đối thoại – hai luồng năng lượng liên tục điều chỉnh nhau để tổ chức tự ổn định. Mỗi khi một bên muốn tiến nhanh, bên kia nhắc về rủi ro. Mỗi khi một bên quá khắt khe, bên kia khơi dậy tinh thần sáng tạo. Nhờ đó, HNI không lệ thuộc vào cảm xúc của cá nhân lãnh đạo, mà tự vận hành như một cơ thể có hệ thần kinh phản xạ tự nhiên. 3. Đối trọng trong lãnh đạo – nghệ thuật giữ cân bằng giữa “quyền” và “trách nhiệm” Lãnh đạo không chỉ là người ra lệnh, mà là người giữ trạng thái cân bằng năng lượng trong tổ chức. Nếu “Đội Xanh” mang năng lượng của mở rộng – phát triển – tầm nhìn, thì “Đội Đỏ” mang năng lượng của kiểm soát – minh bạch – quy tắc. Khi hai lực này tương tác: Quyền lực không bị tập trung. Quyết định không bị cảm tính chi phối. Và đặc biệt, lợi ích cộng đồng được đặt cao hơn lợi ích nhóm. Cơ chế này khiến HNI khác biệt: Không cần “người đứng đầu tuyệt đối”, vì mọi quyền lực đều có gương phản chiếu. Chính điều đó tạo nên “trường tồn”, vì không một cá nhân nào có thể làm lệch hướng cả con tàu.
    Love
    Wow
    Sad
    Like
    9
    2 Comments 0 Shares
  • HNI 9-11
    Bài Thơ Chương 43: ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI

    Có một ánh sáng không cần mặt trời,
    Chiếu từ trái tim người đang tỉnh.
    Có một ngọn lửa không cần mồi lửa,
    Bừng lên khi linh hồn lặng thinh.

    Bóng tối không phải kẻ thù,
    Chỉ là nơi chưa nhìn rõ.
    Nỗi sợ không phải quái vật,
    Chỉ là đứa trẻ còn lo.

    Khi ta nhìn vào nỗi đau,
    Nó dịu xuống như gió ngừng thổi.
    Khi ta ôm lấy chính mình,
    Thế giới cũng thôi gió nổi.

    Ánh sáng không đến từ tri thức,
    Mà từ sự hồi sinh yêu thương.
    Không đến từ cái đầu thông minh,
    Mà từ trái tim biết nhường.

    Một người sáng, vạn người ấm,
    Một lời thương, vạn lòng vui.
    Một bàn tay đưa ra dịu dàng,
    Cũng đủ thay đổi một đời người.

    Khi ta không còn cần đúng,
    Ánh sáng chảy khắp muôn nơi.
    Khi ta ngừng phán xét,
    Trời đất mở cánh cửa mới.

    Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng,
    Chỉ hiện diện mà ai cũng yên.
    Không cần chứng minh điều gì,
    Vì bản thân nó đã hiển nhiên.

    Một ngày trái đất đủ sáng,
    Chiến tranh hóa chuyện đã xưa.
    Một ngày con người đủ thương,
    Bóng tối chẳng còn chỗ thừa.

    Ánh sáng không ở đâu xa,
    Nằm ngay dưới lồng ngực.
    Chỉ cần ta mở lòng,
    Cả vũ trụ bước cùng nhịp.

    Và rồi khi nhân loại hiểu,
    Tất cả vốn là một nhà.
    Ánh sáng từ trái tim người,
    Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    HNI 9-11 ✅ Bài Thơ Chương 43: ÁNH SÁNG TRONG TRÁI TIM NGƯỜI Có một ánh sáng không cần mặt trời, Chiếu từ trái tim người đang tỉnh. Có một ngọn lửa không cần mồi lửa, Bừng lên khi linh hồn lặng thinh. Bóng tối không phải kẻ thù, Chỉ là nơi chưa nhìn rõ. Nỗi sợ không phải quái vật, Chỉ là đứa trẻ còn lo. Khi ta nhìn vào nỗi đau, Nó dịu xuống như gió ngừng thổi. Khi ta ôm lấy chính mình, Thế giới cũng thôi gió nổi. Ánh sáng không đến từ tri thức, Mà từ sự hồi sinh yêu thương. Không đến từ cái đầu thông minh, Mà từ trái tim biết nhường. Một người sáng, vạn người ấm, Một lời thương, vạn lòng vui. Một bàn tay đưa ra dịu dàng, Cũng đủ thay đổi một đời người. Khi ta không còn cần đúng, Ánh sáng chảy khắp muôn nơi. Khi ta ngừng phán xét, Trời đất mở cánh cửa mới. Tâm thức ánh sáng không lớn tiếng, Chỉ hiện diện mà ai cũng yên. Không cần chứng minh điều gì, Vì bản thân nó đã hiển nhiên. Một ngày trái đất đủ sáng, Chiến tranh hóa chuyện đã xưa. Một ngày con người đủ thương, Bóng tối chẳng còn chỗ thừa. Ánh sáng không ở đâu xa, Nằm ngay dưới lồng ngực. Chỉ cần ta mở lòng, Cả vũ trụ bước cùng nhịp. Và rồi khi nhân loại hiểu, Tất cả vốn là một nhà. Ánh sáng từ trái tim người, Sẽ chữa lành cả Ngân Hà.
    Love
    Like
    Angry
    4
    1 Comments 0 Shares